Đã thành thói quen mỗi đêm đều phải có Giang Thiến ngủ bên cạnh anh, suốt cả một đêm, Giang Triết cũng ngủ không ngon.
Đối với anh mà nói đây gần như là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Anh vẫn ép buộc mình ngủ, nhưng loáng thoáng cảm giác như hơi thở của Thiến Nhi đang quanh quẩn bên mình, nhưng đưa tay ra lại chẳng có gì cả.
Sau đó không biết tới khi nào, cuối cùng anh ngủ thiếp đi.
Một giấc này có vài phần không thoải mái lắm, sau đó bị điện thoại di động đánh thức.
Mơ mơ màng màng đưa tay ra, dđlqđ sau đó nhấn nút trả lời, bên trong truyền đến giọng của Lâm Mẫn.
"Tổng giám đốc, “Giải trí Thiên hạ” có ảnh chụp của ngài và cô Tần".
Tất cả buồn ngủ ngay tức khắc biến mất không còn tông tích.
Anh lập tức ngồi dậy.
Hôm qua tại sao mình lại quên mất chuyện này?
Thiến Nhi sẽ không thấy tờ báo đấy chứ?
Anh vội vội vàng vàng nói với người bên kia một câu: "Chuyện này cô xử lý đi".
Sau đó áo ngủ cũng không kịp thay, lập tức mở cửa.
Cửa phòng đối diện đã mở ra từ sớm, bên trong không có một bóng người.
Trong lòng của Giang Triết dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.
Thiến Nhi không thích đọc báo, nhưng cô thích đọc “Giải trí Thiên hạ”.
Dù anh nhắc nhiều lần, nhưng thấy mỗi ngày cô rất nhàm chán, vì vậy cũng tùy ý cô.
Mà tệ nhất là sau khi người làm làm hết mọi việc trong nhà, mỗi sáng đều mang một tờ báo đến cho cô.
Trong đầu không có bất kỳ cảm giác gì, chỉ biết chạy như bay xuống tầng dưới, sau đó nhìn thấy Thiến Nhi của anh xoay đầu lại, trên tay cầm tờ báo, sắc mặt tái đi.
Một giây đó, trong lòng của Giang Triết chỉ có cảm giác ông trời muốn tuyệt đường sống của anh.
Giang Thiến mỉm cười đứng lên, chỉ cười như vậy nhưng rõ ràng lại khiến lòng người ta đau nhói.
"Anh trai".
Cô nhẹ giọng gọi.
"Thiến Nhi, hãy nghe anh nói".
Giang Thiến không nói lời nào, chỉ có đôi mắt to đen nhánh không nhúc nhích nhìn anh.
Giang Triết đột nhiên không biết phải nói dđlqđ như thế nào, tất cả lời nói cứ như thế nghẹn lại ở cổ họng.
Lướt qua bả vai Giang Thiến, rõ ràng anh nhìn bức ảnh đang được bày ra.
Trên bức ảnh, Tần Trà khóc như mưa nắm chặt cánh tay của anh.
Góc độ này chụp lại rất được, vẻ mặt ai oán trên mặt cô đều chụp được rất rõ ràng.
Thế nhưng mặt của anh lại ngược sáng, hoàn toàn không thấy rõ thái độ.
Cho nên, cũng vì thế hiểu lầm cứ như vậy xảy ra phải không?
Đây thật T. M*, anh muốn chửi tục, nếu để anh biết là ai chụp tấm ảnh này, ngay cả kích động muốn giết chết người kia cũng có.
*Câu chửi tục
Giang Thiến nghiêng đầu, nhìn anh, sau đó lạnh nhạt nói: "Bây giờ anh đang nghĩ gì? Có phải muốn giết người đã chụp tấm ảnh này không?"
Hai người sống chung với nhau nhiều năm như vậy, giờ phút này oán hận trên mặt anh, cô vừa nhìn đã thấy rõ ràng.
Oán hận như vậy dĩ nhiên không phải đối với cô, như vậy giải thích duy nhất chính là người đã chụp lại bức ảnh này.
Giang Triết quay đầu, anh vẫn cho rằng mình đã che đậy toàn bộ tình cảm rất tốt, nhưng không ngờ cứ như vậy bị Thiến Nhi nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Anh, thật ra cần gì phải như vậy?"
Giang Thiến nhẹ nhàng nói.
"Anh, chẳng lẽ anh không suy nghĩ xem nếu không có chuyện đó, làm sao người ta có thể chụp được ảnh? Người như anh, ở thành phố A cũng được coi là tiếng tăm lừng lẫy rồi, ai đủ can đảm dám tiến hành photoshop với ảnh của anh đây?"
Giang Triết á khẩu không trả lời được.
Đúng, nếu như mình đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, cũng sẽ hoàn toàn không có cơ hội cho người khác lợi dụng.
Nhưng chẳng lẽ những người đó không dđlqđ có một chút đạo đức nghề nghiệp, cũng không suy nghĩ xem nếu ảnh này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa mình và Thiến Nhi sao?
Trong lúc này điện thoại di động vang lên, là Lâm Mẫn gọi đến.
Giang Triết ấn nút nghe.
"Tổng giám đốc, đã tìm được người đó, ngày mai trang đầu của “Giải trí Thiên hạ” sẽ lên tiếng xin lỗi".
"Lâm Mẫn, tôi cần xin lỗi sao?"
Giang Triết lạnh lùng nói.
Giờ phút này anh cần chính là tha thứ của Thiến Nhi.
Nếu không phải do tấm ảnh này, cũng bài báo đó, anh và cô làm sao lại lâm vào cục diện bế tắc này.
Rõ ràng Lâm Mẫn nghe được trong giọng nói của Giang Triết không được tự nhiên.
Cô ngẩn người, mơ hồ đoán được một phần nào.
Nhưng điều cô có thể làm cũng chỉ đến vậy, cô không có quyền lực lớn đến nỗi dẹp “Giải trí Thiên hạ” đi.
Tờ báo kia dù sao cũng đi vào lòng người, người thành phố A từ già đến trẻ đều thích xem, mà bài báo về tổng giám đốc, mọi người càng hứng thú bàn luận.
"Nếu làm không tốt chuyện này, cô cũng không cần xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa".
Giang Triết nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
"Anh cần gì phải trút lên người khác như thế?"
Giang Thiến yếu ớt nói.
"Thiến Nhi".
"Anh, em nghĩ anh chưa hiểu rõ ý tứ dđlqđ vừa rồi em nói, nếu không phải là bản thân anh có vấn đề thì từ đâu mà có ảnh chụp? Hôm qua không phải anh luôn miệng nói nguyên nhân sao không phải tại anh sao? Hôm qua em thiếu chút nữa đã tin tưởng, em cho rằng hôm qua anh sẽ buồn, thì ra tất cả đều là em là tự mình đa tình".
Giang Triết không nói lời nào.
Có lẽ ở trong mắt của Thiến Nhi, điều này là quan trọng nhất.
Cô cho rằng tất cả mọi việc đều là anh gây ra.
Giang Thiến đứng lên, sau đó xoay người.
"Em đi đâu vậy?"
Giang Triết lập tức giữ cánh tay Giang Thiến lại.
"Đi ngủ, anh tưởng đi đâu?"
Giang Thiến khẽ cười, nhưng nụ cười kia dù nhìn thế nào, đều mang theo một phần cay đắng.
"Thiến Nhi, đừng cười như vậy với anh được không?"
Trong lòng Giang Triết của dâng lên một loại cảm giác vô lực.
Giang Thiến lại cười, sau đó lộ ra răng trắng như tuyết.
"Anh, theo anh em nên cười thế nào? Em cười với anh chẳng lẽ cũng không được sao?"
Cô nói xong, cúi đầu, sau đó dịu dàng cười.
Sắc mặt của Giang Triết khẽ biến đổi, anh biết tiếp theo cô sẽ nói một điều gì đó.
Quả nhiên cô nói: "Lúc em không dđlqđ cười, anh luôn hỏi em có chuyện gì không vui, bây giờ em cười, chẳng lẽ anh còn chưa vừa lòng sao?"
Mỗi một chữ, mỗi một câu đều tốt đẹp như thế không chút kích động nào.
Rõ ràng trong lòng hờn giận anh, nhưng chỉ dùng những lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng khiến cho anh không thể làm gì.
Anh thà bị cô quát mắng vào mặt, la hét, hoặc là phát tiết một trận, thậm chí ném một số đồ trong phòng, anh cũng không muốn cô giấu tất cả nỗi oán giận vào trong lòng.
"Thiến Nhi, hôm nay đến kỳ khám thai".
Anh tiến lên vài bước, dịu dàng nói.
"Không muốn đi".
"Được, đều là lỗi của anh, nhưng vẫn phải đi khám thai được không?"
"Giang Triết, ngoài những lời này ra anh còn muốn nói gì nữa không? Không phải miệng lưỡi anh lưu loát lắm sao? Không phải lúc nào anh cũng thao thao bất tuyệt sao?"
Giang Triết chỉ biết cúi đầu cười khổ.
Thiến Nhi của anh có biết rằng miệng lưỡi của anh lưu loát, anh thao thao bất tuyệt, cũng chỉ là khi đối mặt với những người đối đầu với anh.
Mà đối mặt với Thiến Nhi, anh làm sao nói ra những lời đó.
"Dù sao đều tại anh không tốt, Thiến Nhi, đi khám thai với anh".
Nói xong một câu nói cuối cùng, giọng của anh đã hơi nghiêm khắc.
"Giang Triết, anh vẫn bắt nạt em".
Mũi chua xót, nước mắt không thể khống chế bỗng tuôn rơi.
Dù thế nào đi nữa không phải anh thường nói người phụ nữ có thai này là người mẫn cảm nhất trong số phụ nữ có thai, gặp một chút chuyện gì đó sẽ cảm thấy bi thương.
Trong lòng Giang Triết chỉ có đau đớn, anh thở dài, đưa người phụ nữ nào đó ra khỏi nhà, sau đó thật cẩn thận để cô ngồi vào xe.
Bác sĩ Phùng đã đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy sắc mặt Giang Triết đang biểu hiện lấy lòng, trong lòng mơ hồ hiểu một phần.