[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 57



Kỷ Diệu biết trước sau gì chuyện này rồi cũng lộ ra, nhưng cậu không ngờ nó đến nhanh đến vậy.

"Tống Diệu, tại sao anh không nói với tôi?"

Đối diện với câu hỏi chất vấn của Tống Hạo Kình, cậu im lặng hồi lâu nhìn đối phương rồi chần chừ nhìn lại xuống bụng mình.

"Tại sao ư?... Nói ra rồi thì mọi chuyện sẽ khác sao.

Cậu ngước lên nhìn hắn, mỉm cười chua chát.

"Dù cho trước đó cái thai không sảy, tôi cũng sẽ bỏ nó đi. Cậu mong chờ tôi sẽ sinh nó ra sao?"

"Tống Diệu..."

"Tống Hạo Kình, những việc chúng ta đang làm là sai lầm, đứa trẻ trước đó và hiện tại cũng là sai lầm. Cậu muốn giữ, tôi thì không."

Tống Hạo Kình chán ghét thái độ đầy lạnh lùng bây giờ của cậu, nhưng hắn chẳng thể làm gì được. Hai mắt hắn đỏ hoe, bất lực nói.

"Nhưng đó cũng là máu thịt của anh mà, đến cả cốt nhục của mình anh cũng lỡ lòng vứt bỏ sao?"

Mí mắt run run, cậu vội quay đầu ra chỗ khác để đối phương không thấy rõ sắc mặt mình.

"Còn hơn là để đứa trẻ đến với thế giới này chịu đựng cuộc đời bất hạnh."

Một mình cậu chịu đựng sự bất hạnh đó là quá đủ rồi.

Nghe vậy, Tống Hạo Kình không đồng tình: "Nó sinh ra là con của tôi, sao có thể sống trong thiếu thốn được? Những gì Tống Hạo Kình tôi có tôi đều cho nó, Diệu, xin anh hãy suy nghĩ lại"

Hắn nắm lấy bàn tay cậu, sự khẩn thiết trong ánh mắt trực chờ sự thương hại từ cậu. Cậu rút tay lại, cười nhạt.

"Cậu có từng nghĩ đến việc nếu Tống Bạch Dương và Diệp Hồng biết chuyện này sẽ phản ứng thế nào không? Bọn họ liệu còn có thể chấp nhận nổi đứa trẻ này sao."

Hắn á khẩu không nói nổi nữa, vì sau tất cả mọi vấn đề đều đến từ việc họ là anh em cùng cha khác mẹ trên danh nghĩa. Dù không cùng huyết thống đi chăng nữa, việc họ đang làm khó có thể khiến Tống Bạch Dương và Diệp Hồng chấp nhận được.

Giờ đây trong đầu hắn rối như tơ vò, hắn không thể chắc chắn tương lai gần sẽ xảy ra những việc gì nữa, nhưng điều quan trọng trước mắt vẫn là thuyết phục câu.

"Tôi... Tôi sẽ có cách của mình, bên ba mẹ tôi anh không cần để ý nhiều, họ không liên quan đến chúng ta"

Cậu cười khẩy, hỏi đối phương câu khác: "Tạm gác lại vấn đề đó. Tống Hạo Kình, cậu yêu tôi không?"

Một câu hỏi quá mức đột khiến hắn sững người lại một lúc. Yêu sao? Trong quá khứ hắn cũng từng qua lại với một số người nhưng tất cả đều là vui chơi qua đường, hết duyên tình tan, không một cảm xúc dư thừa nào đọng lại trong hắn, ngay cả mối tình đầu hắn cho là đặc biệt nhất.

Hắn nhìn người trước mặt mình, đây là người từ nhỏ mà bản thân đã rất căm ghét nhưng giờ đây lại là người mà hắn muốn ở bên, muốn chăm sóc, muốn bảo vệ nhất. Cậu là người của hắn, là omega của hắn, cuộc đời sau này của cậu cũng chỉ có thể thuộc về hắn. Hắn là kẻ ích kỷ, nếu đã không thể buông tay thì không cần miễn cưỡng bản thân buông đối phương.



"Tôi...yêu anh, tôi muốn chúng ta sẽ sống cùng nhau sau này, có cả con nữa."

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của cậu. Kỷ Diệu nghe xong không khỏi bật cười, cậu tưởng mình cảm động sắp khóc rồi.

"Thật bất ngờ. Nhưng tiếc quá, Tống Hạo Kình, tôi không yêu cậu, càng không muốn sống cùng cậu đến cuối đời."

Hắn nheo mắt, giọng trầm xuống: "Không sao, chỉ cần thời gian trôi qua đủ lâu anh sẽ có thể chấp nhận tôi và con thôi. Diệu, tôi đợi được."

Nói đoạn, hắn đứng lên: "Anh vừa mới tỉnh lại nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Tôi ra ngoài lấy chút đồ bổ cho anh."

Kỷ Diệu nhìn hắn rời đi như nhìn kẻ chạy trốn khỏi hiện thực khó chấp nhận, một kẻ cố chấp với mọi thứ, hắn đã muốn thì khó lòng xoay chuyển được quyết định. Cậu nhìn xuống bụng mình, vô thức đưa tay vuốt ve.

"Tại sao lại phải là lúc này chứ?... Nếu là ở thời điểm khác, có lẽ ta..."

Cậu mím chặt môi dưới, câu cuối không thể nói thành lời. Cậu sao có thể không muốn con mình đến với thế giới này nhìn ngắm mọi thứ chứ, nhưng hiện thực này tàn nhẫn quá... đứa trẻ này đến không đúng lúc. Cậu yêu nó, nhưng tình yêu đó không đủ lớn bằng nỗi căm hận Tống Hạo Kình.

Tống Hạo Kình ra khỏi phòng thì tiện tay đóng cửa phòng lại. Hắn mệt mỏi dựa lưng vào cửa, trong lòng chất đống đau khổ cùng suy tư.

Cuối hành lang bệnh viện vang lên tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy người xuất hiện là Tống Yến và trợ lý của anh ta.

"Anh hai..."

"Chát."

Chưa kịp nói lời nào thì hắn bất ngờ ăn ngay một cái tát của Tống Yến. Gương mặt hắn bị lệch qua một bên, gò má nhanh chóng sưng đỏ thấy được bằng mắt thường. Hắn đưa tay sờ mặt mình, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Anh có biết mình vừa làm gì không?"

Tống Yến nhíu mày: "Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng, cậu có biết mình đang làm cái quái gì không? Omega lặn, mang thai? Các cậu đang làm cái trò gì vậy?"

Bọn họ to tiếng ngay giữa bệnh viện đã thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò qua đây, phía sau Tống Yến còn có thêm vài tên vệ sĩ đã phụ trách giải tán đám đông hóng hớt. Tống Hạo Kình nhìn những người đó rồi nhìn cánh cửa phòng bên cạnh, tự hỏi chất liệu cách âm ở đây có tốt không.

Hắn thôi kích động: "Anh biết hết rồi à?"

"Bỏ đứa nhỏ đi."

Tống Hạo Kình nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc nói: "Đó là con của em, em sẽ không bỏ nó."

Tống Yến nhìn người trước mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành.

"Đến bao giờ cậu mới biết suy nghĩ trước khi hành động vậy? Tống Hạo Kinh, cậu không biết nghĩ cho những người xung quanh sao?"



"Đây là chuyện của tụi em, anh không cần phải xen vào."

Tống Yến ra hiệu cho vệ sĩ đến giữ người, Tống Hạo Kình muốn phản kháng cũng không phản kháng được bởi vì bả vai hắn vừa mới băng bó.

"Tống Yến, anh muốn làm gì?"

"Cậu là người của Tống gia, không phải thích gì là làm đâu. Những việc khác tôi có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua nhưng việc này lại khác."

Anh ta quay qua trợ lý: "Canh chừng nó cho tôi, đừng để nó vào trong"

Tống Hạo Kình thấy Tống Yến vào trong phòng của cậu thì hoảng, cố vùng thoát khỏi đám vệ sĩ nhưng bị đè chặt một góc tường.

"Tống Yến, anh đừng quá đáng."

Tiếng chửi mắng của hắn nhanh chóng được ngăn cách bởi cánh cửa phòng đóng kín kia. Giờ thì hắn biết phòng tư ở đây cách âm tốt rồi, bên trong nói gì hắn cũng chả thể biết được.

Tống Yến ở trong đó đến tận 30 phút sau mới trở ra, sắc mặt anh ta trông còn tệ hơn lúc vào, trầm mặc giống như khoảng lặng trước cơn bão giông. Anh ta đi ra còn không thèm nhìn đến Tống Hạo Kình bị bắt giữ kia, lập tức rời đi cùng trợ lý và đám vệ sĩ.

Tống Hạo Kình được thả ra thì nhìn theo cửa phòng và bóng lưng của Tống Yến, hắn cau mày, không biết rốt cuộc bọn họ đã nói những gì. Hắn vội vàng mở cửa đi vào, người kia vẫn còn an ổn ngồi tựa lưng ở đầu giường.

"Diệu, Tống Yến đã nói những gì với anh?"

Hắn đến bên giường kiểm tra cậu, sợ cậu bị đối phương động tay động chân. Kỷ Diệu gạt tay đối phương ra, không để hắn tiếp tục xoay tới xoay lui mình.

"Không có gì."

"Anh ta đã uy hiếp gì anh sao? Anh nói đi, tôi sẽ có cách"

Mí mắt cậu rũ xuống, lẳng lặng lắc đầu: "Anh ta không có uy hiếp tôi."

Hắn vẫn không tin, bọn họ ở trong phòng lâu như vậy chắc chắn đã nói gì đó.

"Diệu, anh đừng sợ, tôi sẽ không để anh và con có chuyện gì đâu. Tống Yến không thể làm gì đến chúng ta, anh hãy tin ở tôi."

Cậu nhìn hắn không nói gì, có lẽ thật sự không còn lời để lời để nói nữa. Ánh mắt cậu lơ đãng nhìn đến cổ tay phải mình, nơi đó luôn tồn tại sợi dây màu đỏ, sợi dây nhỏ bé như chính sinh mệnh của đứa trẻ đầu tiên.

Lúc mất đi nó cậu đã từng đau buồn vô cớ trong một khoảng thời gian, tinh thần bất ổn chẳng thể suy nghĩ nổi mọi chuyện. Có những đêm ngủ cậu từng mơ về đứa trẻ đó, rõ ràng là một gương mặt đáng yêu xa lạ nhưng lại thân thuộc một cách kì lạ.

Cậu siết chặt tay phải: "Tống Hạo Kình, có muốn biết tại sao đứa trẻ đầu tiên mất không?"

Đây cũng là cái dằm trong tim hắn, làm sao hắn có thể không muốn biết: "Tại sao?"

"Cái lần tôi cùng cậu đến biệt thự ngoại thành, tôi lúc đó vừa mới biết mình mang thai..."