Tống Hạo Kình đột nhiên xuất hiện khiến cậu không khỏi ngỡ ngàng, và điều tồi tệ hơn chính là hành động quá mức thân thiết của hắn với cậu.
"Chào đàn anh Dư Ân, tôi là Tống Hạo Kình, rất vui được làm quen với anh.
Một tay hắn giữ chặt eo cậu cứng ngắc, tay còn lại đưa ra muốn bắt tay làm quen với Dư học trưởng. Dư Ân thu lại nụ cười vui vẻ lúc đầu, lạnh nhạt nhìn bàn tay giơ ra trước mặt, phải lúc lâu sau anh mới bắt lại.
"Chào, rất vui được biết cậu."
Vui vẻ ở đâu không thấy nhưng không khí xung quanh đã nồng nặc mùi thuốc súng. Kỷ Diệu chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này, cậu dùng sức cạy cái tay ở eo ra nhưng không có tác dụng gì, tay hắn như muốn đóng đinh ở đấy vậy.
"Tống Hạo Kình...
Cậu nhỏ giọng gắn lên, lạnh lùng trừng mắt với hắn. Tống Hạo Kình nhìn xuống cậu, hắn không để thái độ phản kháng này vào mắt, tủm tỉm cười.
"Không phải chúng ta hẹn nhau cùng ăn trưa sao? Tại sao anh lại cho tôi leo cây?"
Cậu khó hiểu: "Tôi hẹn cậu lúc nào?"
Hắn cố tình ghé sát vào bên tai cậu, cậu nghiêng đầu tránh đi nhưng vẫn nghe lọt lời thủ thỉ của hắn.
"Lúc ở trên giường tối qua ấy. Anh quên nhanh thế, anh trai."
Sắc mặt cậu lập tức tái mét, dù biết với khoảng cách và âm lượng này chỉ đủ cho bọn họ nghe nhưng cậu vẫn chột dạ nhìn sang Dư Ân. Ngay lập tức cậu nhận ra chính học trưởng Dư cũng không có sắc mặt tốt đẹp gì trước hành động quá mức thân mật của bọn họ.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi nói chuyện bình thường, không cần làm ra cử chỉ khó coi đến vậy, đúng không đàn em Tống Hạo Kình?"
Tống Hạo Kình bị nhắc đến tên thì liếc mắt qua nhìn người đối diện, hắn thôi không dán sát vào người cậu nữa, nhưng cái tay ở eo vẫn chưa hề nhúc nhích chút nào.
"Đàn anh Dư Ân nói phải, đúng ra ở nơi đông người như vậy tôi không nên quá mức thân thiết với anh ấy."
Nói đoạn, hắn nhún vai tỏ vẻ bất lực: "Nhưng biết sao được, thói quen mà đúng không anh?"
Hắn đặt câu hỏi đầy mỉa mai cho cậu, Kỷ Diệu mím môi, muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào. Dư Ân thấy gương mặt cậu đầy cam chịu thì thiện cảm với Tống Hạo Kình xuống mức âm vô cực.
"Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Cậu đang quấy rối em ấy có biết không?"
"Nghiêm trọng thế sao?"_Hắn bất ngờ trước lời chỉ trích kia, quay qua hỏi cậu: "Tôi đang quấy rối anh sao, hử?"
Cậu âm thầm siết chặt tay thành nắm đấm dưới bàn để khiến chính mình không khỏi kích động phát điên. Sau cùng cậu nhắm mắt lại, khó khăn nuốt nước bọt, rồi lại mở mắt ra, mọi cảm xúc lần nữa chôn vùi dưới đáy vực.
"Quên giới thiệu với anh, đây là người em nói lúc nãy, chính là người phụ đạo cho em gần đây. Em và cậu ấy biết nhau khá lâu rồi, chúng em thân thiết như vậy là bình thường thôi, không phải quấy rối gì đâu."
Tống Hạo Kình mỉm cười hài lòng trước câu trả lời của cậu, hắn nhìn qua người đối diện vẫn lòng đang đầy ngờ vực cùng hàng vạn câu hỏi vì sao kia.
"Anh thấy rồi đấy, tôi đâu phải người thích quấy rối người khác."
Cục diện thành ra như vậy làm cậu nhức đầu vô cùng. Vốn tưởng rằng lâu ngày người quen gặp lại sẽ thoải mái nói chuyện, lại không ngờ đến Tống Hạo Kình phá hoại, hơn thế hắn như muốn đổ thêm dầu vào lửa vậy. Kỷ Diệu dứt khoát tìm cách chấm dứt cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ này.
"Xin lỗi học trưởng, có lẽ hôm nay em không thể tiếp tục nói chuyện với anh nữa. Em và Tống Hạo Kình còn có chuyện cần giải quyết với nhau."
Cậu muốn đứng lên, lần này Tống Hạo Kình không làm khó mà bỏ tay ở eo cậu ra. Hắn khoanh tay lại dựa lưng vào ghế, hứng thú nhìn màn kịch ly biệt này.
"Nếu có thời gian rảnh thì lần sau em sẽ mời anh uống nước.
Dư Ân vội nói: "Thế còn buổi xem phim cuối tuần này, em sẽ cùng đi chứ?"
Cậu ái ngại nói: "Cuối tuần này em bận mất rồi, để khi khác chúng ta xem cũng được."
Dứt lời cậu không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh, vội vàng lấy cặp rồi đi thẳng ra khỏi thư viện. Dư Ân đưa mắt nhìn theo bóng lưng cậu, anh thu hồi ánh mắt nhìn đến kẻ lấc cấc trước mặt.
"Cậu đang trêu đùa em ấy đúng không?"
Trong trường hắn nổi tiếng là tay ăn chơi sát gái, thường hay dụ dỗ và tán tỉnh con mồi, đến lúc chán thì phũ phàng vứt bỏ họ không thương tiếc. Chẳng trách trong mắt Dư Ân học trưởng hắn lại thành kẻ đang bắt nạt Kỷ Diệu.
"Nếu đúng thì sao?"
Dư Ân tức giận: "Ngoài kia có biết bao nhiêu người, sao lại là em ấy?"
Chính hắn cũng thắc mắc: "Tôi cũng đang định hỏi chính mình đây, nhưng biết làm sao được, giờ anh ấy là người của tôi, có giỏi thì đến cướp đi."
"Kỷ Diệu không phải đồ vật, muốn cướp là cướp.
Hắn bỏ ngoài tai những lời này, đứng lên chỉnh lại áo khoác: "Hôm nay làm quen được với anh nhưng không thể nói chuyện nhiều, lần sau có cơ hội chúng ta nên ngồi xuống để hiểu nhau rõ hơn. Anh ấy còn đợi, tôi đi trước."
Dư Âm nhíu mày: "Tôi không mong lần sau gặp lại, dù gì cả tôi và cậu đều không ưa nhau."
Tống Hạo Kình bỏ lại nụ cười khẩy rồi rời đi khỏi thư viện, một đường đi tìm Kỷ Diệu. Dư Ân vẫn ngồi yên vị trí ban đầu, anh trầm mặc nhìn cặp vé xem phim trên bàn.
Chiều cậu không có tiết nên về thẳng nhà luôn, cậu mở cửa bằng khoá vân tay, chưa kịp bước một bước chân đã bị người đằng sau túm bắp tay lôi xồng xệch vào. Chỗ bị túm đau đến mức cậu kêu thành tiếng, hắn biết nhưng vẫn tàn nhẫn kéo cậu một đường lên tầng hai.
"Tống Hạo Kình, đừng lúc nào cũng phát điên như chó dại...
Hắn đẩy cậu ngã xuống đất, trời chưa vào đông nên dưới sàn không lót đệm khiến cậu ngã xuống ăn đau.
"Tôi thấy anh được lắm, dám lén đi gặp Dư Ân à?"
"Tôi việc gì phải lén lút, gặp gỡ ai là chuyện của tôi, cậu không có quyền xen vào."
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Trước kia anh đã hứa gì với tôi, quên nhanh thế rồi sao?"
Cậu hừ lạnh: "Thế thì thật xin lỗi, nhưng tôi quên hết rồi, biết làm sao đây?"
Tức khắc hắn bóp chặt cằm cậu, bắt cậu ngửa mặt nhìn nhìn vào mắt hắn.
"Quên rồi không sao, tôi không trách anh, lúc ấy là lời nói trên giường nên không tránh khỏi nhầm lẫn"
Vừa nói hắn vừa đưa mặt sát lại gần, cậu muốn lùi ra nhưng không lùi được.
"Nhưng không sao, tôi có thể giúp anh nhớ lại lời mình nói một lần nữa"
Hắn hôn lên môi cậu nhưng bị cậu cắn chảy máu, vị tanh của máu nhanh chóng ngập tràn trong môi hai người. Hắn bỏ cậu ra, cậu vội vàng bò lên phía trước nhưng bị hắn túm chân kéo lại, móc tay cào thành một vệt trên sàn.
"Tống Hạo Kình... đừng, tránh ra...
"Á... Cút đi tên khốn...
Bên trong phòng ngủ rất nhanh vang lên tiếng đánh nhau và đập phá đồ, kèm theo đó là tiếng chửi bới và tiếng thét. Chỉ là vài phút sau đó mọi thứ được thay thế bằng tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ yếu ớt.
Cuộc tra tấn kéo dài ba tiếng đồng hồ thì tên ác ma kia mới nguôi ngoai cơn giận bỏ qua, hắn cũng chả vui vẻ gì nhưng vì tức giận nên không kiểm soát được hành vi của mình. Mặc kệ cái người trần trụi trên giường, hắn lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi phiền muộn bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
Kỷ Diệu nằm im không nhúc nhích một góc giường, ánh mắt cậu trống rỗng nhìn cổ tay bị hắn đỏ, mơ màng có rất nhiều ý nghĩ điên rồ chạy trong đầu. Cậu gượng người xuống giường, đi tới chân ghế nhặt một mảnh sứ từ bình hoa vỡ lên. Cậu chẳng thể nghĩ gì vào lúc đó, dứt khoát cứa một vết lên tay. Máu đỏ nhanh chóng trào ra từ miệng vết thương, sợi dây đỏ ban đầu lại càng thêm đỏ rực đến chói mắt.
Không một chút đau đớn gì cả, tất cả nhẹ tựa lông hồng. Có lẽ vì mảnh sứ trong tay chưa được sắc nên máu chỉ chảy một lúc đã ngừng, cậu lại chậm chạp đưa nó dí vào vết thương lần nữa. Nhưng trước khi dùng sức ấn vào động mạch thì bất ngờ một cơn khó chịu từ dạ dày trào lên, mảnh sứ trong tay rơi xuống đất vỡ tan.
Đầu óc tự nhiên choáng váng bất chợt khiến cậu đứng không vững, chạy loạng choạng vào phòng tắm, ghé ở chỗ bồn rửa tay nôn mửa một trận. Cho đến tận khi không thể nôn được một thứ gì ra nữa cậu mới hít thở được, cảm giác bụng dưới một trận cồn cào khó nói. Cậu mê man nhìn vết máu khô trên cổ tay, sợi dây đỏ vẫn nổi bật ở đấy.
Ngay khi đó Kỷ Diệu hiểu ra việc gì xảy đến, ngơ ngác bật cười một tiếng dài, oán trách số phận chính mình trớ trêu đến nhường nào.