Việc sinh nở khiến Lệ Ngạn Thư hao hết sức lực, lúc y hoàn toàn tỉnh táo đã là một ngày sau.
Sau khi thuốc tê hết tác dụng, vết thương trên bụng nhỏ ẩn ẩn xót xa.
Cỗ đau đớn kia giống như dồn lên, chiếm cứ toàn bộ lồng ngực y.
Trong lúc Lệ Ngạn Thư hôn mê, thư ký đã điều tra rõ mọi chuyện.
Video giám sát có liên quan được đưa đến trước mặt y.
Lệ Ngạn Thư rũ mắt nhìn, Tạ Khởi và vài nhân viên y tế, hộ tống đứa trẻ lên xe cấp cứu.
Đứa trẻ cũng không phải bị trộm đi, mà là quang minh chính đại chuyển viện.
Thư ký lần theo dấu vết điều tra bệnh viện kia, quả nhiên, đứa trẻ đã bị chuyển đi rồi.
Nhưng y phát hiện một chuyện, bệnh viện này có cổ phần của người thân mẹ Tạ Khởi.
Khó trách hắn có thể trực tiếp mang đứa trẻ đi.
Khó trách nhân viên y tế đều thoái thác nói không biết gì.
Lệ Ngạn Thư lẳng lặng lắng nghe, dường như đối với việc Tạ Khởi chạy trốn thậm chí còn mang theo đứa con của y, y không có chút dao động nào.
Thư ký thở dài một hơi, còn tưởng rằng Lệ Ngạn Thư sẽ nổi điên đi kiện bệnh viện kia.
Nhưng sau khi tiếp nhận tất cả, Lệ Ngạn Thư chỉ nói một câu: “Thì ra em đã nhớ lại tất cả.”
Thư ký khó hiểu, bỗng giây tiếp theo, nhìn thấy y xốc chăn lên, người này hôm qua vừa mới sinh con hôm nay vậy mà lại muốn xuống giường.
Miệng vết thương bị xé rách, đồ bệnh nhân bị nhuộm đỏ.
Thư ký vội vàng ấn chuông khẩn cấp, Lệ Ngạn Thư quỳ rạp trên nền đất.
Bụng dưới rất đau, cũng thật trống rỗng.
Sinh mạng trong thân thể y, người lớn lên bên cạnh y.
Đều biến mất vỏn vẹn chỉ trong một ngày.
Hốc mắt Lệ Ngạn Thư đỏ bừng, y không có khóc, nhưng môi lại cắn chặt đến chảy máu: “Đi tìm.”
Sau khi nói ra hai chữ ngắn gọn, tròng mắt Lệ Ngạn Thư tối sầm, ngất đi.
Nhưng hiện thực nào có được tốt như vậy, Tạ Khởi mang theo con gái của bọn họ, như bùn dưới biển, tới chút bóng dáng cũng không thấy.
Ngày Lệ Ngạn Thư xuất viện, đã vào giữa đông.
Đứa trẻ sinh ra là đầu đông, tới thời điểm này cũng đã đến ngày thứ ba mươi lăm.
Bầu trời đổ tuyết, Lệ Ngạn Thư đứng ở cửa bệnh viện, chờ tài xế lái xe chạy tới đây.
Thư ký căng dù, giúp y ngăn lại gió tuyết bên ngoài.
Hắn nhìn ông chủ của mình, trong một tháng ngắn ngủn đã gầy đi rất nhiều.
Chút da thịt chăm ra trong thời gian mang thai cũng biến mất, thậm chí so với lúc trước còn đơn bạc hơn.
Lệ Ngạn Thư nhìn chằm chằm tuyết rơi đầy trời, đột nhiên hỏi thư ký: “Anh đã nhìn thấy đứa bé chưa?”
Thư ký tất nhiên đã nhìn thấy.
“Nó giống ai?” Lệ Ngạn Thư hỏi.
Nhưng không đợi thư ký trả lời, y lại tự cắt ngang: “Quên đi, không cần phải nói, tôi không muốn biết.”
Thư ký hiểu tính cách Lệ Ngạn Thư, nếu y vẫn luôn vì chuyện này mà u buồn, hắn mới cảm thấy kinh ngạc.
Quả nhiên, Lệ Ngạn Thư điều chỉnh trạng thái rất nhanh, về tới công ty, chuẩn bị dẹp đám người muốn lợi dụng khoảng thời gian y nhập viện mà ngo ngoe rục rịch.
Y sắp xếp lịch trình dày đặc, hôm nay có bữa tiệc, ngày mai lại đi công tác.
Trong lần y tham gia một bữa tiệc, Lệ Ngạn Thư uống say, thư ký đỡ người lên trên xe, định đi xuống mua thuốc giải rượu.
Lệ Ngạn Thư gọi hắn lại: “Mua thuốc giảm đau.”
Thư ký hỏi: “Là thuốc đau đầu sao?”
Lệ Ngạn Thư mở mắt ra, trong đôi mắt xanh thẫm mờ mịt sương mù, thoạt nhìn tựa như đang khóc.