[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 51



"Tôi sẽ giúp anh trở lại ngành học yêu thích ban đầu, không cần phải gò bó làm theo ý ba."

Cậu nhìn đối phương, không rõ đây là lời thật lòng hay ý đùa cợt của hắn nữa. Kỷ Diệu bỗng nhiên muốn thở dài, nhưng sau cùng chỉ ngao ngán lắc đầu.

"Không cần thiết, như bây giờ cũng được, tôi cảm thấy mọi thứ đều ổn."

"Từ bỏ thứ mình yêu thích anh thật sự thấy ổn?"

Hắn không rời mắt khỏi gương mặt vô cảm của cậu, cái nhìn như muốn đào sâu vào bên trong để biết ở đó đang chứa những gì.

"Ba đã lấy thứ gì ra ép anh?"

Cậu không ngần ngại nhìn vào mắt hắn mà nói dối: "Chẳng gì cả, là tự tôi muốn thế. Không phải Tống gia làm kinh doanh lớn sao, phi thương bất phú, tôi cũng chỉ muốn mình nhanh chóng kiếm được nhiều tiền"

Hắn khẽ nhướng mày: "Đơn giản chỉ thế thôi?"

"Tiền mà."_Cậu cười mỉm: "Có ai lại chê cơ chứ."

Sau khi dứt lời Kỷ Diệu liền đi về phòng mình, Tống Hạo Kình cũng không nói thêm câu nào về chủ đề này nữa. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn cầu thang không một bóng người, trong lòng cẩn thận suy tính.

Trong ba ngày tiếp theo Kỷ Diệu chỉ thường xuyên qua lại giữa nhà chính và bệnh viện, nhìn bề ngoài thì mọi thứ không có gì đáng nghi. Đến ngày lấy tờ kết quả xét nghiệm, kì lạ là cậu lại không tới bệnh viện lấy, giống như đã lãng quên đi việc này vậy.

Phó Hải không thể nào dễ dàng hơn lấy được kết quả, cậu ta không hề táy máy chân tay bóc ra xem, một đường mang về đưa cho Tống Hạo Kình. Cậu ta để ý lúc cậu chủ mở ra xem đã đờ người ra rất lâu, trong đôi mắt còn thể hiện sự tan rã khó hiểu. Lúc lâu sau Tống Hạo Kình xét đi tờ giấy thành những mảnh nhỏ, giẫm nát dưới chân.

"Tống Diệu không đến lấy nó thật sao?"

"Đúng vậy, bên bệnh viện gọi anh ta mấy lần nhưng đều không bắt máy. Tôi liền giả làm người quen được nhờ đến lấy hộ."

Tống Hạo Kình nghe xong lại rơi vào trầm mặc, hắn nhìn xuống đống giấy vụn dưới sàn, trong lòng như đè thêm một tảng đá.

Phó Hải không nhiều lời đến mức mở miệng hỏi trực tiếp, nhưng đâu đó trong cậu ta vẫn luôn luôn để ý chuyện này. Bí mật của Tống gia thực sự rất nhiều và không đơn giản.

Cuối tuần đến rất nhanh, trợ lý Ôn Hành Viễn lần nữa lại đến phụ trách hộ tống bọn họ đến Thượng Hải. Hành lý của không nhiều, chỉ một vali là đủ. Ngược lại nhìn sang Tống Hạo Kình như muốn vác cả cái nhà đi, người người nối nhau kéo, bưng, bê đồ cho hắn.

Tất cả hành lý và đồ đạc được để ở một xe để tiện vận chuyển, còn hai người họ thì ngồi cùng một xe khác.

Trước khi lên xe Kỷ Diệu có ngoái đầu nhìn lại biệt thự Tống gia, đây là nơi thể hiện đẳng cấp uy nghi và sang trọng ở trong mắt người ngoài. Nhưng đối với cậu, nơi này không khác gì lồng ngục giam giữ tự do và khát vọng của cậu, một nơi mà cậu chẳng hề muốn ở lại.

Tay cậu bất giác siết chặt cửa xe, trước khi để người khác phát hiện ra thái độ bất thường của mình cậu đã vào xe đóng cửa lại. Cả hai ổn định vị trí của mình, suốt quãng đường đến sân bay không nói một câu.

Thủ tục nhập học cũng không có gì rườm rà, Kỷ Diệu cũng không phải mới làm lần đầu, chỉ mất chưa đến một tiếng là cậu đã xong hết tất cả và trở lại biệt

thự trước đây gần trường. Sau một kì nghỉ hè không mấy vui vẻ, nơi này là chỗ cậu không muốn quay lại nhất. Những kí ức khủng khiếp và cam chịu suốt một năm qua đều lưu lại tại đây.

"Hai vị thiếu gia vất vả cả ngày nay rồi, việc dọn dẹp và sắp xếp đồ cứ yên tâm giao cho chúng tôi, hai người hãy về phòng nghỉ ngơi đi"

Tống Hạo Kình vừa được đặc cách không còn cấm túc nữa thì làm sao có thể ở yên được, hắn xuống gara lái đi chiếc siêu xe yêu thích, rất nhanh đã hẹn được đám bạn đến quán bar ăn chơi.

Ngược lại, Kỷ Diệu về phòng mình nằm ngả trên giường. Cậu mệt mỏi nhằm mắt lại dù không hề có cảm giác buồn ngủ, cứ thế co người nằm bất động trên chiếc giường rộng lớn.

Việc bắt đầu thích nghi lại với một thứ mà mình chẳng hề thích thật sự rất khó khăn đối với cậu, mọi thứ như đang cố gắng chống đối lại cậu vậy, việc gì làm cũng không thành. Chính cậu cũng nhận thấy tình trạng sức khỏe mình đang giảm sút dần.

Tống Hạo Kình nhìn ra vấn đề này, hắn dành ra hai tiếng một ngày ngồi giảng giải và phân tích những phần khó hiểu, cố gắng khơi gợi cảm hứng học hành trong cậu. Cũng may Kỷ Diệu là người dễ thích ứng, chỉ sau hơn một tháng đã dần chấp nhận với mọi điều đang diễn ra.

Giữa thu năm nay ở Thượng Hải se lạnh hơn bình thường, ra ngoài nếu không mặc thêm áo khoác len thực sự dễ mắc phải phong hàn.



Vì tuần trước vào chiều thứ sáu giảng viên có việc bận cho lớp nghỉ nên sáng thứ hai phải đến học bù. Như thường lệ cậu sẽ luôn đến đúng giờ. Trước khi mười phút nữa mới chuông, Kỷ Diệu đang trên đường bước vào lớp thì bất ngờ bị người đằng sau giữ tay lại.

"Kỷ Diệu, là em thật sao?"

Giọng nói quen thuộc không lẫn đi đâu được. Cậu dừng bước, quay người nhìn sang Dư Ân học trưởng. Anh đối diện với cậu, vẫn là con người ấm áp dịu dàng trước kia.

Cậu có phần bất ngờ, lúng túng chào: "Học trưởng Dư, lâu rồi không gặp."

"Anh tưởng... em đã thôi học rồi, sao em lại ở đây?"

Có lẽ vì chạy vội tới níu cậu nên giọng anh có hơi vấp đôi chỗ. Cậu nhìn giờ ở đồng hồ trên tay rồi nhìn lên ánh mắt đang trông chờ câu trả lời kia, thật sự chính cậu cũng có rất nhiều lời muốn nói ra.

"Em sắp muộn học rồi, chốc nữa chúng ta nói tiếp được không?"

Dư Ân nghe vậy khó hiểu mím môi, nhưng anh không tiếp tục giữ cậu lại nữa, lặng lẽ buông tay.

"Anh ở thư viện, nếu em học xong hãy sang đấy, anh sẽ chờ."

Cậu gật đầu: "Sáng nay chỉ có ba tiết thôi, học xong em sẽ qua đó ngay"

Cậu nói xong rồi chào tạm biệt đối phương. Cậu đi thẳng vào thang máy, trước khi cửa đóng lại chị kịp nhìn thấy bóng lưng mang chút u buồn của học trưởng.

Cả buổi học hôm đấy cậu chẳng tiếp thu được gì. Đột ngột gặp người quen trước đây làm cậu có phần ngỡ ngàng và khó nói. Sau tất cả chính cậu là người phũ phàng và ruồng bỏ mối quan hệ thân thiết của họ. Cậu lơ đãng xoay bút bi trong tay, suy nghĩ xem lúc nữa nên nói cái gì.

Khi kết thúc buổi học Kỷ Diệu lập tức đi tới thư viện, vào giờ này ở đó có rất đông người nhưng tất cả đều có ý thức giữ yên lặng. Cậu chỉ nhìn quanh một lúc đã thấy đối phương ngồi đọc sách cách đấy không xa.

"Anh ngồi đợi có lâu lắm không?"

Dư Ân nhìn thấy là cậu liền gập sách lại để qua một bên, tiện tay tháo luôn

kính ra.

"Không sao, em ngồi xuống đi."

Cậu kéo ghế ngồi đối diện, còn cặp thì để ghế bên cạnh.

"Cũng lâu rồi không gặp, dạo này học trưởng khoẻ chứ?"

"Vẫn tốt, còn em?"

"Em ổn, chỉ là lúc ban đầu hơi khó thích nghi với ngành mình đang theo"

Dư Ân nói điều mình thắc mắc từ lâu: "Anh tưởng em không học ở đây nữa."

Cậu cười gượng: "Chuyện dài lắm, giờ em đang theo khoa kinh tế tài chính ở trường này, em thấy ngành này phù hợp với mình"

"Kỷ Diệu, em gặp phải chuyện gì sao?"

Đối diện với ánh nhìn chăm chú đầy quan tâm của đối phương khiến cậu áy náy vô cùng, lần cuối họ nói chuyện vào mấy tháng trước cậu thật không phải với đàn anh.

Cậu mím môi, chậm rãi lắc đầu: "Không phải, đây hoàn toàn là quyết định của em."

Cuộc nói chuyện của họ lần nữa rơi vào bế tắc, Dư Ân nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cậu, anh biết mình chẳng có tư cách giúp cậu, cũng chẳng thể cùng cậu giải quyết vấn đề đang vướng phải.

Anh âm thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn quan tâm hỏi.



"Đổi qua ngành mới học có khó không?"

"Em thấy cũng được, có vài bài tập đại cương hơi nan giải thôi."

Anh đề nghị: "Nếu khó quá anh có thể phụ đạo cho. Tuy anh học kiến trúc nhưng trước kia giỏi toán lắm đấy."

"Cảm ơn học trưởng, nhưng em không muốn làm phiền anh nhiều. Với lại em cũng có người thường xuyên phụ đạo cho rồi"

Cậu lỡ lời nói ra câu cuối, lúc muốn thu lại cũng không được nữa rồi. Chắc chắn Dư Ân đã nghe thấy rõ mồn một, anh còn buột miệng hỏi một câu.

"Vậy tốt quá, anh có thể biết là ai phụ đạo cho em không?"

Nghe được câu hỏi cậu mỉm cười gượng gạo, bàn tay vô thức siết nhẹ.

"...Là một cậu bạn cùng khoa nhưng trên em một khoá."

Dư Ân ngạc nhiên: "Anh không biết em có bạn bên khoa kinh tế đấy. Lần sau có gì giới thiệu để anh làm quen với"

"Được ạ."

Cậu không thể nói thẳng tuột ra chính là Tống Hạo Kình. Trước đây trong trường đã đồn họ có mối quan hệ mập mờ, chỉ có học trưởng Dư tin cậu

không dính dáng gì đến hắn, lúc này mà nói ra thì không biết sẽ như thế nào.

Sau khi hỏi han tình hình cuộc sống và học tập xong thì Dư Ân đổi chủ đề, anh lấy từ cặp ra một đôi vé đặt lên bàn.

"Cuối tuần này có bộ phim trinh thám hay lắm, em có muốn cùng đi xem không?"

Kỷ Diệu chần chừ nhìn vào cặp vé kia, Dư Ân thấy vậy tưởng cậu nghĩ ngợi nhiều, vội lên tiếng giải thích.

"Anh và một người bạn cùng hẹn nhau đi xem, nhưng hôm qua đột nhiên bạn anh báo bận nên không đi được, thành ra mới thừa một vé."

Thật ra đàn anh không cần giải thích thì cậu cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Bọn họ vừa mới gặp lại nhau cách đây vài tiếng, làm sao có chuyện đàn anh biết trước mà mua vé cùng cậu xem phim. Cuối tuần này thì cậu rảnh thật đấy, nhưng còn một vấn đề.

"Không phải anh đang hẹn hò sao? Nếu đi cùng em thì có gây ra hiểu lầm gì không."

Dư Ân sững người: "Hẹn hò? Anh hẹn hò được với ai? Em nghe được đâu vậy?"

"Thì lúc trước..."

Cậu định nói nhưng lại thôi. Nhìn thái độ của người đối diện thì cũng đoán ra phần nào hôm đó là do mình hiểu nhầm đối phương, nhìn vậy mà không phải vậy.

"Không biết em nghe được tin đồn đó ở đâu nhưng hiện tại anh hoàn toàn độc thân, nên cùng em đi xem phim chắc chắn không sao."

Lời này nghe như thế nào cũng có hai nghĩa, Kỷ Diệu không phải người ngu ngơ nên nhận ra ý của đối phương. Cậu nhìn vào ánh mắt chờ mong của Dư Ân, lúc này đồng ý hay từ chối đều không xong.

"Cuối tuần này có thể em...

"Hoá ra anh ở đây à? Làm tôi kiếm hoài không thấy người."

Giọng nói của Tống Hạo Kình đột ngột vang lên phía sau khiến cậu giật mình nhìn lại, học trưởng Dư cũng nheo mắt nhìn hắn không mấy thiện cảm. Tiếng của hắn không quá lớn nhưng trong thư viện yên tĩnh vừa đủ thu hút vô số sự chú ý qua bên này.

Tống Hạo Kình tiêu soái đút tay vào túi quần, hắn đến bên ghế cạnh cậu ngồi xuống, rất tự nhiên vòng tay ôm eo cậu kéo lại gần, cơ thể cậu tức khắc cứng đờ. Sắc mặt của Dư Ân cũng nhanh chóng biến hóa.

"Chào đàn anh Dư Ân, tôi là Tống Hạo Kình, rất vui được làm quen với anh.