Để Giang Triết nói ra những lời như vậy, tương đối khó.
Anh cảm thấy dù sao Tần Trà đã vì công ty bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, anh cũng biết, Tần Trà cũng giống như anh, dđlqđ chưa tốt nghiệp đại học đã đi làm trong công ty, nếu như không phải bởi vì chuyện của cha anh, nói không chừng bây giờ cô ta đã gả cho một gia đình tốt, sau đó làm bà chủ nhà giàu có sống qua ngày.
Từ điểm này mà nói, là nhà họ Giang nợ cô ta.
Tần Trà lại cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Giang Triết.
"Tổng giám đốc Giang, tôi không muốn nghe những lời nói như vậy".
Tần Trà vốn là người xinh xắn lanh lợi, vả lại bởi vì nguyên nhân chân cô ta bị thương nên đi dép lê ra ngoài, so với Giang Triết thấp hơn không chỉ một cái đầu.
"Tôi biết rõ ngài đã có người mình yêu rồi, cho nên tôi không có yêu cầu khác, tôi chỉ hi vọng mình có thể làm người tình của ngài."
Những lời này vừa ra khỏi miệng, xung quanh một mảnh xôn xao.
Không ai nghĩ tới một cô gái xinh đẹp như thế, vậy mà lại nói ra một yêu cầu như vậy với Giang Triết.
Cô bé này lúc tiến vào chỉ có một mình.
Ngồi xuống không ngừng uống rượu.
Nhân viên phục vụ cũng đã đi qua ngăn lại, nhưng nhìn thấy cảm xúc của cô gái vô cùng tồi tệ, vì vậy cũng lui xuống.
Không ai nghĩ tới, cô gái một mình mua say vậy mà lại cùng tổng giám đốc Minh Đế danh tiếng lẫy lừng của thành phố A dđlqđ có quan hệ rắc rối thế này.
Lúc câu nói ấy được nói ra khỏi miệng, có người bội phục có người khinh bỉ.
"Con gái bây giờ, chẳng biết trong đầu nghĩ cái gì, loạn hết cả lên".
"Đúng, đúng vậy, trước mặt đám đông vậy mà lại nói những lời như thế".
"Cô gái này trái lại rất dũng cảm".
Giang Triết mặc kệ những người xung quanh nghĩ như thế nào, sắc mặt của anh đã trầm xuống.
Anh cho rằng Tần Trà nói ra như vậy, chẳng những sỉ nhục anh, lại càng sỉ nhục Giang Thiến.
Rõ ràng trong nhà đã có người phụ nữ mình yêu, lại còn đi ra ngoài tìm Tần Trà, điều này chứng tỏ cái gì. Điều đó chứng tỏ bản lĩnh của Thiến Nhi chưa đủ lớn.
Những lời như vậy nếu truyền đến tai cô ấy, đây chẳng phải sẽ làm cô tức chết sao.
Nghĩ tới đây, mắt anh lạnh lùng nhìn Tần Trà.
"Thu hồi lại câu nói vừa rồi của cô, sau đó nói xin lỗi tôi đi".
"Tổng giám đốc Giang, tổng giám đốc Giang, đó là lời thật lòng của tôi, lời thật lòng".
Tần Trà nhào lên phía trước, chặn ngang kéo lấy cánh tay Giang Triết.
Giang Triết không thể nhịn được nữa, vung tay tát một cái về phía mặt của Tần Trà.
"Một cô gái như cô, ở trước mắt của dđlqđ tôi nói ra như vậy, cô không thấy mất mặt, tôi cũng thấy xấu hổ thay cô".
Anh hung hăng vứt lại những lời này, sau đó xoay người rời đi.
"Tổng giám đốc Giang, đừng đi".
Tần Trà vừa nhào lên.
Giang Triết nhìn những ánh mắt phía sau, dừng bước lại.
"Tổng giám đốc Giang, tôi luôn luôn yêu anh, thật sự yêu anh, cầu xin anh, bất kể bảo tôi làm gì, tôi cũng đáp ứng anh, chỉ cầu xin anh để tôi được ở bên anh".
Giang Triết cười lạnh một tiếng.
"Trên thế giới rộng lớn này thật không thiếu những điều lạ, vậy mà vẫn còn những người không biết xấu hổ".
Anh tiến lên vài bước, lại gần bên tai Tần Trà, lạnh lùng nói: "Tôi cho cô biết, tôi đã tha thứ cho cô một lần, nhưng cô lại không biết an phận, cô đã vượt qua ranh giới cuối cùng của tôi".
Nhiều lần dòm ngó địa vị của Thiến Nhi, nhiều lần vô lễ với Thiến Nhi.
Anh có thể cho phép cô ta vô lễ với mình, có thể cho phép cô ta nói lung tung, nhưng cô muốn xen vào quan hệ của tôi với Thiến Nhi là không được.
Thiến Nhi là ai?
Đó là người mà anh nâng trong lòng bàn tay, cô là tâm can của anh, là mạng sống của anh, là người cả đời này anh phải bảo vệ, làm sao dđlqđ có thể để mặc người phụ nữ trước mắt này cứ như vậy làm vấy bẩn chứ.
Giang Triết nói xong lập tức bỏ đi.
Tần Trà còn cố đuổi theo, Lâm Bân vội vàng giữ cô ta lại.
Thật ra Lâm Bân đã ở phía sau chờ rất lâu rồi, nhìn Tần Trà mượn rượu để phát điên quấn lấy Giang Triết, anh ta lắc đầu thở dài .
Anh ta biết Giang Triết đã nổi giận, nhưng tại sao Tần Trà không biết nhỉ?
Anh ta kéo Tần Trà lại.
"Cô Tần, cô uống say rồi".
"Tôi không say, tôi không có say".
Tần Trà quát lớn tiếng về phía Lâm Bân.
Nhân viên phục vụ bước lên, người phụ nữ trước mắt này thật đúng là lợi hại, cứ như vậy đắc tội với ông chủ của mình, vừa rồi nhìn thấy ông chủ xanh mặt đi ra ngoài như thế, cũng không biết anh ta có tức giận không, thể nào ngày mai số của mình cũng đen đủi.
"Cô ơi, xin cô lập tức rời đi, nếu không sẽ ảnh hưởng những người khách khác."
"Cô Tần, tôi đưa cô về có được không?"
Lâm Bân duỗi tay, muốn đỡ Tần Trà.
Ai biết Tần Trà lại vung tay lên hất tay Lâm Bân đi.
"Anh không được động vào tôi, ai cũng không được động vào tôi, tôi sẽ tự đi, sẽ tự mình đi".
Tần Trà lảo đảo đi ra ngoài.
Ở đằng sau của cô ta, có người thở dài, có người lắc đầu.
Lâm Bân cũng khẽ lắc đầu, sau đó gọi điện thoại cho Giang Triết.
"Anh đang ở đâu vậy?"
"Đi về".
Tâm trạng Giang Triết rõ ràng không tốt.
"Được, vậy tôi uống một mình".
Lâm Bân nói xong, ngồi xuống quầy rượu.
Dù sao cũng đã xảy ra rồi, trở về cũng chỉ có một mình.
Cứ như vậy tự rót tự uống, cũng có một chút tư vị khoan thai tự tại.
Cứ như vậy qua nửa giờ, đang ngồi đột nhiên có người kêu lên.
"Oa, không phải người phụ nữ này vừa mới quấn quýt với Giang Triết sao?"
Lâm Bân giật mình, quay đầu lại, chỉ thấy người sau lưng đang cầm điện thoại di động hỏi người bên cạnh.
"Đúng, đúng vậy, không ngờ tới thế mà lại xảy ra tai nạn xe".
Trong lòng Lâm Bân hoảng sợ, vội vàng đứng lên, đi tới, vừa nhìn, quả nhiên là Tần Trà đang kinh hồn lạc vía đứng ở nơi đó.
"Thật xin lỗi, phiền anh tra giúp tôi xem tên đường là gì?"
Lâm Bân cũng không quan tâm có gây phiền hà hay không nữa.
Hai người kia nhìn Lâm Bân một cái, có thể thấy được trong mắt anh ta đang gấp gáp, vì vậy kéo xuống tìm địa chỉ.
Thì ra là có người đi qua, nhìn thấy tai nạn xe xảy ra trước mặt, rồi đăng ảnh lên web.
Chỗ xảy ra tai nạn xe cách khách sạn không xa, ở ngã tư đường phía trước.
Lâm Bân nói cám ơn, vội vã chạy ra ngoài, vừa chạy, vừa gọi điện thoại cho Giang Triết.
"Có phải anh làm không?"
Bên kia yên lặng.
"Giang Triết, đầu óc anh có vấn đề à, chuyện như vậy cũng làm được".
Lâm Bân cảm giác mình sắp mất khống chế rồi, chưa từng tức giận như vậy.
Sau đó nghe Giang Triết cười lạnh một tiếng.
"Nếu không phải vì cô ta đã từng giúp đỡ tôi, cô ta tuyệt đối sẽ không được sống dễ dàng như thế. Đây chỉ là một cảnh cáo, dđlqđ cảnh cáo cô ta tuyệt đối không được nói lung tung, chỉ cần liên quan đến Thiến Nhi, dù là một chữ cũng không được".
Lâm Bân im lặng.
Anh ta tất nhiên biết tầm quan trọng của Giang Thiến đối với Giang Triết, người đó chính là điểm yếu của Giang Triết.
Vậy mà Tần Trà còn ngu ngốc lao vào.
Ai, đây cũng là ý trời rồi.
Hiện trường tai nạn xe đã được quây bằng dây cách ly.
Xe cộ qua lại cũng bị chặn đường chuyển sang đi đường khác.
Lâm Bân liếc mắt lập tức nhìn thấy Tần Trà.
Cô ta rõ ràng rất sợ, đứng ở đó run lẩy bẩy.
Một giây đó, anh ta cảm thấy cô bé trước mắt này thật đáng thương.
Thật ra cô ta cũng không làm gì sai, nếu quả thật có lỗi, đó cũng bởi vì cô ta yêu một người không nên yêu.
Xe đâm vào dải phân cách, đầu xe bị hỏng vô cùng thê thảm, cũng may là xe tốt, nên trên người của Tần Trà cũng không có gì đáng ngại.
"Cô Tần".
Lâm Bân đi tới, đứng bên cạnh Tần Trà.
"Không sao chứ?"
Anh ta dè dặt hỏi.
Không biết Tần Trà có nghe thấy không, chỉ thất thần nhìn phía trước.
Một người cảnh sát đi tới, quan sát Lâm Bân một chút, sau đó hỏi: "Anh là bạn của cô Tần?"
Bạn?
Mặc dù chưa tới đến mức ấy, nhưng dù sao cũng coi như quen biết.
Vì vậy, cũng gật đầu một cái.
"Nồng độ cồn của cô Tần vượt quá tiêu chuẩn, thuộc lỗi vi phạm điều khiển xe khi say, cho nên phải đi theo chúng tôi một chuyến".
Lâm Bân nhìn Tần Trà một chút, những lời này không biết cô ta có nghe thấy không, nếu đi với họ như vậy, không một dđlqđ người ai được thả trước một tuần hoặc mười ngày cả.
"Có thể cho phép tôi đưa bạn tôi đến bệnh viện kiểm tra trước được không?"
Lâm Bân hơi trầm tư, sau đó hỏi.
Người cảnh sát kia hơi bất ngờ, rồi lùi lại thảo luận với đồng nghiệp anh ta một lát, sau đó đi tới, gật đầu đồng ý.
Vì vậy, từ khi sinh ra lần đầu tiên Lâm Bân ngồi lên xe cảnh sát.
Đến bệnh viện, kiểm tra tổng thể thì không có vấn đề gì.
Trong cả quá trình, từ đầu đến cuối Tần Trà không nói một câu nào, chỉ thẫn thờ đứng ở nơi đó.
"Cô Tần, cô có thể gọi điện thoại cho người nhà không?"
Nếu anh ở lại có vẻ không thích hợp lắm.
Tần Trà vẫn không nói lời nào.
"Cô Tần".
Lâm Bân cao giọng gọi.
Rốt cuộc Tần Trà cũng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Lâm Bân, trong ánh mắt không có bất kỳ tiêu cự nào.
"Gọi điện thoại cho người nhà thôi".
Lúc này hình như Tần Trà mới nghe rõ, sau đó "Oa" một tiếng khóc vang lên.
Tất cả mọi người cho rằng vì Tần Trà xấu hổ nên mới khóc, mà chẳng ai biết trong lòng cô ta đang khó chịu.
Sau khi rời khỏi hiện trường tai nạn, rất nhanh Giang Triết đã nhận được điện thoại.
Anh chỉ muốn thay trút giận Thiến Nhi, cho nên nói chỉ cần cảnh cáo.
Sau khi biết kết quả, trong lòng của anh mới dễ chịu một chút.
Người phụ nữ kia càng làm càng quá đáng, nếu không cảnh cáo, không chừng cô ta sẽ càng làm những chuyện quá đáng hơn .
Trở lại biệt thự, Thiến Nhi còn chưa ngủ, ánh sáng yếu ớt xuyên từ khe hở cửa phòng ra, không biết cô ấy đang làm gì.
Anh gõ cửa, bên trong không có bất kỳ âm thanh gì.
"Thiến Nhi."
Vẫn không thấy trả lời, Giang Triết cười khổ một cái, xem ra cô ấy còn chưa hết giận, chỉ mong sự tức giận này không ảnh hưởng cơ thể của cô, vậy cũng tùy ý cô thôi, chỉ là không có Thiến Nhi ở bên cạnh anh, không biết hôm nay anh có ngủ được không nữa.