[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 63



"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Tống Hạo Kình sững người lại, hắn quay đầu nhìn về phía sau, đối diện là gương mặt giận dữ của ba hắn. Mẹ hắn là người khi nãy kinh hãi hét lên, bà vì quá sốc mà đứng không vững, phải để Tống Tư Liễu bên cạnh đỡ. Ngoài cửa còn có Tống Yến đứng nhìn, anh ta nhíu mày nhìn hai người họ như nhìn hai kẻ hề.

Tống Hạo Kình từ dưới đất đứng lên nhưng chưa kịp đứng hẳn hoi đã chịu một cái tát với lực lớn từ Tống Bạch Dương. Lần này ba hắn thực sự tức giận, vì trước giờ ông chẳng dám nặng tay như vậy với hắn.

"Lũ khốn nạn, sao các ngươi có thể làm ra cái trò này. Chúng mày là anh em của nhau cơ mà."

Kỷ Diệu đã rời khỏi bệ cửa sổ, cậu đứng ngay sau lưng hắn. Sau khi Tống Bạch Dương đánh hắn xong thì đưa mắt nhìn qua cậu, vẻ mặt cậu trông lại bình thản lạ kỳ, không một chút sợ hãi hay xấu hổ nào khi bị phát hiện dan díu với nhau. Nhìn thấy thái độ dửng dưng chẳng chút hối lỗi của cậu, Tống Bạch Dương càng tức giận, ông vung tay lên tát cậu nhưng Tống Hạo Kình đã nhanh chóng chịu thay.

"Cút ra.

"Ba, nếu muốn đánh thì cứ đánh con. Anh ấy không có lỗi trong chuyện này.

"Điên thật rồi, chúng mày đúng là một lũ điên."

Diệp Hồng đã đi qua đây, đôi mắt bà đỏ hoe nhìn hai người họ, khi nhìn đến cậu thì lại cay nghiệt đến nghiến răng nghiến lợi. Bà không ngờ đến hai người họ lại có mối quan hệ bất chính như vậy, nhìn thấy đứa con trai mình thương yêu bao bọc Tống Diệu từ trong ra ngoài, Diệp Hồng còn đâu dáng vẻ Tổng phu nhân quyền quý, phát hận lao đến tát thẳng vào mặt cậu, lần này đến Tống Hạo Kình cũng không thể cản hộ được.

"Ta biết ngay mà, đứa con hoang như nhà ngươi chẳng có gì tốt đẹp cả, dòng máu bẩn thỉu y chang mẹ ngươi."

"Mẹ, không phải lỗi của anh ấy."

Bà ta tát luôn cả hắn: "Tống Hạo Kình, ta nuôi dạy con đến từng này để giờ con khiến chúng ta nhục nhã thành như vậy sao?"

Kỷ Diệu bấy giờ im lặng lại bất chợt lên tiếng: "Nếu tôi mang dòng máu bẩn thỉu, thì đời sau của Tống gia cũng sẽ thế thôi."

Tống Hạo Kình vội cản cậu lại: "Diệu, xin anh đừng nói gì hết...

Tống Yến cũng đã nhận ra điều không đúng, anh ta đến khuyên ngăn.

"Dưới kia vẫn còn nhiều người, nếu chúng ta cứ ở trên này mãi sẽ không phải. Ba, mẹ, chốc nữa hãy bình tĩnh ngồi lại nói chuyện"

"Tống Yến, con đừng nhiều lời ở đây."

Tống Bạch Dương nheo mắt nhìn cậu: "Lời lúc nãy con nói là có ý gì?"

Tống Hạo Kình gần như dùng ánh mắt van xin nhìn cậu, Kỷ Diệu vô cảm trước cái nhìn của đối phương, cậu nhìn sang Diệp Hồng mà nhoẻn miệng cười, vừa nói vừa đưa tay sờ bụng.

Có ý gì sao? Vậy tôi sẽ nói cho các người cùng biết chuyện vui này.

"Trong bụng tôi đang mang thai giọt máu của Tống gia, không những thế còn là cặp song sinh đấy."

Nói đoạn cậu quay sang nhìn nét mặt đơ cứng của người bên cạnh: "Phải không, Hạo Kình?"

Vừa dứt lời sắc mặt ai cũng tím tái lại, ngay cả Tống Hạo Kình bên cạnh cũng đã xanh mặt. Diệp Hồng nghe xong không chịu nổi lập tức kêu lên một tiếng rồi ngất đi, may thay Tống Yến nhanh chóng đỡ được. Ở đây Tống Tư Liễu nhỏ tuổi nhất cũng bị doạ sợ, cô bé nhìn Tống Hạo Kình và Kỷ Diệu, không thể hiểu nổi tại sao hai người họ lại làm vậy, không phải bọn họ là anh em sao... Anh em trong nhà có thể làm thế với nhau ư?

Tống Yến đã nhanh chóng đỡ Diệp Hồng ra ngoài, Tống Tư Liễu cũng lo lắng đi theo. Còn lại Tống Bạch Dương giận run người hắn học nhìn bọn họ. Ông ta không ngờ hai đứa con của mình lại có thể làm ra những chuyện bại hoại gia phong đến như vậy.

"Đã từ khi nào rồi?"

Tống Hạo Kình chịu áp lực lớn lên chưa thể lên tiếng trả lời, từ khi hắn chứng kiến mẹ hắn ngất xỉu thì sắc mặt đã u tối và đượm buồn hơn hẳn. Kỳ Diệu đưa mắt nhìn qua đối phương, thay hắn trả lời.

"Một năm trước."

Tống Bạch Dương chống tay vào bàn gỗ bên cạnh, đưa tay đỡ trán, đến cả nhìn hai người họ cũng sợ bẩn mắt mình.

"Tại sao các ngươi lại làm vậy?"

Cả hai im lặng hồi lâu, cảm tưởng mọi sự sẽ tiếp tục như vậy thì Tống Hạo Kình bỗng dưng lên tiếng, không đầu không cuối nói.

"Chúng con không phải anh em ruột, con muốn cùng anh ấy ở bên nhau."

Tống Bạch Dương quay ngoắt qua nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đừng có nói nhảm, chuyện đó là không thể."



"Ba, người không cần giấu, chuyện này con đã kiểm tra nhiều lần rồi."

Ông lớn tiếng: "Các ngươi lớn lên là anh em trong một nhà, dù không cùng

huyết thống cũng phải biết giới hạn. Chẳng lẽ đạo đức làm người vứt cho chó ăn rồi?"

Hắn cứng đầu, vẫn thẳng thừng nói: "Chuyện đã đến mức này, con mong người hãy tác thành cho...

Tống Hạo Kình chưa nói hết câu thì Tống Bạch Dương đã vơ lấy gạt tàn thuốc ném thẳng vào đầu hắn. Kỷ Diệu đứng một bên giật mình, cậu nhìn chiếc gạt tàn vỡ đôi ngay dưới chân, một góc của nó còn dính cả máu tươi. Hắn không hề kêu rên một tiếng nào, cúi đầu im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của Tống Bạch Dương, vệt máu lạnh lẽo chảy dài bên thái dương.

"Chỉ cần ta còn sống, các ngươi đừng hòng như mong

muốn."

Nói xong ông đi ra khỏi phòng, chẳng thèm để ý đến tình trạng thảm hại của họ. Kỷ Diệu đứng cúi đầu im lặng một lúc, cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tống Hạo Kình. Cái nhìn của hắn mang theo sự bi thương và đau khổ.

"Đây là những gì anh muốn sao?"

Cậu không đáp lại, chỉ cứng đờ người nhìn đối phương. Trên trán hắn vẫn chảy rất nhiều máu, hình như hắn không cảm thấy đau, còn chả thèm để tâm xem vết thương đó đã thành ra cái dạng gì rồi. Hắn đi tới giữ lấy bả vai cậu, dồn cậu vào một góc tường.

"Là anh gọi bọn họ đến đúng không?"

. Đúng vậy."

"Sao anh phải làm vậy?"

Giọng hắn chứa đầy sự bất lực: "Nói đi, sao lại phải vậy chứ?"

Cậu lạnh lùng trả lời: "Tôi chưa bao giờ muốn cùng cậu ở bên nhau, từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu tự nghĩ như vậy thôi. Tống Hạo Kình, cậu có từng hỏi điều tôi muốn là gì chưa?"

"Vậy còn con của chúng ta? Diệu, anh chưa từng nghĩ đến tương lai của nó sao?"

Câu hỏi này khiến cậu im lặng, cậu mệt mỏi cúi đầu xuống, lảng tránh ánh mắt của đối phương.

"Tống Hạo Kình, làm ơn hãy buông tha cho tôi... Tôi mệt mỏi lắm rồi, ở bên cậu tôi chỉ cảm thấy ngột ngạt."

Tay hắn khẽ run, hắn gần như quỳ xuống trước mặt cậu mà van xin: "Diệu, tôi biết trước kia là tôi không đúng, tôi đã làm những việc không phải với anh... Tôi không dám xin anh tha thứ, nhưng làm ơn đừng rời xa tôi, tôi yêu anh, tôi không thể không có anh."

Cậu bất lực, giọng run run: "Tống Hạo Kình, làm ơn, hãy buông tha cho tôi."

Nước mắt của hắn đã chảy, hắn vừa nói vừa cười trong đau khổ.

"Nếu tôi buông tha cho anh vậy ai sẽ buông tha cho tôi."

Hắn ôm lấy cơ thể cứng nhắc của cậu: "Anh không vì tôi thì cũng nên vì con chứ... Con của chúng ta sẽ ra sao đây?"

Giữa chừng bất ngờ có những tiếng bước chân hỗn loạn đi vào, Kỷ Diệu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là một đám vệ sĩ mặc vest đen. Họ không nói không rằng, trực tiếp túm người đang quỳ dưới đất là Tống Hạo Kình lên.

"Buông tôi ra, chết tiệt... buông ra"

Lúc đầu hắn còn sức mà phản kháng, nhất quyết muốn ôm lấy cậu cùng một chỗ, nhưng sức người có hạn, vả lại chính hắn còn đang bị choáng vì vết thương trên trán. Cậu đứng chết lặng một chỗ, không níu cũng không mở miệng một lời nào.

"Diệu...

Hắn bất lực, khàn cả giọng gọi tên cậu lặp đi lặp lại không ngừng, đến tận lúc bị lôi ra khỏi phòng vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét tê tái. Đầu óc cậu một trận say sẩm, cậu đỡ lấy cái bàn bên cạnh, cong người ôm chặt lấy bụng mình. Lồng ngực khó chịu, đến cả thở cũng khó khăn, chính cậu cũng chẳng rõ do đâu.

Quản gia không biết đã ở bên cạnh từ lúc nào, ông đứng đấy đợi, thấy cơn đau của cậu đỡ hơn rồi mới lên tiếng.

"Ông chủ muốn gặp cậu ở thư phòng, cậu có thể qua đấy ngồi đợi một lúc."

Kỷ Diệu xoa xoa ngực để vơi bớt đi cơn khó chịu trong lòng, cậu gật đầu, tự mình đi qua thư phòng của Tống Bạch Dương.



Không biết Tống Hạo Kình đã bị ba hắn cho người lôi đến đâu, nhưng chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa, trước mắt chính cậu đang phải đối diện với điều còn tồi tệ hơn.

Khách khứa dưới nhà chính Tống gia đã vãn gần hết, Tống Bạch Dương để Tống Yến xử lý nốt phần còn lại, ông đi lên thư phòng. Trong phòng Kỷ Diệu đã ngồi sẵn ở ghế đợi, ánh mắt ông chuyển xuống cái bụng cậu, trán lập tức nhăn lại thành một đoàn.

Ông không ngờ, hai người con của mình lại làm ra cái trò trái với luân thường đạo lý đến vậy.

Ông đóng cửa lại, đi đến chính cái bàn chính giữa phòng ngồi xuống. Nếu còn tiếp tục đứng nữa chắc lên cơn xuất huyết não luôn.

"Tống Diệu, con đã biết việc kia từ lúc nào?"

Cậu nhìn ly nước trên bàn không chớp mắt: "Trước đó ba tháng... Chính tại tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của mẹ tôi với Tống phu nhân.

Dừng một lát, cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương hỏi: "Tại sao phải làm vậy?"

Thấy ông do dự, cậu chỉ biết cười nhạt: "Chuyện đã tới mức này, chẳng lẽ tôi vẫn còn là quân cờ có giá trị đối với ông sao?"

Sau cùng Tống Bạch Dương chỉ còn biết thở dài, ông day day trán, trầm mặc suy tư một hồi rồi nói.

"Điều con muốn là gì? Để Tư Liễu kêu chúng ta đến đấy thì chắc chắn con phải có mục đích."

Mọi chuyện đang đi theo hướng cậu muốn, nhưng trong lòng cậu chẳng có lấy một chút vui mừng nào. Cậu bất giác đưa tay sờ bụng, Tống Bạch Dương cũng nhận thấy hành động vô thức này của cậu.

"Tôi muốn rời khỏi Tống gia và tiếp tục theo học trường kiến trúc."

"Được, ta sẽ lo cho con qua Canada học, từ nay con sẽ không còn bất cứ liên quan gì đến Tống gia nữa"

Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn thẳng vào bụng cậu, ánh mắt không hề ẩn chứa điều gì tốt đẹp.

"Nhưng trước đó ta có một điều kiện. Đứa bé trong bụng con không thể giữ lại."

Sắc mặt cậu lập tức tái mét lại, cậu cúi đầu nhìn xuống bụng mình, Tống Bạch Dương vẫn tiếp tục nói.

"Chẳng phải con muốn không còn liên quan gì đến Tống gia sao? Đứa bé của Tống Hạo Kình, con phải bỏ nó trước khi đi."

Kỷ Diệu bất giác siết chặt tay, sau gáy một trận ớn lạnh. Mỗi cậu hơi run rẩy, thấp giọng hỏi.

"Nếu tôi vẫn muốn sinh nó ra thì sao?"

Ông tàn nhẫn cảnh cáo: "Tống Diệu, con nên biết điều gì là tốt nhất cho mình. Bỏ đứa bé đi, tương lai sau này của con sẽ không phải lo nghĩ, Tống gia cũng sẽ không đụng đến con."

Cảm giác khó thở lần nữa bủa vây, Kỷ Diệu nhắm nghiền mắt lại, bàn tay cậu siết chặt đến mức móng tay đâm sâu vào da thịt.

Được, tôi sẽ bỏ."

Ngay ngày hôm sau Kỷ Diệu đã bị đưa đến bệnh viện tư nhân của Tống gia, bên cạnh cậu còn kè kè vài tên vệ sĩ. Kể từ lúc Tống Hạo Kình bị lôi đi, cậu chưa từng gặp lại hắn lần nào, có vẻ như hắn đã bị Tống Bạch Dương giam lỏng rồi.

Sau khi làm xét nghiệm tổng quát xong, cậu ngồi ở một phòng nghỉ, những tên vệ sĩ chưa rời khỏi cậu quá 1 giây. Kỷ Diệu trầm mặc không nói gì từ đầu đến cuối, cậu im lặng ngồi miết ngón tay lại với nhau, sự bồn chồn cùng cảm giác bất an khiến cậu đứng ngồi không yên.

Nửa tiếng sau bác sĩ mang kết quả vào, giọng anh ta không nặng không nhẹ nói.

"Tình hình song thai phát triển tốt, vì đã được ba tháng nên sẽ rất khó nạo bỏ nhưng không phải là không thể."

Nói đoạn, anh ta nâng gọng kính lên, ánh mắt lơ đãng nhìn những tên vệ sĩ to lớn ngoài cửa phòng, giọng cũng hạ xuống vừa đủ để hai người họ nghe.

"Tôi vẫn có lời khuyên là không nên bỏ, vì cậu từng sảy thai trước đó một lần rồi, lần này nếu bỏ đi một lúc cả hai thì sau này rất khó có con. Hơn nữa, vì cái thai cũng đã phát triển đủ lớn nên lúc phá không tránh khỏi tình huống xuất huyết."

Cậu vừa nghe vừa đưa mắt nhìn ra đám vệ sĩ áo đen kia, bất giác ôm lấy bụng mình, gần như muốn bảo bọc nó.

"Bác sĩ, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?"

"Nếu là chuyện tôi có thể giúp."

Cậu hạ quyết tâm: "Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại."