"Một lũ vô dụng, đã là ngày thứ hai rồi còn chưa tìm thấy người.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm lần nữa, thưa cậu chủ."
Tống Yến tức giận đập bàn đứng lên, nhìn đám thuộc hạ vô dụng kia càng thêm ngứa mắt. Những tên đó yên lặng không ho he thêm một lời, vội vàng cúi đầu đứng gọn vào một bên, đến thở cũng không dám ra tiếng.
Vụ ám sát trên du thuyền của quý công tử Tần gia Tần Thiên thực sự đã gây ra sự chấn động không nhỏ, các bên phe phái hiện tại đang hết sức nhạy cảm, sợ rằng Tần gia sẽ nghi ngờ đến mình. Nhưng trớ trêu ở chỗ, người đáng lẽ phải chết là Tần Thiên vẫn còn sống nhăn răng, còn nhị thiếu Tống gia lại mất tích trên biển không thấy đâu.
Tống gia hay Tần gia đều là chỗ không dễ chọc, nhưng đằng này bên nào đó lại cùng lúc chọc phải ổ kiến lửa.
Điện thoại trên bàn làm việc lại reo, là cuộc gọi của Tống Bạch Dương, có lẽ bên phía ông cũng đang rất lo lắng. Tống Yến vừa cầm điện thoại lên, bên ngoài có một tên thuộc hạ khác chạy vào.
"Cậu chủ... tìm thấy nhị thiếu rồi."
Tống Hạo Kình ôm lấy Kỷ Diệu đã bất tỉnh ở bên bờ biển đợi đến rạng đông, hắn hoàn toàn kiệt sức vì mệt mỏi và mất máu do vết thương cũ rách ra. May mắn thay có một thuyền đánh bắt cá xa bờ hôm nay trở về, đúng lúc đi qua chỗ hòn đảo thì thấy cả hai thoi thóp chờ cứu.
Họ được ngư dân trên thuyền mang về đất liền, rồi ngay lập tức được xe cứu thương chở thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Khi đến bệnh viện Kỷ Diệu được các bác sĩ cho nên giường rồi đẩy vào phòng xem xét, Tống Hạo Kình muốn đi theo nhưng bị người khuyên ngăn, trước mắt vẫn là băng bó vết thương trên bả vai hắn đã, để lâu hơn nữa có thể nhiễm trùng. Hắn do dự nhìn theo hướng phòng bệnh của cậu, sau cùng đành nghe theo lời khuyên của bác sĩ.
Vết thương do đạn của hắn bị để lâu nên trông vô cùng tồi tệ, vùng xung quanh chỗ lõm còn có phần thịt thối rữa cần phải cắt bỏ. Hắn chịu đựng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cơ bản cũng xử lý xong, chỉ cần nghỉ ngơi điều độ nữa là được.
Bác sĩ bên cạnh một bên vừa dặn dò hắn hết sức chú ý, một bên thì kê đơn thuốc. Tống Hạo Kình không có tâm trạng để ý đến những điều đó, giờ hắn chỉ muốn đi thật nhanh qua chỗ người kia thôi. Ngay khi tất cả bác sĩ và y tá trong phòng vừa rời khỏi, hắn liền nhanh chân tìm đến phòng Tổng Diệu.
Cậu đã được đưa vào phòng bệnh riêng, an ổn nằm trên giường truyền nước, sắc mặt không còn trắng nhợt như trước kia nữa. Y tá bên cạnh cẩn thận đắp chăn cho cậu, hắn đến bên giúp một tay.
"Anh ấy vẫn ổn chứ?"
Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến nữ y tá giật mình, nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh trả lời đúng chuyên môn.
"Do ngâm nước biển lâu cộng với nghỉ ngơi không đủ nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê, nhưng về cơ bản mọi thứ đều ổn, đứa bé trong bụng cũng không gặp nguy hiểm gì."
Tống Hạo Kình sững người lại: "Đứa bé nào?"
Nhìn phản ứng như vậy có lẽ hắn chưa biết gì, y tá giải thích.
"Chính là đứa bé trong bụng bệnh nhân, đã được 5 tuần tuổi, dù trước đó bệnh nhân từng sảy thai một lần nhưng điều đó không ảnh hưởng quá nhiều đến lần mang thai này, cố gắng cân bằng cảm xúc và sức khỏe thật tốt là được."
"Chờ đã."
Hắn lên tiếng cắt ngang, không hiểu đối phương đang nói gì.
"Từng sảy thai một lần là sao?"
Nữ y tá nhíu mày: "Cậu không biết chuyện đó? Cậu với bệnh nhân không phải bạn đời sao?"
Hắn nhìn người nằm trên giường, trong đầu rối như tơ vò, trái tim trong lồng ngực căng thẳng đập liên tục.
"...Anh ấy chưa từng nói cho tôi biết về chuyện đó."
Nữ y tá nhìn thái độ có phần trầm mặc của người đối diện, cô không phải người trong cuộc nên cũng không nhiều lời thêm nữa, chỉ dặn dò đối phương vài câu cần thiết.
"Giai đoạn 3 tháng đầu thật sự rất quan trọng, tránh để bệnh nhân có suy nghĩ tiêu cực hoặc cảm xúc kích động. Hạn chế vận động mạnh, uống đồ uống có cồn, dùng chất kích thích. Nên để tâm lý bệnh nhân được thả lỏng, ăn nhiều đồ dinh dưỡng thì mới tốt cho cả người bệnh và đứa bé"
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Tống Hạo Kình chỉ chăm chú nhìn người trên giường, không để tâm đến việc nữ y tá đã rời khỏi phòng khi nào. Hắn tìm một cái ghế ngồi bên cạnh giường, từ từ tiêu hoá những lời vừa rồi.
5 tuần... đó là khoảng thời gian hắn và cậu cùng trải qua kỳ phát tình và kỳ động dục 6 ngày liên tiếp. Đứa con của họ đến vào thời điểm đó, một sinh mệnh mang cả giọt máu của hai người. Nhưng trước đó... cậu đã từng sảy thai sao? Cái thai đó là vào khi nào? Tại sao lại sảy? Sao cậu không hề nói gì cho hắn biết?
Gương mặt người trên giường vẫn an giấc, từ lúc ngất đi cậu chưa từng tỉnh lần nào. Tống Hạo Kinh nắm lấy tay phải của đối phương, hắn phát hiện ở cổ tay cậu vẫn còn đeo sợi dây màu đỏ kia, dưới ống tay áo bệnh nhân còn thêm một vết sẹo mờ nhạt. Nhìn thấy vết sẹo ở động mạch cổ tay, hô hấp của hắn giây phút đó như dừng lại.
Cậu đã từng có ý định tự tử? Hẳn là có đi, vì những đau khổ cậu phải chịu suốt thời gian qua thực sự quá mức chịu đựng của con người, và tất cả đều do chính hắn mang lại. Hắn run rẩy đưa bàn tay phải đó của cậu áp bên má mình, dũng khí để nhìn vào mặt cậu cũng chẳng còn.
"Diệu... tại sao vậy?"
"Sáng sớm nay một đoàn đánh cá trong lúc về đất liền có phát hiện nhị thiếu ở trên hòn đảo hoang và đã đưa cậu ấy về đất liền. Sau khi về đến đất liền thì lập tức được xe cứu thương chở đến bệnh viện gần nhất rồi.
Tống Yến vừa nghe vừa nhìn ra cửa xe, anh ta mặc kệ tập công văn khẩn bên cạnh.
"Tìm đoàn ngư dân đó rồi hậu tạ họ nhiều chút. Ngoài Hạo Kình ra còn có Tống Diệu ở bên chứ?"
Trợ lý gật đầu: "Có, cả hai đều nhảy khỏi thuyền rồi trôi dạt ra đấy một ngày một đêm"
Xe của họ chạy nhanh trên đường cao tốc, đích đến là bệnh viện nơi Tống Hạo Kình đang ở đó. Tống Yến đã báo tin tìm thấy Tống Hạo Kình cho Tống Bạch Dương và Diệp Hồng để họ đỡ lo, giờ đích thân anh ta phải tới xác nhận cậu em quý hoá này có thật sự ổn không.
"Tôi muốn biết tình trạng thương tích của Hạo Kình và Tống Diệu bây giờ như thế nào, nhanh nhất có thể."
"Cho tôi 15 phút nữa, tôi sẽ cho ngài bệnh án của họ"
Trợ lý của Tống Yến thực sự làm việc rất nhanh, cậu ta vận dụng mối quan hệ liên lạc với giám đốc bệnh viện kia, chưa tới 15 phút đã có kết quả luôn. Cậu ta giữ nguyên file chưa mở, đưa qua cho tổng giám đốc.
Tống Yến nhấp chuột mở ra xem, đầu tiên là hồ sơ bệnh của Tống Hạo Kinh, ngoài hai vết đạn trên bả vai ra thì mọi thứ đều ổn. Chỉ là khi lướt qua cái tên Tống Diệu, ngón tay anh ta cứng đờ, ấn đường giữa trán lập tức nhăn lại.
Kỷ Diệu lại có một giấc mơ dài, cậu mơ về thuở nhỏ của mình, những kí ức đẹp đẽ nhất và hạnh phúc nhất. Tuy hồi đó mọi thứ đều thiếu thốn nhưng khoảng thời gian đó tự do biết bao nhiêu, không bị giam cầm trong chính Tống gia.
Dần dần giấc mơ chuyển cảnh đến lúc cậu bước vào Tống gia, khởi đầu cho địa ngục và nỗi kinh hoàng chẳng thể phai nổi. Trong tiềm thức của cậu, Tống Hạo Kình là người gây ra tổn thương sâu sắc nhất. Hắn hủy hoại tất cả mọi thứ, tôn nghiêm, danh dự, tinh thần và thể xác này không còn gì nguyên vẹn để hắn dày xéo. Bi kịch nối tiếp bi kịch, bọn họ trên danh nghĩa là anh em ruột nhưng chẳng khác nào đôi nhân tình bại hoại đạo đức.
Và tất cả mọi thứ chỉ thật sự sụp đổ khi cậu nghe thấy cuộc nói chuyện của mẹ và Diệp Hồng. Tổng phu nhân đã không ngần ngại tiết lộ thân phận ly miêu tráo thái tử của cậu, nói ra âm mưu của Tống Bạch Dương, nói ra việc bà ta và đứa con trai yêu quý Tống Hạo Kình đã biết được như thế nào. Trong vở kịch này, Kỷ Diệu đóng vai trò là một gã hề.
Cậu là người trong cuộc nhưng đến cuối cùng mới vỡ lẽ, suốt mười mấy năm qua đều chỉ vì cái danh con hoang mà sống không bằng chết. Tất cả đều biết hết, cả Tống Hạo Kình cũng biết...
Khi tỉnh lại lần nữa thứ đầu tiên cậu thấy là trần nhà trắng xóa cùng những tia nắng hắt bên cửa sổ. Trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc kháng sinh và sát trùng. Bên cánh tay phải bị đè nặng, cậu cúi đầu nhìn xuống, thấy Tống Hạo Kình đang gục đầu ở đấy, không rõ là ngủ hay gì.
"Này..."
Giọng cậu hơi yếu nhưng chỉ vừa thốt ra thôi cái người bên giường đã lập tức bật dậy, hắn kinh ngạc cùng vui sướng nhìn cậu.
"Cuối cùng anh đã tỉnh, thấy trong người thế nào?"
Hắn vội vàng qua đỡ cậu ngồi dậy dựa vào thành giường, rồi rót cho cậu cốc nước, Kỷ Diệu đang rất khát nên một hơi uống hết sạch cốc.
"Đỡ chóng mặt hơn trước rồi, mà tôi bị làm sao vậy?"
Tống Hạo Kình nhìn gương mặt cậu rồi đưa mắt nhìn xuống bụng dưới của cậu. Kỷ Diệu nhận thấy ánh mắt đó của hắn, cậu vô thức đưa tay xuống chạm vào bụng, hơi thở ngưng trọng.
"Đứa bé vẫn ổn, đã được 5 tuần rồi..."
Nói đoạn, ánh mắt hắn lại chuyển về gương mặt cậu. Sắc mặt của cậu không rõ do đâu mà đã lại trắng bệch ra, sự sợ hãi cùng lo lắng hiện hết trên gương mặt. Hắn biết cậu hận mình, nhưng hắn vẫn chưa hiểu một chuyện
"Tại sao anh không nói cho tôi biết anh từng sảy thai một lần? Tống Diệu, đó cũng là con của tôi mà"