Ngay khi bước vào trang viên, Kỷ Diệu đã nghe thấy tiếng cười đùa của những đứa trẻ ở sân sau. Cậu căng thẳng đến mức không nhận ra mình đang siết chặt tay Tống Hạo Kình. Càng tiến lại gần trái tim cậu đập càng mạnh, trong ngực khó chịu, đến cả hít thở cũng quên.
Biệt thự của Tống Yến vốn rộng, họ phải đi nửa vòng ngoài mới đến được sân sau. Tiếng cười khanh khách vui sướng càng lúc càng rõ, âm thanh trong trẻo đó cứ quanh quẩn bên tai cậu không rời. Khi nhìn thấy những đứa trẻ xuất hiện trong tầm mắt, môi cậu khẽ run run không thốt ra lời.
Tống Hạo Kình bên cạnh nhìn liếc qua cậu, hắn kéo cậu đi tới gần, cơ thể cậu cứng nhắc di chuyển theo, ánh mắt luôn dán chặt vào gương mặt của hai đứa trẻ. Dù ở đây có bốn đứa trẻ chơi đùa cùng nhau nhưng chỉ cần nhìn lướt qua là cậu nhận ra con của mình. Đứa lớn thì giống y chang Tống Hạo Kình, đứa nhỏ hao hao nét của cậu.
"Các con, lại đây với ba nào."
Tống Hạo Kình lên tiếng gọi chúng, hai đứa trẻ đang chơi đùa nghe thấy tiếng ba gọi thì có phần ngạc nhiên, vui mừng chạy nhanh đến chỗ hắn. Hắn ngồi xuống, ôm chặt chúng vào trong lòng.
"Ba ơi, ba về rồi."
"Ba có mua quà cho con không?"
“Ba mua rất nhiều, ai cũng có phần.
Chúng ở trong lòng Tống Hạo Kình ríu rít nói không ngừng, còn làm nũng với hắn đòi quà. Kỷ Diệu đứng ở một bên như kẻ thừa, cậu thấp thỏm bấu gấu quần, không biết phải chen lời vào bằng cách nào.
Đứa lớn chợt hỏi: "Sao lần này ba đi lâu thế? Con nhớ ba lắm."
Đứa nhỏ cũng níu lấy ống tay hắn: “Lúc đầu ba bảo chỉ đi hai, ba ngày là về, sao lần này đi lâu thế?”
Tống Hạo Kình mỉm cười, dịu dàng xoa đầu chúng. Hắn đưa mắt nhìn cậu, thu hết mọi cảm xúc thấp thỏm hiện tại của cậu vào trong mắt. Kỷ Diệu mím môi nhìn hắn, cậu không đủ dũng khí lại gần bọn họ, nhưng chính Tống Hạo Kinh lại đẩy hai đứa trẻ về phía cậu.
“Không phải ba nói rồi sao. Lần này ba đi là tìm ba nhỏ về cho các con.”
Hai đứa trẻ được đưa đến trước mặt cậu, gương mặt non nớt của chúng ngơ ngác nhìn cậu chằm chằm.
“Đây là ba nhỏ của các con. Từ giờ gia đình chúng ta sẽ sống cùng nhau.
Dù hai đứa trẻ nghe Tống Hạo Kình nói vậy nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đối với những đứa trẻ mới 6 tuổi thì cũng dễ hiểu. Kỷ Diệu siết chặt tay, cậu đi gần về phía chúng, chậm rãi ngồi xuống trước mặt chúng, cẩn thận xoa xoa đầu chúng.
“Chào các con, ba là ba của các con đây.”
Cậu vừa cất lời, hai đứa trẻ đã òa khóc lao vào lòng cậu, Kỷ Diệu cũng không tránh khỏi rưng rưng, càng ôm chặt lấy chúng.
“Ba ơi, là ba thật sao?”
“Sao giờ ba mới về... Ba ơi, chúng con nhớ ba nhiều lắm...
Nước mắt cậu lăn dài trên má: “Ba cũng nhớ các con... Không có lúc nào là ba không nhớ cả.”
“Ba ơi, sao người bỏ chúng con? Là tại bọn con không ngoan sao...
“...Có phải vì chúng con làm gì sai nên người mới bỏ đi không? Bọn con hứa sẽ sau này sẽ nghe lời...nên ba đừng đi đâu nữa”
Cậu lắc đầu, nước mắt giàn dụa: “Không phải vậy đâu, là lỗi của ba...tất cả là do sự ích kỷ của ba.”
“Ba xin lỗi, thực lòng xin lỗi các con... Là ba không tốt, chỉ nghĩ đến bản thân, chưa từng nghĩ đến cũng sẽ khiến các con tổn thương”
Cậu ôm chặt chúng trong lòng, như muốn khảm chúng vào cơ thể mình. Đây là máu thịt của cậu, là tâm can, là tất cả những gì quý giá nhất của cậu... Tại sao lúc đó cậu có không muốn chúng chứ.
Một lớn, hai nhỏ cứ ôm nhau mà súc động một hồi. Tống Hạo Kình đứng bên cạnh nhìn, hắn khẽ mỉm cười, coi như mọi thứ đã trong dự liệu. Từ trong nhà chính có người bị tiếng ồn ở đây mà đi ra, hắn quay lại nhìn, là người tình của Tống Yến... Không phải, đúng hơn giờ đây đã là vợ hợp pháp của anh trai hắn.
Omega đó chỉ đứng ở cửa nhìn về phía này, gương mặt không thể hiện chút cảm xúc nào, cứ lẳng lặng nhìn tất cả. Hai đứa con của Tống Yến đến ôm lấy cậu ta, trong miệng không ngừng kêu là mẹ.
Tống Hạo Kình gật đầu với đối phương coi như chào hỏi, dù gì mấy ngày nay là do cậu ta trông nom hai con giúp hắn. Cậu ta theo lệ cũng gật đầu một cái, sau đó không thèm để ý gì hết mà đi vào trong, hai đứa trẻ cũng lẽo đẽo theo
sau.
Hắn nhìn lại bạn đời của mình trước mặt, cậu đang ôm chặt lấy hai đứa con của bọn họ, chỉ cần điều này thôi là đủ rồi.
Sáu năm... thực sự là khoảng thời gian dài để khiến nhiều thứ thay đổi.
Tống Hạo Kình trước đó đã mua một tứ hợp viện Bắc Kinh ở ngoại thành, theo lối kiến trúc hiện đại. Từ nhà Tống Yến lái xe về mất hơn nửa tiếng đồng hồ, những đứa trẻ vì mệt mỏi nên đã nằm trong lòng cậu ngủ thiếp đi. Kỷ Diệu im lặng xoa đầu hai đứa trẻ, ánh mắt nhu hòa nhìn chúng ngủ.
Lúc xe đỗ ngoài sân lớn, bên trong nhà đi ra một quản gia và hai bảo mẫu. Tống Hạo Kình bế hai đứa trẻ giao cho bảo mẫu, chúng vẫn an ổn ngủ không bị đánh thức. Kỷ Diệu nhìn chúng được mang về phòng, trong lòng hơi buồn, đành theo sau Tống Hạo Kình vào trong.
Trước khi vào thư phòng hắn có gọi điện cho thư ký, kêu đem giấy tờ quan trọng gì đó đến. Dáng vẻ của hắn hiện tại thực sự khác trước rất nhiều, từ một kẻ lông bông giờ đây trở thành con người của công việc.
Tống Hạo Kình đi vào trước, hắn mệt mỏi cởi cà vạt ra, ngồi xuống sofa chính giữa. Cậu tiện tay đóng cửa lại, qua ghế đối diện hắn ngồi xuống.
Cậu là người phá vỡ bầu khong khí trước: “Hai đứa trẻ... cậu đã nuôi dưỡng chúng rất tốt trong thời gian qua, cảm ơn cậu.”
Hắn liếc qua cậu: “Chúng cũng là con tôi, tôi sẽ không để chúng phải thiếu thốn gì hết”
Cậu ừm một tiếng, đang muốn hỏi đối phương phòng của mình ở đâu thì đối phương đã hỏi vấn đề khác.
“Diệu, tại sao khoảng thời gian trước đó anh không tới thăm bọn trẻ.”
Cậu nhíu mày: “Không phải cậu qua chỗ Tống Yến mang chúng đi sao? Nếu tôi qua chỗ cậu gặp chúng thì bên Tống gia sẽ để ý đến.”
Hắn cắt ngang: “Không phải lúc đó, là khoảng thời gian trước khi tôi mang chúng đi.”
Nhắc đến vấn đề này, khiến những kí ức lúc trước của cậu hiện ra. Chỉ vì một
câu nói ẩn ý của người tình Tống Yến khiến cậu lo sợ vu vơ, nửa năm iền
không dám về gặp con, ngay cả lúc ngủ cũng thường xuyên bị ác mộng quấn quanh.
“Tôi... chỉ là lúc đó việc học và công việc quá nhiều, không sắp xếp được thời gian rảnh.”
་་
Đối phương nheo mắt: “Thật sao?”
“...Còn có thể như nào được nữa.”
Đúng lúc đó bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng, Tống Hạo Kình kêu đối phương vào, là quản gia và thư ký của hắn. Quản gia mang hoa qua và trà vào cho họ rồi đi ra luôn, thư ký thì mang đến tập hồ sơ cho hắn. Tống Hạo Kình mở ra, cậu tưởng hắn muốn làm việc lên biết ý đứng lên.
“Nếu cậu bận việc...
“Diệu, ngồi xuống đi.”
Hắn để một tờ giấy trước mặt cậu: “Anh đọc rồi kí đi.
Cậu khó hiểu: “Gì vậy?”
Dù không biết hắn muốn cậu kí gì nhưng cậu vẫn ngồi lại xuống, cầm tờ giấy lên đọc. Ngay khi thấy dòng chữ đầu tiên cậu đã ngạc nhiên rất nhiều, còn hoang mang đến mức nhìn Tống Hạo Kình.
“Đây là ý gì?”
Thái độ hắn vô cùng thản nhiên: “Giấy đăng kí kết hôn. Diệu, trước sau gì chúng ta cũng phải kí thôi.”
Cậu đặt lại xuống bàn: “Từ đã, cậu phải để tôi suy nghĩ.”
Hắn nhìn ra sự do dự của cậu: “Anh càng chần chừ suy nghĩ bao lâu thì con của chúng ta sẽ phải chịu cái danh con không có mẹ bấy lâu.
Cậu siết chặt tay, dù biết thừa với khả năng của Tống gia thì hai đứa trẻ chắc chắn sẽ không phải chịu lời ra tiếng vào từ miệng đời. Nhưng là một người mẹ, chỉ cần một chuyện nhỏ liên quan đến chúng thôi cũng khiến cậu nặng lòng.
Tống Hạo Kình đối diện vẫn nhìn chằm chằm cậu, từng biểu cảm trên gương mặt cậu hắn không hề bỏ sót. Kỷ Diệu cúi đầu nhìn tờ giấy kia, chẳng có chữ nào trên đó lọt vào mắt, đến cả nội dung ở đấy ghi gì cậu cũng không có tâm trạng đọc. Cuối cùng cậu bỏ cuộc, thở dài một tiếng rồi dứt khoát cầm bút kí vào bên cạnh chữ kí của hắn. Người đối diện thấy vậy khóe miệng khẽ cong, hài lòng bảo với thư ký.
“Phần còn lại cậu xử lý đi.”
“Vâng, giám đốc.”
Thư ký của hắn cầm tờ giấy kia đi, Kỷ Diệu đến nhìn cũng không muốn nhìn lại thứ mình vừa kí. Cậu muốn nói đến chuyện khác.
“Tôi vẫn muốn tiếp tục công việc của mình, cậu không được cản trở”
Hắn gật đầu: “Được, nhưng tôi cũng có một yêu cầu.
“Nói đi.”
“Trước đó tôi muốn chúng ta có thêm một đứa con nữa."
Cậu sững người, nhíu mày: “Không lẽ hai đứa trẻ chưa đủ với cậu sao?”
“Đó không phải chuyện đủ hay không đủ.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Chúng rất mong có thêm em, như vậy sẽ vui nhà vui cửa hơn.”
Cậu mệt mỏi day thái dương: “Tôi không muốn nói đến vấn đề này ngay bây giờ, hãy để chuyện này vào ngày mai.”
Tống Hạo Kình cũng không cố ép cậu nữa: “Được rồi, anh đi nghỉ ngơi đi.”
Được đối phương buông tha Kỷ Diệu nhanh chóng rời khỏi phòng, chỉ là khi đứng giữa dãy hành lang, cậu không biết phòng mình phải đến là đâu. Cậu đang định quay lại hỏi đối phương thì quản gia cách đó không xa đi tới, nói cậu đi theo ông ta. Cậu thành thật đi theo, vào một căn phòng ngủ.
Căn phòng này rất rộng và đầy đủ nội thất đắt tiền, khó nhìn ra đây là phòng dành cho khách. Kỷ Diệu cũng không nghĩ nhiều, cậu mệt mỏi đi tắm rửa rồi ghé vào bên giường ngủ luôn, đến giữa khuya thì bất chợt bị tiếng động bên cạnh làm giật mình tỉnh giấc.
Cậu mơ màng nhìn bóng đen trước mặt, ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ cũng không đủ sáng để làm rõ gương mặt đối phương. Cơn buồn ngủ tức khắc bay sạch, cậu biết đêm nay mình xong rồi.