Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 59: Vùng đất bị thất lạc 17



Liều thuốc còn chưa kịp nuốt xuống bị chia đi mất phân nửa, Quạ Đen… Quạ Đen hệt như bị Đồng Hồ Chân Thật đập vô trán, văng ra mười dấu chấm than.

Gabriel, cây adrenalin hình người, một kim có hiệu quả, có thể làm xác chết bật dậy.

Đương nhiên… có thể là thuốc của Lạc cũng có chút hiệu quả không đáng kể.

Nói tóm lại là thần trí có chút mơ hồ của Quạ Đen tỉnh táo lại ngay, tỉnh táo hơn khi tiêm cả lít cà phê Americano vào tĩnh mạch, biểu diễn kỳ tích y học ngay tại chỗ: Cậu bạn nhiều năm bại liệt thử đứng dậy… chỉ kém một chút.

Hay rồi, ít nhất giờ hắn cũng ước chừng mắt cá chân không chỉ trật khớp đơn thuần mà chắc cú đã nứt xương.

“Hiệu quả trị liệu có hơi kém, còn yếu hơn cả thiên phú loại hình trị liệu cấp 1 tôi có hồi trước,” Gabriel đánh giá, cho ra phán đoán, “Nhưng hẳn là vô hại.”

Quạ Đen chưa lấy hơi được: “Khụ khụ khụ khụ khụ…”

Anh sờ lương tâm rồi nói “vô hại” lần nữa xem?

“Đợi… khụ,” Cổ họng hắn khàn như thể lưỡi cưa rỉ sét đang cưa gỗ, “Đợi đã, không phải anh cuồng sạch sẽ sao?”

Gabriel có vẻ khó hiểu: “Tôi á? Tôi đâu có cuồng sạch sẽ.” 

Đầu Quạ Đen “ong ong”, hắn nghĩ thầm: Thế người khác là gì? Cuồng dơ dáy chắc?

Gabriel: “Tôi chỉ không thích nhìn thấy mấy thứ trông loạn cào cào thôi.” 

Lúc này Quạ Đen đang tựa vào chiếc giường đơn giản, hắn ngồi dưới đất, thoi thóp ngửa lên, còn xòe tay với y, tỏ ý trông mình “loạn cào cào”: Tất nhiên điều kiện vệ sinh trong tòa nhà thi công dang dở chẳng tới đâu, hắn lăn lộn, cả người toàn là đất, làm nửa tay áo bên trái dính máu khô thấm ướt, trên tay còn treo một cục khế ước vong linh đen kìn kịt, dĩ nhiên cái này người khác không thấy được. 

Gabriel lặng lẽ liếc nhìn hắn: “Sau này không tính cậu nữa, cậu không phải “thứ”.”

Quạ Đen: “...” 

“Được nha, coi như khen tôi đó.” Căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa lạc quan, hắn kiên cường thử khơi thông, “Nhưng mà… nếu không phải tình huống đặc biệt, người ta sẽ không… ít nhất không nên động tay động chân với nhau.”

Động miệng càng không thể chấp nhận.

Gabriel kiên nhẫn nghe hắn nói, trên mặt thì viết: Tôi biết, thì sao nào? Liên quan gì tới tôi chứ?

Đúng là thuốc của Lạc có hiệu quả thật, trừ việc có thể chiết xuất thành phần hữu hiệu trong các loại dược vật liệu ra thì mồi lửa theo hướng “Bác Sĩ” còn rất huyền học, có thể chiết xuất một phần sức mạnh sinh mệnh phong ấn trong viên thuốc. “Học Nghề” cấp thấp có thể chiết xuất số lượng nhỏ sức mạnh sinh mệnh từ thực vật, đến bậc “Bác Sĩ” còn có thể dùng vài động vật nhỏ.

Tiếc là con đường này cấp 2 là đỉnh cao, không làm ra được thuốc cứu mạng.

Hơi thở kham khổ chảy xuống theo cổ họng, hệt như thế gian này có một nắm hoa lặng yên héo tàn để cơn đau quặn thắt làm người ta khó thở kia giảm đi. Hiệu quả trị liệu thì khó mà nói, nhưng tiêu viêm giảm đau thì khá ổn, vậy là cõi lòng của Quạ Đen cũng trầm tĩnh lại theo viên thuốc ấy. 

Hắn nhìn Gabriel rồi chợt hiểu ra gì đó, vậy là hắn sửa miệng: “Ý tôi là tôi có cái tật, về mặt tinh thần thì có thể ở chung các hương thân phụ lão, nhưng mấy bộ phận khác thì cần phải duy trì chút khoảng cách xã giao.”

Quạ Đen dừng lại chốc lát rồi tỉ mỉ bổ sung:  “Không là cả người tôi nổi lông… ờm, dị ứng.” 

Gabriel “ồ” một tiếng, y rất dễ nói chuyện, nghe thế thì buông Quạ Đen ra, còn lui về sau cỡ hai lòng bàn tay. 

Hẳn nhiên y biết rõ “khoảng cách xã giao” là cái gì, còn biết chừng mực ra sao. 

Cũng phải, tuy nền văn minh ma cà rồng phong kiến còn hay ra vẻ, thế nhưng có vài phương diện cũng rất con người. Gabriel khoác các tấm da ma cà rồng khác nhau, lăn lộn từ khu Sừng tới khu Đuôi, từng sắm vai đủ kiểu thân phận, đương nhiên y biết rõ các loại quy tắc và quy tắc ngầm. 

Chỉ là cởi lớp da xuống là y lại không cảm thấy mớ quy tắc đó dính gì tới mình hết.

Dù sao thì “thiên thần” là lời dối gian, y không phải quỷ hút máu, cũng không có bộ lông dài như Bí tộc, còn bị con người xem như dị loại. 

Ai mà biết y nên tuân thủ bộ quy tắc nào đây?

Y chỉ là “nếu cậu nói khó chịu thì được thôi, tạm thời chăm sóc cậu một chút”.

Gabriel không làm người ta khó xử mà sống kiểu con người, thế nhưng có một khoảnh khắc, Quạ Đen lại cảm thấy cảm giác phi nhân loại của y nặng hơn rồi.

Gabriel: “Tôi còn có thể làm gì cho cậu?” 

Quạ Đen ngẫm nghĩ: “Hay là nói chuyện 5 đồng… 5 đồng xu?” 

Lần này Gabriel thành công vượt qua rào cản văn hóa, hiểu được ý nghĩa tu từ kỳ quái đó. Không biết y cố ý hay vô tình mà bắt chước động tác của Quạ Đen, cũng ngồi xuống bên mạn giường, một chân thằng ra, một chân cuộn lại… hơn nữa còn giữ gìn khoảng cách đúng mực.

Y từng sở hữu một thiên phú trị liệu của ma cà rồng nhưng dĩ nhiên đã dùng sạch từ lâu.

Quạ Đen chợt hỏi: “Anh từng bị thương ở đâu?” 

Gabriel không hề cảm thấy đề tài nói chuyện của mình bị bỏ qua: “Khu Sừng, lúc bắt “Vận rủi”. “Vận rủi” có hơi rắc rối, đại khái là gã đắc tội ai đấy, ngày nào cũng vọng tưởng có người hại mình, trong nhà gã chỗ nào cũng là bẫy “Vận rủi”, còn hạ một cái lên người nữa: Nếu gã chết, kẻ tiếp xúc thi thể sẽ bị nguyền rủa. May là bị tôi giết đó, không thì ai giúp gã nhặt xác chứ?”

Quạ Đen: “...”

Đau đớn giảm bớt, cơn mỏi mệt lại xông lên, đầu óc có hơi không đủ dùng, Quạ Đen chậm nửa nhịp mới tìm được góc nhìn thích hợp: “Ồ, vậy chắc trong giới sát thủ, anh cũng xem như có đạo đức chung… anh biết xác gã có lời nguyền còn chạm vào, vì bộ não à?” 

Hắn cứ cảm thấy kiểu tham ăn “vớt cá nóc hoang, nhổ đầu nấm nước” có chết cũng được này không khớp với “đại thiên thần” lắm.

“Thuận tiện ấy.” Gabriel nói, “Tôi phải nhét gã vào quả trứng.”

Quạ Đen: “Trứng gì?” 

Gabriel khó được lần dừng lại chốc lát: “Thường thì người khác sẽ hỏi tôi tại sao?” 

Quạ Đen cảm thấy đầu mình mỗi lúc một nặng, cổ có vẻ không đỡ nổi nữa, vậy là hắn gác cánh tay lên cái chân đã cuộn lại, đoạn chống đầu nhìn Gabriel, phục chế lại vẻ mặt của Gabriel khi nãy: Tôi biết, thì sao nào? Liên quan gì tới tôi chứ?

“Không biết, nhỏ lắm,” Đột nhiên Gabriel nói chậm lại, giơ tay ra so, “Bản gốc to cỡ này, bề mặt lốm đốm màu tím. Không nhìn thấy chim, chắc là bị dọa sợ nên bỏ ổ trốn mất rồi.” 

“Nghe giống bồ chao nhỉ, sinh thái trong rương nuôi trồng của các anh được đấy.” 

“Mấy món “quần áo trẻ em” nhặt được, tôi nghe thấy chúng đánh đố nhau ấp nở ra thứ gì, nhưng mà còn chưa nở thì chúng đã bị “May vá” đưa đi rồi.” 

Hôm sau, chúng đã bị “hộp đóng gói” nhỏ khiêng đi, trứng chim do một đứa nhóc giấu trong người, rơi xuống vỡ nát.

“Quần áo trẻ em” là loại y phục có hạn sử dụng rất ngắn, quỷ hút máu cũng có giai đoạn tuổi nhi đồng hay ăn chóng lớn, dù là quần áo quý giá thế nào thì rất nhanh cũng sẽ không vừa người nữa. Gabriel mãi vẫn không tìm thấy tung tích số quần áo trẻ em đó, chắc đã vào đống rác phế liệu rồi, vậy là chỉ có thể nhét người quẹt thẻ trong lịch sử mua sắm vào quả trứng y không biết tên nọ.

Quạ Đen im lặng chốc lát rồi nói: “Tôi cảm thấy chuyện anh làm có hơi cõi âm.”

Gabriel: “Hửm?”

“Tui nhóc mong quả trứng ấp ra con chim gì đấy, kết quả anh lại nhét “Vận rủi” không có lông vô trong đó.” 

Gabriel: “...”

“Thật ra anh đang chỉnh tụi nó chứ gì? Đám nít ranh từng làm cái gì quấy quá à?” 

Gabriel: “... Tụi nó nhổ lông đuôi của con công trắng, còn nhổ hoa, vứt khắp nơi.”

Quạ Đen: “Ồ quao.”

Gabriel bỗng dưng cười rộ, ấy không phải là nụ cười đoan chính hay đầy ngập hơi thở tà giáo giả trân, cũng không phải là cái cười mỉa mai thần bí mang theo ác ý. Y cười ra tiếng, gần như không duy trì được tư thế ngồi, bất cẩn chạm vào chiếc Đồng Hồ Chân Thật, trên đấy vẫn là mặt rắn mà lần cuối Quạ Đen ấn ra.

Dưới cái nhìn của con rắn uy nghiêm đại diện cho lừa gạt và dối trá, Quạ Đen dần dần chẳng còn phát ra âm thanh nào nữa cả.

Gabriel nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện “liều thuốc vô dụng do mắt xanh vô dụng chế ra” phát huy chút hiệu quả, Quạ Đen ngủ rồi. Y biết giấc ngủ thế này hữu ích, ít nhất tốt hơn gắng gượng đau hoặc ngất đi. Gabriel đặt hắn lên chiếc giường đơn sơ, phát hiện ra tiếp xúc như vậy không làm đối phương giật mình tỉnh dậy.

Vậy là y ngẫm nghĩ, lần nữa chậm rãi vươn tay, phá vỡ “khoảng cách xã giao” của Quạ Đen. 

Tay y điểm hờ lên con mắt trái của Quạ Đen, người nào đấy tự nhận mình “dị ứng” không có phản ứng gì cả, thế là ngón tay Gabriel di chuyển xuống, điểm từ mắt tới mũi, bờ môi, chiếc cằm dính máu…

“Vậy nên “cả người nổi lông” là tác dụng tâm lý.” Gabriel - bác sĩ không bằng cấp, tự xưng đã từng chăm sóc cho rất nhiều “động vật nhỏ” bị thương - tự ý chẩn bệnh, “Vậy thì không sao rồi.” 

Cho nên y muốn làm gì cũng được, chỉ cần không làm cho người “dị ứng tâm lý” tỉnh dậy phát giác ra.

Trời đất tối sầm, không biết ngủ hết bao lâu, Quạ Đen bị tiếng người ngoài kia làm giật mình thức giấc, hắn cử động nhẹ, phát hiện vết máu trên người đã sạch cả, thay sang quần áo thay đổi của nhân viên trực ban trước kia để lại. Trong miệng có vị đắng, chắc là cái vị “y tá ốc sên” nọ lại cho hắn uống chút thuốc. Dược hiệu không thể làm y nhảy nhót nhưng tốt xấu gì cũng chắp vá bộ xương sắp rớt ra của hắn lại, mắt cá chân cũng đã bớt sưng rất nhiều, có thể chạm nhẹ vào. 

Lúc bị bệnh bị thương, đội hữu bên cạnh giúp xử lý chút ít cũng rất bình thường, có là quý cô tới làm mấy việc này thì hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều, lúc nằm viện, ai mà quan tâm mấy bác sĩ y tá là nam hay nữ đâu?

Nhưng mà là Gabriel thì…

Đầu Quạ Đen đột nhiên hiện ra chuyện trước đó, da đầu lại tê dại.

“Ngưng, sang trang.” Hắn khó nhọc điều động lý trí suy dinh dưỡng của mình, đè lông tơ dựng đứng xuống, cưỡng chế “không xảy ra gì hết”, di dời lực chú ý ra ngoài kia. 

Tiểu đội mồi lửa bị thương không nặng, sửa sang đôi chút, thoát khỏi sự ảnh hưởng của làn sương mù, giờ đây đã bắt đầu sắp xếp đồ đạc trong di tích. 

Quạ Đen rất muốn giả chết tiếp, cái chuyện người khác làm lụng còn mình nằm đấy à, bằng vào da mặt của hắn thì xưa nay chưa từng có chút cảm giác tội lỗi nào hết.

Thế nhưng khế ước đen kịt quấn trên cổ tay khẽ cử động, như đang giục hắn.

Khế ước do người phong ấn tòa dịch trạm này để lại, là một người trung niên để ria mép rất đẹp, cũng rất chú trọng cách ăn vận.

Ông ta là trưởng dịch trạm của dịch trạm này.

Cảnh tượng lâm chung hỗn loạn, không có người chết nào đi giới thiệu về mình cả, nhưng trên cổ áo ông ta có kim cài logo của hiệp hội “Thợ Thủ Công”: Từ độ mới của kim cài và vẻ thiếu kinh nghiệm trong việc xử lý chuyện ở dịch trạm của trưởng dịch trạm, Quạ Đen phán đoán ông ta là mồi lửa “Thợ Thủ Công” vừa thăng lên cấp 2.

Vô số vệ binh chết dưới súng và nanh vuốt của ma cà rồng yểm hộ ông ta, kéo dài thời gian giúp ông ta, vị trưởng dịch trạm “Thợ Thủ Công” đã hoàn thành việc phong ấn di tích. 

Phong ấn hoàn thành cũng có nghĩa là tạo vật Thợ Thủ Công vốn chống đỡ cho dịch trạm đã hoàn toàn mất đi hiệu quả, toàn bộ không gian ẩn nấp bại lộ chỉ trong nháy mắt, trưởng dịch trạm ngã vào tầm mắt của ma cà rồng. Ông ta đã chuẩn bị từ trước, hòa mồi lửa thành huyết dịch, nuốt món đồ Thợ Thủ Công chính tay mình làm ra, khiến mình nổ thành cụm pháo hoa máu trước mặt ma cà rồng. 

Trong tình huống này, thường thì người chết đề xuất “cứu ai đó”, ấy là chuyện không thể nào hoàn thành hết, Quạ Đen cũng sẽ không nhận nhiệm vụ như vậy; Nếu có cùng mục đích với nhóm mồi lửa “nhặt xác” như là “bảo vệ đồ vật trong di tích, mang về với xã hội loài người”... thì có thể để quý bà Vu Sư mới lên chức diễn chính, phế vật ốm o bệnh tật theo cho có tụ là được. 

Nhưng người đã khuất này lại rất đặc biệt, di nguyện đợi hoàn thành trên hợp đồng là: Tra rõ chân tướng dịch trạm bị diệt. 

Bên thánh địa và thuyền Noah đều không có nguyên nhân thật sự của việc dịch trạm bại lộ, Quạ Đen vốn tưởng rằng lúc đó tình hình cấp bách, dịch trạm không kịp báo lên. Giờ xem ra cho tới tận lúc chết, trưởng dịch trạm cũng không hiểu rốt cuộc khi đấy đã xảy ra chuyện gì 

Quạ Đen nhe răng nhếch mép chống đỡ mình đứng lên: Chuyện này không thể không làm rõ, còn nghiêm trọng hơn bị mấy ông lớn hôn.

Bởi vì hắn có linh cảm là cái vị đội trưởng Dương kia sẽ dùng lại thủ đoạn ấy hố bọn hắn lần nữa.

—Bồ chao (Khướu đầu trắng, bạch đầu ông):

Y tá ốc sên: Y tá rất lương thiện, chăm chỉ, âm thầm cống hiến, làm việc tốt.