Chiều tối, những đoàn người nối đuôi nhau đi vào sảnh chính, tất cả bọn họ đều thuộc tầng lớp thượng lưu và quyền lực. Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu nhưng hầu hết khách khứa đã đến đủ.
Kỷ Diệu từ trên tầng hai nhìn xuống, cậu chẳng quen biết ai trong số bọn họ cả, đều là những người mà đời này cậu cũng không thể với tới nổi. Cậu nhàm chán dựa lan can nhìn dòng người bên dưới, loáng thoáng thấy bóng lưng quen thuộc của Tống Hạo Kình, bên cạnh hắn còn có Tần Thiên.
2 tháng trước, khi biết chính Tần Kiều là người hại đứa nhỏ đầu tiên của bọn họ, Tống Hạo Kình đã cho người đến tận Los Angeles chỉnh cô ta. Ngay ngày hôm sau, khắp các mặt báo đều rầm rộ đưa tin đại tiểu thư Tần gia chơi thuốc lắc rồi lái xe đâm chết người, danh tiếng Tần gia vì cô ta mà bị bôi nhọ không
ít.
Sự việc cán chết người bị phanh phui trước bàn dân thiên hạ nên dù Tần gia có lớn mạnh đến đâu cũng không thể một tay che trời. Tần Kiều bị lôi ra hầu tòa, đội ngũ luật sư theo cô ta lớn chưa từng có. Bằng chính quyền lực và tiền tài của mình, Tần gia không ngần ngại đưa một cái giá trên trời để bồi thường cho gia đình bệnh nhân, cũng sẵn sàng quên góp lớn vào quỹ từ thiện nhân đạo để vực dậy lại danh tiếng trong bê bối.
Chỉ là ngay lúc gần như lôi được Tần Kiều khỏi đầu ngọn gió, một tin tức chấn động hơn lại được mang ra. Chẳng ai ngờ được chuyện ly miêu tráo thái tử lại xảy ra trong chính Tần gia, Tần Kiều không phải đại tiểu thư Tần gia mà chỉ là con gái của một người ở trước đó, đại tiểu thư thật sự của Tần gia đang phải lang bạc bên ngoài trầy trật kiếm sống.
Tin tức được truyền đi không lâu thì bên phía Tần gia cũng đã ra xác nhận sự việc trên là đúng. Tần Kiều vốn dĩ có thể thoát khỏi vòng lao lí tù tội nhưng vì chuyện này mà có nguy cơ ngồi tù chung thân. Ngay tại phiên phán quyết cuối cùng, không còn một luật sư nào bên cạnh bào chữa, cô ta cười như điên dại giữa phiên tòa, phát điên mà đập hết những đồ trong tầm tay với được.
Kỷ Diệu có nghe Tống Hạo Kình nói sau cùng thì Tần Kiều may mắn không phải ngồi tù, Tần Thiên vì thương đứa em gái mà cầu xin ba mình, đổi lại anh ta phải học hành hẳn hoi, nghiêm túc làm theo sự sắp xếp của người nhà. Tần Thiên cắn răng đồng ý, cuối cùng cũng lôi được Tần Kiều nguyên vẹn từ nước Mỹ trở về, nhưng vì tinh thần cô ta không ổn định nên đã được đưa đến nơi khác chăm sóc và theo dõi.
Trong chuyện này phần nhiều có sự nhúng tay của Tống Hạo Kình, nhưng người Tần gia không hề hay biết, nói đúng hơn chính Tống Yến là người đã cố gắng che giấu cho hắn. Cho nên mối quan hệ giữa Tống Hạo Kình và Tần Thiên không bị sứt mẻ một vết nào.
Hai người bọn họ vốn dĩ từ nhỏ vô cùng thân thiết, đều là công tử ngậm thìa vàng cùng nhau lớn lên, cuộc chơi nào cũng không vắng mặt, đánh đấm cũng phải rủ nhau kết bè kết đảng. Nên nếu bên Tống gia có tiệc thì không thể vắng mặt Tần Thiên.
Kỷ Diệu ở bên trên nhìn hai người họ nói chuyện, từ khoảng cách này đương nhiên cậu không thể nghe thấy gì nhưng cũng mang máng nhận ra họ đang bàn về chuyện làm ăn. Hôm trước hình như Tống Hạo Kình có nói với cậu là hắn cùng Tần Thiên đang đầu tư gì đó.
Hai người họ đứng nói chuyện không được bao lâu thì Tần Thiên bị ba anh ta gọi qua. Tống Hạo Kình đứng đó cầm ly rượu một mình, có nhiều nữ alpha và omega xinh đẹp nhân cơ hội đến bắt chuyện thì chỉ nhận lại thái độ lạnh nhạt của hắn. Hắn phiền chán trước những người này, hơi lơ đãng nhìn lên thì thấy Kỷ Diệu đứng ở lan can tầng hai quan sát qua đây.
Khoảng cách này khiến hắn không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cậu, chỉ có thể dựa theo phán đoán của mình nhận ra cậu đang khó chịu, hình như trước khi Kỷ Diệu quay đầu rời đi còn hừ lạnh với hắn một tiếng. Tống Hạo Kình hoang mang, không biết bản thân lại làm gì sai khiến đối phương tỏ ra chán ghét thế.
"Tống nhị thiếu, mai anh rảnh không? Chúng ta có thể gặp nhau tiếp chứ?"
Một người lên tiếng hỏi kéo theo những người khác cũng được đà hỏi, hắn trong lòng dù rất phiền chán thì bên ngoài vẫn phải duy trì vẻ mặt lịch thiệp tiêu chuẩn, đưa ra lời từ chối nghe thuận tai.
"Thật ngại quá, dạo này tôi bận không thể bớt chút thời gian với vị các tiểu thư đây được."
Phải mất một lúc hắn mới toàn thây thoát ra khỏi vòng vây của đám người kia. Tống Hạo Kình đặt ly rượu qua một bên, đi nhanh lên tầng hai tìm người. Hắn đến trước cửa phòng cậu gõ hai tiếng nhưng mãi không thấy động tĩnh gì, mở cửa phòng ra thì thấy trong phòng không bóng người. Hắn có chút lo lắng cậu chạy loạn khắp nơi, vì dù sao hôm nay trong Tống gia cũng có nhiều người.
Hắn về phòng mình lấy chìa khóa, vừa đóng cửa bật đèn lên thì phát hiện ghế sofa trong phòng có kẻ ngồi. Không ai khác là người hắn đang tìm kiếm.
"Anh ở đây sao?"
Hắn đi tới trước mặt đối phương: "Sao lại vào phòng tôi vậy? Nhớ tôi à."
Cậu mỉm cười, xoa xoa cái bụng: "Tôi đói quá, cậu tìm gì cho tôi ăn được không?"
Tống Hạo Kình nhìn xuống bụng cậu, tay hắn đè lên tay cậu cùng xoa. Bụng nhỏ mới hơn 3 tháng chưa có dấu hiệu gì lớn, ít nhất cũng phải đến tháng thứ 4 mới thấy rõ phần bụng nhô.
"Được, vậy anh ở đây chờ tôi một lát."
Trước khi đi hắn không quên sấn tới bất ngờ hôn lên môi cậu một cái. Kỷ Diệu không tránh kịp, sững sờ trước hành động này. Tống Hạo Kình đi xuống dưới một hồi rồi trở lại với một khay đồ ăn trong tay, trên đó đầy đủ đa dạng rất nhiều thức ăn.
Cậu quả thực rất đói, từ lúc mang thai tới nay sức ăn khoẻ hơn trước rất nhiều, khẩu phần ăn cũng phải hai phần mới đủ no. Kỷ Diệu bắt đầu cầm đũa ăn, Tống Hạo Kình bên cạnh chăm chú gỡ xương cá bỏ vào bát cho cậu.
"Tôi biết anh không thích ăn cá nhưng ít nhiều cũng phải ăn vài miếng"
Cậu bỏ miếng thịt cá vào miệng, vị nó cũng không tệ.
"Ừm"
"Ăn thêm miếng sườn này đi"
Hắn gắp lia lịa vào bát cậu, sắp không nhìn thấy cơm trắng phía dưới bát luôn. Cậu hơi khựng lại nhìn bát mình đã gần đầy bằng ngón núi rồi.
"Tống Hạo Kình, cậu có định để tôi ăn không vậy? Nhiều vậy sao tôi ăn hết."
Hắn rút ra một ly sữa bò để bên cạnh: "Có bao nhiêu đâu, khi nào anh ăn xong thì uống sữa luôn, còn ấm lắm."
Cậu ngậm đầu đũa trong miệng, thật sự một lời khó nói hết với đối phương, việc bị ép ăn cũng không phải ngày một ngày hai rồi. Cố gắng nửa tiếng đồng hồ dằn vặt tới lui rốt cuộc cũng ăn xong. Trước cái nhìn chăm chăm của hắn, cậu cố gắng bấm bụng uống hết ly sữa bò, uống xong thì hắn đưa khăn lau miệng qua cho cậu.
"Hôm nay anh ăn ngon miệng chứ?"
"Cũng được."
Hắn lấy ra hộp ô mai ở kệ tủ: "Có muốn ăn chút không?"
Thật sự gãi đúng chỗ ngứa của cậu, nhìn thấy đồ chua là giờ cậu phát thèm, đã thế Tống Hạo Kình còn nhử tới nhử lui trước mặt cậu. Cậu làm mặt nhăn với hắn, hắn bật cười một tiếng hả hê rồi mở hộp ô mai.
"Vẫn là ăn có chừng mực thôi, mai tôi mua hoa quả cho anh."
"Tôi muốn ăn mận chua"
"Ừ, mận chua. Xoài nữa nhé?"
Cậu vừa ngậm ô mai trong miệng vừa khẽ lắc đầu: "Tôi không thích xoài lắm, chỉ mận thôi."
Hắn cười cười: "Theo ý anh."
Kỷ Diệu liếc nhìn hắn, khó hiểu: "Cậu không ra ngoài kia sao?"
"Tống gia có thiếu đi tôi cũng không vấn đề gì đâu. Sự chú ý hôm nay của bọn họ tập trung hết trên người Tống Yến rồi."
Nghe nói Tống Yến sắp đính hôn, là ái nữ của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Vương Khâu - Vương Hoa Tranh. Mối hôn sự này chẳng khác nào củng cố tiếng nói của họ trong giới chính trị.
Cậu chợt nhớ tới cái lần ở bệnh viện kia, lúc đó loáng thoáng nghe được cuộc tranh cãi của Tống Yến với tiểu tình yêu nhân của anh ta.
"Hình như tình nhân của anh ta có thai thì phải, lần trước tôi có nghe thấy người đó định phá.
Tống Hạo Kình không ngờ cậu lại biết cả chuyện này, hắn nói.
"Đời sống trước kia của anh ta loạn lắm, hai năm gần đây mới cố định một người tình. Tôi cũng không ngờ đến mức còn có con luôn, 3 tháng nữa là sinh rồi."
Đến hắn còn biết thì chắc chắn Tống Bạch Dương và Diệp Hồng cũng đã biết, nhưng bọn họ không quá để tâm tới vấn đề này. Chỉ cần việc nuôi dưỡng tình nhân và sinh con trong thầm lặng, Tống Yến có quá đáng hơn thì anh ta sau này vẫn sẽ là người thừa kế của Tống gia, năng lực là không phải hoài nghi.
Cậu thở dài, nhìn hộp ô mai trong tay. Tống Hạo Kình thấy vậy thì nhăn mặt.
"Anh thở dài làm gì, chuyện của bọn họ không liên quan tới chúng ta."
"Đấy không phải anh cậu à?"
Hắn nhún vai: "Là tự anh ta chọn, cuộc đời anh ta do chính anh ta làm chủ. Anh không cần phải bận tâm đến bọn họ."
Nói đoạn hắn ôm cậu nhấc bổng lên, cậu chưa kịp hiểu gì đã bị ôm đến bên bệ cửa sổ, hai tay hắn để bên eo cậu.
Cậu bám vào hai bên vai hắn: "Gì vậy?"
"Anh có thích vùng Giang Nam không?"
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"
"Anh cứ trả lời đi. Diệu, anh thích nơi nào nhất của Giang Nam."
Ánh mắt của hắn cứ chăm chăm nhìn cậu, cậu đành vắt óc suy nghĩ một lúc.
"Ừm... Nếu nói đến vùng Giang Nam thì tôi thích khung cảnh non nước hữu tình ở Ô trấn nhất"
Nghe vậy Tống Hạo Kình ưỡn người sát lại gần cậu, Kỷ Diệu theo phản xạ dịch người về sau nhưng lưng chạm vào cửa kính không thể lùi được nữa. Chóp mũi hắn gần chạm vào chóp mũi cậu, ở khoảng cách gần như vậy có thể dễ dàng nghe được hơi thở và tiếng tim đập của đối phương.
Hắn không bất ngờ hôn cậu như vừa rồi, chỉ mỉm cười nói.
"Tôi cũng thích nơi đó, sau này chúng ta đến đấy ở đi"
"Tống Hạo Kình.."
Hắn biết cậu muốn nói gì nên vội lên tiếng cắt ngang trước.
"Tôi hiện tại đang cùng Tần Thiên hợp tác một số dự án và đầu tư chứng khoán, tuy sẽ không kiếm nhiều bằng Tống Yến nhưng chắc chắn nửa năm nữa có thể tự mua nhà ở Ô trấn và lo cho chúng ta cuộc sống đầy đủ."
Hắn ngồi xổm xuống trước, ánh mắt dịu dàng nhìn phần bụng của cậu.
"Đợi con sinh ra là một nhà ba người chúng ta có thể có cuộc sống mới rồi."
Kỷ Diệu không biết nên cười mỉa mai hay cảm thấy thương hại hắn vì cái suy nghĩ ngốc nghếch này nữa. Chưa nói đến việc cậu muốn hay không, một khi mối quan hệ bất chính của họ bại lộ ra thì Tống Bạch Dương và Diệp Hồng lý nào lại để yên cho bọn họ sống yên bình.
Kỷ Diệu nhìn đồng hồ rồi nhìn cửa phòng, giờ này có lẽ Tống Tư Liễu đã làm xong việc cậu nhờ trước đó. Cậu cầm cái tay ở eo của hắn đặt lên bụng mình, Tống Hạo Kình ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong ánh mắt cậu ẩn chứa sự chua xót.
"Sao vậy? Anh không thích Ô trấn à? Vậy chúng ta tìm chỗ khác cũng được."
Cậu lắc đầu, ấn tay hắn vào phần bụng hơi nhô.
"Ở đây không chỉ có một đứa bé... Lần trước tôi đi kiểm tra là một song thai"
Hắn đứng ngồi không yên, sờ tới sờ lui bụng cậu: "Diệu, chúng ta thực sự có hai đứa con sao?"
Ánh mắt hắn dường như phát sáng, niềm hạnh phúc và chờ mong hiện rõ trên gương mặt. Cậu khó khăn mỉm cười, nước mắt không hiểu sao lặng lẽ rơi. Tống Hạo Kình thấy vậy thì hoảng cả lên, hắn lấy tay lau đi nước mắt của cậu.
"Anh sao vậy, sao lại khóc thành ra thế này? Diệu, đừng khóc, là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ không để anh khóc như vậy nữa"
Hắn cứ nói như vậy lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nước mắt cậu vẫn cứ rơi ra không ngừng, giọt lệ như hạt ngọc lăn dài trên má. Đằng sau bất chợt vang lên âm thanh lạch cạch của khoá cửa, Tống Hạo Kình sững người lại, hắn định quay đầu thì bị đôi tay lạnh lẽo của cậu giữ lấy gương mặt.
Kỷ Diệu nâng mặt hắn lên, mỗi cậu hạ xuống cùng môi hắn trao nhau nụ hôn mặn chát vị nước mắt. Hắn không hề cảm nhận được tình cảm gì trong cái hôn đã, tất cả đều là nỗi chua xót và đau khổ. Hắn không nỡ đẩy cậu ra, vì vậy vào khoảng khắc đó cánh cửa phía sau đã mở, sự bình yên cuối cùng bị phá vỡ.
Đằng sau vang lên tiếng hét kinh hãi và một vài âm thanh khác. Mỗi cậu rời khỏi môi hắn, nước mắt cậu vẫn chưa ngừng rơi nhưng bên khóe miệng lại nở nụ cười hạnh phúc chưa từng thấy.