Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 58: Vùng đất bị thất lạc 16



Quạ Đen chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục nói, không có vẻ gì khác lạ cả: “Cái vị đội trưởng đó không phải kẻ có thiên phú, bằng vào sự cẩn thận của mình, chị ta sẽ không vào điều tra, ồ… hẳn là cũng sẽ không thuyên chuyển vật thiên phú tới.” 

Thật ra hắn ngờ là với trí thông minh của đội trưởng ma cà rồng ấy, giờ hẳn là đã đoán ra Gabriel có thể dùng trộm vật thiên phú. 

“Dù sao thì vật thiên phú của ma cà rồng cũng quý trọng thế, lại còn là sản phẩm hao mòn, sở An ninh cũng không có được mấy món.” Tuy mọi người đều đã trông thấy, thế nhưng Quạ Đen vẫn không có ý định thảo luận vấn đề của Gabriel, nhẹ nhàng kéo chủ đề đi, “Có nói sao thì mức độ nguy hại của mấy “quả mọng” chúng ta cũng không bằng Bí tộc phản loạn. Vậy nên nếu chị ta nghi ngờ chúng ta còn chưa toi mạng thì sẽ chuẩn bị mấy món “hàng lậu” ghê gớm hơn cái ngoài kia.”

Một câu nói khiến cả tập thể xanh mặt.

Mãi lát sau, Liszt mới nhặt đầu lưỡi mình về: “Mấy món còn ghê, ghê gớm hơn cái ngoài kia á?”

Cậu ta ù cạc nhìn quanh, muốn nhìn xem chỗ nào có dây thừng, cột lên cái xà ngang nào thì được.

Quạ Đen nói xong luận cứ làm người ta khủng hoảng của mình thì hít vào một hơi, hắn bắt đầu thấy hụt hơi rồi, thế là nhảy luôn sang phần kết luận: “Cho nên tôi cảm thấy tạm thời vấn đề không lớn.”

Ông anh “Bi thương” bi quan học hỏi: “Thế ngài thấy vấn đề cỡ nào mới lớn?”

Núi lửa phun trào, thiên thạch rơi xuống… chôn vùi khu Đuôi sao?

“Đó là “hàng lậu” đấy,” Quạ Đen thuận tay nhét món “hàng lậu” - Đồng Hồ Chân Thật trong tay mình cho Tấn Mãnh Long, “Sở dĩ kêu là “hàng lậu”, còn không phải vì ma cà rồng cho rằng món này có tính ô nhiễm sao, “hàng lậu” càng đáng gờm, tính ô nhiễm càng mạnh. Chỗ này là trung tâm thành phố của bọn họ đấy, mọi người không nghe cảnh sát ma cà rồng tám chuyện trên đường à, sắp có “nhân vật lớn” tới đây tiếp nhận cục diện rối rắm này, sẽ không nhìn bọn họ loạn lên đâu.”

“Bi thương”: “...”

“Đồ ăn thức uống ở đây có cả, chúng ta lại chuẩn bị cũng không ít, phòng ốc dư dả, cùng lắm thì ở lại đây mười ngày nửa tháng thôi.” Quạ Đen không cho là thế, hắn xua tay, lôi ra một chai bia trong đống đồ uống Hoa Nhài bê ra, lắc mấy cái, “póc” một tiếng, bật nắp, “Dù sao chúng ta có một vị “Vu Sư”, là loại hình tấn công.” 

“Bi thương” suýt nữa bị mùi bia bay ra phun vào mặt, vừa định hỏi “cậu à? Hay thôi cậu nhìn lại dáng vẻ thê thảm máu me của mình rồi hẵng nói”, sau đó mới phản ứng lại: Không đúng mà?

Rõ ràng Quạ Đen có phải loại hình tấn công đâu.

Mãi cho tới lúc này, anh ta mới tỉnh ra, quay đầu nhìn theo hướng Quạ Đen nâng chai bia, nhìn về phía bà Honey, nhớ tới trận hỏa hoạn khi nãy, anh ta chầm chậm há to miệng: “Đội, đội trưởng?”

Honey liếc nhìn anh ta, một bên chân mày hơi nhướng, lộ ra biểu cảm gần với “nhẹ nhàng vui sướng”. 

Một “Phẫn nộ” còn có thể lộ vẻ “nhẹ nhàng vui sướng”, nếu không phải gà mờ mới nhập môn dăm ba ngày thì chính là… 

“Chỉ là cảm giác,” Honey thản nhiên nói, “Đánh giá cấp bậc cụ thể phải chờ quay về, xem thánh địa nói gì, trước mắt sống sót đã rồi hãy…”

Bà không nói hết lời đã bị tiếng thét của người trẻ tuổi trong đội cắt ngang.

Honey: “...”

Ăn không tiêu.

Liszt ngơ ngác: “Cấp 3… Cấp 3 không phải lên làm trưởng lão sao? Vậy đội trưởng sẽ không cần tụi mình nữa hả?”

Chú em “Phẫn nộ” mới nãy giẫm chân cậu ta ra tay nhanh như chớp, ụp cái mũ áo choàng lên đầu Liszt, làm tròn lên cũng coi như cột miệng cậu ta lại. 

Hoa Nhài cũng mở to mắt, nó nhón chân rướn cổ, lay tay Quạ Đen: “Cấp 3? Thật hả? Bà ấy có thể giỏi cỡ nào?” 

“Sao anh biết chứ?” Quạ Đen giơ tay kéo bím tóc con nhỏ, “Em hỏi thử đi.”

Thanh thiếu niên ngưỡng mộ kẻ mạnh lập tức quên mất mình là “người ngoài”, tràn đầy sức sống tham gia vào. 

Quạ Đen nói mấy câu đã dời tiêu điểm đi, hắn cười híp mắt nhìn đội trưởng Honey bị đám trẻ kêu gào “chút chít” bao vây. Nhân lúc không ai chú ý, hắn vịn tường, chậm rãi đi tới giá sách phía sau, tiện tay nhặt một quyển sách nằm sóng soài dưới đất lên, tìm cái phòng nhỏ có thể ngả lưng gần đấy.

Đi tới cửa, bước chân hắn hơi dừng lại như thể biết có ai đó đang nhìn sau lưng mình, hắn cũng chẳng quay đầu lại, chỉ huơ huơ tay cầm sách, trông thật nhàn tản, còn vươn vai nữa. 

Đội trưởng Honey là kẻ đã thành tinh, thật ra nghe được Quạ Đen đang vẽ cảnh thái bình giả dối: Thành phố Ánh Sao Sáng sắp có cấp trên nhảy dù xuống, “hàng lậu” có ô nhiễm, chuyện này quỷ hút máu người ta còn không rành hơn bọn họ chắc? Chắc chắn đối phương đã sớm có đối sách.

Nhưng mà lúc này bà mới đột phá ải lớn, cả người sảng khoái tỉnh táo, hệt như vừa giãy thoát khỏi khe suối chật hẹp, chợt thấy sông nước lao nhanh… Nói tóm lại là có hơi bành trướng, cũng tán thành tạm thả lỏng nghỉ ngơi một chút, bà còn gánh vác được. 

Chỉ là…

Cụ bà liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại như suy tư gì đó.

“Châm lửa” không phải là khái niệm mới mẻ gì, rất lâu về trước, khi mà Honey vừa bắt đầu học cách làm thế nào để trở thành một mồi lửa, thấy loáng thoáng những lời miêu tả có liên quan trong điển tịch. Nhưng chỉ nhắc tới một câu “mồi lửa cấp 3 trở lên có lúc có thể cộng hưởng với những người quanh mình, mang tới hiệu quả ban phước không ngờ”. 

Cái này giống như nói “đao kiếm nhanh tới một mức độ nhất định thì có thể ma sát ra tia lửa”, nhưng tác dụng chủ yếu của đao kiếm là giết người, không phải phóng hỏa.

Với cấp bậc của Honey là có thể tiếp xúc với trưởng lão thánh địa, bà chưa nghe nói ai đã từng làm chuyện tương tự. Dù sao thì nếu có thời gian cân nhắc xem những người quanh mình đang nghĩ gì thì 10 quả cầu lửa cũng đã vê xong luôn rồi.

Dường như người trẻ tuổi Quạ Đen này đang đi trên một con đường bất đồng với thánh địa chính thống, là vì thể chất đặc thù chịu hạn chế hay là… sau lưng “bí” thật sự còn một con đường khác? 

Bà vô thức cuộn ngón tay, nhớ tới trận lửa hung mãnh tới nỗi chính mình còn bị chấn động khi nãy, thậm chí có thể so với trình độ “cấp 3” có thâm niên, thế nhưng hao phí năng lượng lại chỉ bằng với lúc vê đốm lửa nhỏ. 

Vậy thì nếu là tầng cao hơn, cấp 4 chẳng hạn, thậm chí là cấp 5 truyền thuyết sẽ trông thế nào? Có thể tùy ý dẫn dắt, kích phát cảm xúc của người khác, khiến cho mỗi một người… không, là mỗi một vật sống đều trở thành nhiên liệu của mình. 

Shh…

Honey lập tức ném cái suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Chắc là không đâu nhỉ?

Cho dù là “thần bí” vẫn luôn bị “thần thánh” phê phán là phóng túng không đoan chính thì cũng chẳng tới mức tà dị thế này.

Lúc này, một cái bóng trắng hệt như u hồn lấy Đồng Hồ Chân Thật khỏi tay Tấn Mãnh Long, đi theo vào gian phòng Quạ Đen chiếm cứ. Lúc vặn cửa lại, dường như y cũng phát giác ra ánh mắt của bà cụ, y ngoảnh đầu nhìn lại, trong đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo và trống rỗng như chất vô cơ ấy ánh lên hình ảnh đội trưởng Honey.

Cứ như thể cấp 3 hay 4, không… ma cà rồng hay Bí tộc thì cũng chỉ là cành cây ngọn cỏ trong mắt y. 

Honey cau mày, nghĩ thầm: “Rốt cuộc oắt con này nhặt đâu ra một con thú hung hãn như vậy?”

Không sợ bị cắn nuốt ngược lại sao?

Trong lúc suy ngẫm, Gabriel đã trở tay khóa cửa, đội trưởng Honey thu hồi tầm mắt, sau đó cụ bà đối diện với một gương mặt bình bông không có chút tiền đồ nào.

“Sau này tiểu đội của chúng ta sẽ không giải tán thật đấy chứ?” Liszt khóc thật rồi, “Tôi không cần đội trưởng mới đâu, hay là sau này bọn tôi tự đi làm nhiệm vụ, lâu lâu bà về nhìn chúng tôi một cái là được rồi…”

Honey: “...”

Nếu như một người già rồi mà còn chưa chịu chết, thế thì những người xung quanh cụ sẽ thay đổi hết nhóm này tới nhóm khác, nhóm bạn già đều chết từ đời tám hoánh, đám hậu bối có thể nói chuyện chút chút cũng từ từ biến mất. Dần dà, chỉ còn thừa lại đám tiểu quỷ không cách nào giao lưu này.

Dược hiệu trên người Quạ Đen đang biến mất nhanh như tốc độ ánh sáng, hắn không cách nào phán đoán là mình chỉ bị trật mắt cá chân hay đã nứt xương. Là vì so với mấy chỗ khác thì chút vết thương da thịt này đã chẳng là gì nữa.

Honey là mồi lửa cấp 3 hàng thật giá thật, cường độ cơ thể đã tới gần mức như ma cà rồng từ lâu. Nhìn mặt thì là cụ bà đấy, chứ xắn tay áo lên khoe còn bóp nát sọ não phế vật như bóp nát vỏ lụa hạch đào ấy. Hắn thì khác, hắn chỉ là bộ biến điện dung lượng không đủ, điện áp quá tải có khi cháy.

Hắn cũng không nói rõ được là mình đau ở đâu, dù sau lúc thở dốc thì giống như nuốt dao vậy. Cơn ù tai ngăn cách hết thảy những thanh âm bên ngoài, vừa vặn tạo ra môi trường hắn có thể nghe được tiếng vỡ vụn của lục phủ ngũ tạng trong mình.

“Không phải mới ra đời,” Trong cơn mơ màng, có một giọng nói vang thuộc vang lên, giọng điệu máy móc, giống như do con người làm ra, “Cảnh báo lần nữa, không phải mới ra đời.” 

“Tỷ suất xóa sổ hoàn toàn sự tồn tại của cậu không dưới 50%, nhưng trong tình huống thành công, cậu sẽ phải đối mặt với nguy hiểm mất đi tất cả, bao gồm nhưng không giới hạn thân phận, tài sản, quan hệ xã hội, ký ức, sức khỏe…”

Thân phận với tài sản thì thôi vậy, Quạ Đen cuộn tròn trong bóng đêm mà nghĩ, dựa vào sự hiểu biết của hắn với bản thân mình thì phỏng chừng “tài sản” của hắn chính là khoản nợ trả góp còn chưa thanh toán, rất thích hợp mang đi phóng sinh. 

Quan hệ xã hội gì đấy à, thứ đó vốn là mây khói, cứ đi cứ đi rồi sẽ lẻ loi một mình, chẳng cách nào tránh khỏi, như chuyện sinh lão bệnh tử vậy.

Vấn đề ký ức cũng không lớn, dù sao linh hồn con người ta chính là một cụm mà thôi, nếu ý thức anh còn, chưa bị “xóa bỏ” chứng tỏ những thứ ấy cũng chỉ bị phong ấn tạm thời, rồi sẽ có ngày nhặt lại được.

Điều phiền phức là “sức khỏe”, Quạ Đen nhịn lại ham muốn giãy giụa, bản năng hắn muốn nắm lấy mắt cá chân bị thương, dời cơn đau đi, đè nén hơi thở xuống mức thấp nhất, đoạn nhớ tới con thuyền Asgard mình thấy trong mơ thì không khỏi phiền muộn: Hồi trẻ hắn cũng là thiếu niên loi choi ăn gì cũng thấy ngon, có thể cầm đầu một băng con nít, một hơi có thể chạy từ đầu tới đuôi thuyền…

Ảo thính bên tai sắp tiêu tan: “... Và cả hết thảy những gì mà cậu từng đạt được ở biển Vong Linh.”

Không hiểu sao tim Quạ Đen hẫng một nhịp, như thể hắn đã mất đi rất nhiều thứ quan trọng.

“Thật kỳ lạ.” Hắn nghĩ. 

Thứ có được từ trên người người chết không phải là vật ngoài thân sao? Thứ hắn nhận được đa số đều là đồ nát, còn bày đặt “thịch” cái gì?

Lúc này, tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên lôi kéo chút ý thức của Quạ Đen trở về, hắn muốn dang người đang cuộn lại ra theo bản năng ngay, thực hiện được phân nửa thì phán đoán ra được người tới là ai, vậy là hắn do dự chốc lát, sau đó quyết định không làm khó mình nữa, lại héo úa cuộn về như cũ. 

Trước mặt Gabriel, có vài hành vi ngụy trang xã giao có thể lược bớt, không có hiệu quả nên cũng không cần thiết.

Bấy giờ Quạ Đen nhìn không được rõ lắm, chỉ lờ mờ có cảm giác một cục ánh sáng màu trắng chói mắt dán tới gần, hình như đang quan sát hắn ở một nơi rất gần.

Kế đó, tiếng “sột sột soạt soạt” vang lên, tay của hắn bị đối phương chạm khẽ vào, dúi cho cái lọ.

Hình như là thuốc của Lạc, mấy thứ như tiêu viêm bổ máu gì đó, vừa nghe là biết mấy thứ chữa không khỏi cũng không chết người được. Thật ra lúc này, thứ hắn cần nhất là miếng thuốc dán, chỉ là thứ đấy phải dùng lúc nguy khó, hắn vẫn còn nhịn được.

Quạ Đen chẳng còn sức đâu mà động đậy, hắn giơ ngón tay với “ánh sáng màu trắng”, điểm mấy cái, ý là: Cám ơn, lát nữa nói sau.

Gabriel không hiểu ngôn ngữ cơ thể này, y đứng một bên quan sát chốc lát, đoạn mở lọ thuốc ra rồi nhét lại vào tay Quạ Đen. 

Quạ Đen: “...”

Nếu không phải khớp hàm cắn chặt, không cạy ra được thì hắn có hơi muốn cười đó: Cứu mạng… khác biệt văn hóa như mương sâu.

Vẫn không dùng…

Gabriel lấy một viên trong lọ ra nhưng lại do dự.

Có đôi khi ảo giác làm y có chút hồ đồ, ví dụ như nhớ mặt người và chuyện xưa lẫn vào nhau, ví dụ như không nhớ họ đến từ khi nào, đi vào lúc nào… Với y mà nói, “hàng lậu” đầy rẫy xung quanh đây đúng là liều thuốc trấn định thư thái. Trấn định phê pha quá, thế là y nhớ tới rất nhiều chuyện không cần thiết phải nhớ tới. 

Khu vườn của thần - Trong rương nuôi trồng này, lúc đầu có rất nhiều “thiên thần”, dáng vẻ đều từa tựa với y, Gabriel không xem là hòa hợp với tập thể lắm, cũng không thể nói là quái gở, cũng có dăm ba người bạn thường hay chơi cùng.

Sau này bọn họ “bệnh” cả, có người nổi đốm trên mặt, có người mắt dần không thấy rõ nữa, có người sau khi cao lên thì gương mặt bị biến dạng, vậy là bọn họ nối tiếp nhau biến mất. Cả một rương nuôi trồng to là thế mà chỉ còn lại y và một cậu trai tuổi tác tương đương. 

Gabriel không biết cậu ta tên gì, khi đó bọn họ còn chưa có tên, y chỉ nhớ người đó có đôi mắt xanh lục màu nhạt

Thật ra quan hệ giữa hai người cũng bình thường thôi, quần thể mắt màu hổ phách từng đánh nhau với nhóm mắt xanh lục, tương tác qua lại chẳng nói chuyện gì. Nhưng khi đối phương trở thành đồng loại duy nhất trong cái thế giới tịch mịch này, hai “thiên thần” bé nhỏ đều có ảo giác “nếu đối phương biến mất, thế giới sẽ diệt vong”. 

Có một ngày, “Tiểu Lục” sợ hãi chạy tới nói với y, mắt xanh nhìn đồ vật nhòe nhoẹt rồi, bắt đầu chảy nước mắt khi đứng dưới ánh mặt trời.

Gabriel hệt như tất cả những bạn nhỏ coi ổ chăn là kết giới vậy, nhận định theo bản năng, rằng nếu bọn họ vờ như chuyện xấu không xảy ra thì “bệnh” sẽ không bắt Tiểu Lục đi.

Hắn đánh bừa lại trúng.

Hai người bọn họ mật mưu che che giấu giấu, chắc là thiên phú có thể trở thành sát thủ liên hoàn khi lớn lên, trực giác đáng kinh người đã giúp bọn họ che giấu bí mật này cả năm trời. Sau đó bọn họ nghênh đón lần kiểm tra tổng quát cuối cùng, bí mật bị lộ.

Ngày đó “thần” đã giáng lâm bằng hình thức hình chiếu, từ ái đưa cho y một viên thuốc, bảo y đút cho “Tiểu Lục”.

“Tiểu Lục” ngoan ngoãn nuốt viên thuốc trên tay y, chỉ trong chốc lát, cơ thể cậu bắt đầu co giật, méo mó, thế giới cũng bắt đầu co giật, méo mó… Cuối cùng, “Tiểu Lục” biến thành cục giấy vệ sinh bị vò nhăn nhúm, được người hầu kim loại của “thần” dọn dẹp.

Rốt cuộc, “khu vườn của thần” chỉ còn một khoảng quạnh hiu, y trở thành “thiên thần tai ách” có một không hai, có được tôn danh.

Đã nhiều năm trôi qua, cho dù lý trí y đã biết viên thuốc ấy có vấn đề từ lâu thì khi nhắm mắt, y vẫn có thể nghĩ tới đồng tử khuếch tán trong đôi mắt xanh lục nọ. 

Nhưng lần này Gabriel lại không ngăn được xúc động muốn làm gì đó, tới gần Quạ Đen. 

Gabriel thử đưa viên thuốc tới bên miệng Quạ Đen, phát hiện đối phương cắn khớp hàm rất dữ dội. 

Thôi vậy, đúng lúc hắn cũng không muốn uống, 80% viên này là mắt xanh làm, vừa nhìn là biết chẳng bổ béo gì. Y có thể tìm việc khác để làm, tìm ít nước lau máu trên người cũng không tệ. 

Chính ngay lúc này, Quạ Đen như thở dài rồi buông lỏng khớp hàm, ngậm viên thuốc đi.

Gabriel: “...”

Ngón tay y chạm vào bờ môi nóng hổi, ngừng lại đó.

Quạ Đen cảm thấy thuốc hơi đắng, thiên thần cứu khổ cứu nạn cũng không cho hắn ly nước nữa… May mà đấy là đồ vật của mồi lửa hướng “Bác Sĩ”, vào miệng là tan ngay, không giống viên con nhộng gì đó cần nuốt xuống.

“Được rồi chứ?” Hắn cố gắng mở mắt nhìn Gabriel một cái, lòng nghĩ thầm, “Ngài đừng có đày đọa tôi nữa.” 

Ngay giây sau, ngón tay lạnh căm giữ lấy cằm Quạ Đen, trước mắt hắn như bị phơi sáng, kế đó là hơi thở như gió mát lướt qua, có thứ gì đấy chạm vào bờ môi hắn.

Cứu mạng!

Khác biệt văn hóa như vách núi!