Tống Hạo Kình thức dậy trước, hắn nhìn người trong lòng vì mệt mỏi quá mức nên vẫn còn ngủ say. Nhìn đồng hồ đầu giường thì đã giữa trưa, mặt trời bên ngoài đã lên cao tới đỉnh đầu, ánh nắng chói chang hắt từ cửa sổ vào phòng.
Nửa gương mặt người trong lòng bị ánh nắng chiếu đến, cậu khó chịu cau mày, khẽ nhúc nhích dịch người về gần hắn tìm nơi an ổn ngủ. Tống Hạo Kinh mỉm cười, hắn lấy ngón tay khẽ xoa nhẹ cái trán cau có của cậu. Khi thấy sắc mặt người trong lòng thả lỏng hơn thì mới xuống giường mặc quần áo.
Trước khi ra khỏi phòng, hắn còn không quên kéo rèm cửa sổ lại tránh chói måt.
Căn phòng trọ này tuy nhỏ nhưng trông cũng không đến mức quá tồi tàn, có một gian phòng khách, một phòng ngủ có phòng tắm, một phòng bếp và một phòng sách nhỏ. Tối qua hắn đã nhìn qua phòng khách, không có gì đặc biệt ngoài bộ bàn ghế sofa cũ cùng chiếc tivi màn hình nhỏ.
Hắn đi đến mở cửa phòng sách đi vào trong. Bên trong phòng không quá lớn, có một bàn gỗ và một ghế gỗ kê giữa phòng, chủ yếu đều là kệ xếp đầy sách. Hắn đi tới rút đại một quyển, nội dung chỉ là về thiết kế công trình nhàm chán. Lật được trang thứ hai hắn đã đóng lại, cất quyển sách về lại vị trí cũ.
Nhưng có một thứ khiến hắn thấy lạ, đó là ở đây có khá nhiều sách về hội họa, tất cả đều là sách cơ bản dành cho vẽ chân dung người. Từ khi nào cậu lại thích những thứ này?
Tống Hạo Kình chỉ cầm lên nhìn bìa ngoài quyển sách rồi cất lại, sau này hắn có thể hỏi cậu sau. Hắn đi đến ghế ngồi xuống, trên mặt bàn chồng đầy tập tài liệu cùng bản thảo thiết kế dở, ở góc bàn còn có một khung ảnh nhỏ. Hắn cẩn thận cầm lên, dịu dàng xoa nhẹ khuôn mặt mập mạp của hai thằng nhóc trong ánh.
Tống Diệu mãi mãi vẫn là Tống Diệu, dù cậu có lạnh lùng với hắn như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không vì thế mà ghét hai đứa nhỏ.
Nhìn thấy bức ảnh hai đứa con, Tống Hạo Kình không khỏi nhớ chúng dù mình mới ra ngoài chưa bao lâu. Hắn đặt lại khung ảnh, để ý thấy ngăn kéo tủ bên cạnh chưa đóng kĩ. Trong đầu nghĩ đến một thứ, hắn kéo ra, quả nhiên bên trong có thứ mà hắn không muốn nhìn thấy... những ống tiêm chứa thuốc ức chế cậu mua ở chợ đen.
Ba năm trước, sau khi dần thoát khỏi sự kìm kẹp của ba hắn, Tống Hạo Kinh đã cho người điều tra cậu. Hắn chưa vội đến cưỡng chế bắt người đi, hắn muốn để cậu tận hưởng cuộc sống mà cậu mong muốn, xem thử cậu sẽ sống tốt được tới mức nào.
Chẳng phải lúc đầu cậu rời bỏ hắn vì lựa chọn được sống như vậy sao?
Omega bị đánh dấu nếu không có alpha của mình bên cạnh vào kì phát tình thực sự sẽ rất thống khổ và đau đớn, Tổng Diệu cũng không tránh khỏi điều đó. Tuy nhiên, điều hắn không ngờ đến là cậu dám mua thuốc ức chế từ chợ đen, một nơi chẳng rõ nổi nguồn gốc của nó.
Cậu không đến cầu xin hắn, hắn cũng chả ngu mà hạ thấp mình đến van xin cậu lần nữa. Tống Hạo Kình cho người sắp xếp một chút, cậu vẫn sẽ mua thuốc ở chợ đen nhưng thứ thuốc cậu mua là do hắn đổi thành loại khác đảm bảo hơn.
Hắn nhìn đến đống kim tiêm trong ngăn tủ, không nói gì mà cầm hết chỗ đấy vứt vào thùng rác. Từ nay về sau, Tống Diệu không cần dùng đến thứ này.
Hắn phiền não dựa lưng vào ghế, đỉnh đầu lại đau, bất đắc dĩ lại rút điếu thuốc ra châm. Chỉ là vừa nhả được một hơi, hắn phát hiện ngăn kéo tủ khác bên dưới bị khoá. Ngay cả thuốc ức chế cậu cũng vứt bừa vào một chỗ thì thứ gì khiến cậu phải giấu kín đến vậy.
Hắn mất hứng, muốn tìm gạt tàn dí đầu lọc thì cánh tay vô tình đụng vào khung ảnh lúc nãy. Chỉ là một cái đụng nhẹ khiến bức ảnh đổ xuống, chưa vỡ được nhưng có âm thanh của kim loại phát ra. Tống Hạo Kình nheo mắt nghi ngờ, hắn đi dập tắt đầu lọc rồi quay lại dựng khung ảnh lên. Hoá ra ở đó có một chiếc chìa khóa.
Hắn nhìn lại ngăn tủ kia, cầm lấy chiếc chìa khóa mở nó ra.
Căn phòng sách này có vị trí cửa sổ đón nắng rất tốt, ánh sáng ngập tràn khắp ngõ ngách trong căn phòng, dù không cần phải bật đèn điện thì vẫn nhìn rõ mọi thứ bình thường.
Tống Hạo Kình mở ngăn kéo ra, khi nhìn thấy sấp giấy bên trong hắn đã bị bất ngờ. Hắn do dự rồi cẩn thận lấy chồng giấy đó ra, tất cả đều là bản vẽ chân dung hai đứa trẻ của họ. Cậu trước giờ đều không chuyên về hội họa lại sẵn sàng học chúng để vẽ những đứa trẻ.
Hắn lật xem từng bức, có những bức nhìn vào là biết mới chập chững lần đầu, có những bức thấy được sự tỉ mỉ cùng tình cảm nhớ thương trong đó. Cả một tập giấy rất nhiều, ước chừng phải đến gần 300 bản vẽ. Tống Hạo Kinh chỉ xem những bức đầu tiên thôi cũng đủ biết tâm tư của cậu. Hắn thở dài một tiếng, đang định cất lại thì nghe tiếng 'cạch' mở cửa.
"Cậu đang làm cái gì vậy?"
Kỷ Diệu hét lên lớn tiếng, cậu sững sờ nhìn hắn đang cầm những bản vẽ trong tay, lật đật đi đến muốn cất lại.
"Đừng tự tiện đụng đến đồ của tôi."
Vừa nói cậu vừa gom hết đống giấy đó lại, Tống Hạo Kình cũng không cản trở câu.
"Chỉ là vài bức vẽ, anh cần gì phải căng thẳng như vậy? Con cũng là con của tôi, chẳng lẽ tôi không được ngắm chúng?"
Cậu mím chặt môi không nói gì, vội vàng cất lại vào trong tủ, đến không cả kịp xếp gọn gàng lại. Tống Hạo Kình thấy kì lạ với hành động của cậu, hắn cũng đã xem qua rồi, có gì đâu mà phải giấu giếm đến vậy.
Sấp giấy thực sự rất nhiều, Kỷ Diệu phải thu một hồi mới thành lại đống lúc
đầu. Tống Hạo Kình liếc mắt qua, hắn để ý thấy một góc của bức tranh khác trông rất lạ, hình như là vẽ người trưởng thành.
"Chờ chút, cái này...
Hắn muốn lấy bức tranh bị đè phía dưới lên nhưng cậu giật mình ngăn lại.
"Không phải... Đừng động đến đồ của tôi"
Hắn đã rút ra được một nửa thì bị cậu giật lại, vì động tác của cậu quá nhanh nên va phải sấp tranh vẽ, ngay lập tức chúng rơi loạn ra khắp nơi. Tống Hạo Kình nhíu mày, không hiểu đối phương bị làm sao.
"Anh làm sao vậy?"
Hắn nhìn sắc mặt tự nhiên tái nhợt của cậu, ánh mắt cậu cứ nhìn chằm chằm xuống dưới sàn. Hắn nghi hoặc, nhìn theo hướng ánh mắt cậu...
Trên sàn bừa bộn những bức vẽ chân dung, không phải của hai đứa trẻ, hàng trăm bức tranh đó đều là vẽ gương mặt của một người duy nhất. Tống Hạo Kình kinh ngạc nhìn mọi thứ bày ra trước mặt, hắn quay sang nhìn người bên cạnh. Cậu không nhìn hắn mà chỉ cúi đầu xuống sàn nhìn những tờ giấy kia, trong tay còn cầm một bản vẽ bị cậu vò nhăn nhúm lại.
"Diệu..."
Hắn cẩn thận gọi một tiếng, Kỷ Diệu giật mình, cậu run rẩy ngẩng đầu lên nhìn đối phương, trong sự bất lực lặng lẽ rơi nước mắt.
Buổi chiều, bọn họ lên xe ra sân bay trở về. Kỷ Diệu yên lặng suốt cả quãng đường đi, cậu không làm loạn cũng không cố chấp chống cự nữa.
Từ khi xảy ra chuyện trong phòng sách, sau khi những bức tranh vẽ hắn bị phát hiện cậu không nói một lời nào. Tống Hạo Kình không rõ vì sao lúc đó người này có thể khóc thành ra như thế. Khi nhìn thấy nước mắt của cậu, hắn chỉ muốn ôm người vào lòng dỗ dành, nhưng cậu đẩy hắn ra, cuộn mình ôm mặt khóc không thành tiếng.
Chính hắn khi đó cũng bất lực. Hắn lần nữa nhìn lại những bức vẽ trên mặt đất, không thể ngờ đến tất cả đều là mình... Tống Diệu rốt cuộc đã ôm tâm tư gì khi vẽ hắn?
Xe rất nhanh đến sân bay, đồ đạc của cậu vốn không nhiều nên chỉ cần một tiếng là sắp xếp xong. Tống Hạo Kình xuống xe trước, Kỷ Diệu xuống sau. Giờ là chiều tối, hoàng hôn phía chân trời đỏ rực, thời tiết mùa thu ở Canada thực sự rất đẹp.
Máy bay tư nhân đã được chuẩn bị sẵn ở đấy, Kỷ Diệu quay đầu nhìn lại nơi đây. Cậu khẽ thở dài, coi như chính mình không có duyên với nơi này. Sáu năm không phải quãng thời gian dài, nhưng cũng không phải quãng thời gian ngắn, trong lòng vẫn nặng trĩu nuối tiếc.
Tống Hạo Kình bên cạnh gọi một tiếng, Kỷ Diệu thôi không nhìn nữa, cậu quay người đi thẳng vào khoang phi cơ, bỏ lại tia nắng ấm cuối cùng phía sau lưng.
Trong khoang máy bay suốt cả chuyến Kỷ Diệu đều không mở miệng nói chuyện, cậu chỉ yên lặng chống cắm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tống Hạo Kinh ngồi cách đó bận rộn làm việc liên tục, dáng vẻ này đúng thật là lần đầu tiên cậu thấy. Trên chuyến bay có cả phục vụ và đầu bếp riêng, họ bay suốt 15 tiếng, ăn uống ngủ nghỉ đều trên này.
Kỷ Diệu thật ra cũng mệt, cậu sáng nay chưa ngủ đủ, chẳng qua đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an nên mới giật mình tỉnh giấc đi tìm Tống Hạo Kinh. Nhưng lại chẳng ngờ đến hắn vào phòng sách, nhìn thấy thứ không nên thấy. Chính bản thân cậu khi đó không hiểu sao lại khóc thành ra như vậy, chỉ là trong lòng thực sự chịu ấm ức quá lâu.
Cậu ngủ thiếp trên ghế lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang gối đầu nằm trên đùi Tống Hạo Kình, trên người còn đắp chăn.
"Dậy rồi thì ăn chút gì đi."
Tống Hạo Kình liếc qua cậu rồi lại tập trung nhìn vào máy tính bảng. Kỷ Diệu vội vàng ngồi dậy, hoài nghi mình bị mộng du.
Nửa tiếng sau máy bay đáp xuống sân bay, cậu cùng Tống Hạo Kình xuống rồi lên xe, trước khi lên cậu thấy hắn nói câu gì đó với tài xế. Xe của họ rất nhanh nhập vào làn đường lớn, vào cuối tuần đường xá đông đúc vô cùng. Vì đã ngủ nhiều trên máy bay nên cậu không còn buồn ngủ nữa, có tâm trạng nhìn ngắm bên ngoài hơn.
Từ lúc biết Tống Hạo Kình bế hai đứa trẻ từ chỗ Tống Yến về nuôi, cậu chưa từng dám đặt chân trở lại đây. Con đường này có chút quen, dù đã lâu không ở đây nhưng cậu biết họ đang đi đến đâu.
Cậu quay qua hỏi người bên cạnh: "Tại sao lại đến chỗ Tống Yến?"
Ngón tay Tống Hạo Kình tạm dừng gõ bàn phím: "Hai đứa trẻ ở bên đấy chơi, tôi qua đón chúng.
Hắn vừa dứt lời, xe của họ đã đi vào đến trang viên biệt thự. Tống Hạo Kinh đóng máy tính, nhìn gương mặt đang bối rối của cậu.
"Đừng căng thẳng."
.Tôi không.
Tống Hạo Kình xuống xe trước rồi mở cửa để cậu xuống. Họ cùng nhau đi vào, sải chân ban đầu của hắn vốn rộng nhưng vì cước bộ của người bên cạnh mà chủ động đi chậm lại. Hắn biết bề ngoài trông cậu bình thản nhưng thật ra là bên trong đang rất hoảng loạn và lo lắng.
Đây là điều không thể tránh khỏi và hắn muốn cậu phải tự mình đối mặt với nó.