Lâm gia có thể giúp Tạ gia, tất nhiên không thể khinh thường.
Mẹ của Tạ Khởi, Lâm Nghiên, là con gái một, hơn nữa bà ngoại Tạ Khởi mất quá sớm.
Lệ Ngạn Thư cho rằng Lâm gia sẽ không quan tâm tới Tạ Khởi, bằng không nhiều năm như vậy tại sao đến chút liên lạc cũng không có.
Huống chi Lâm gia vì cái gì không giúp Tạ Khởi lấy lại tài sản, mà lại giúp hắn chạy trốn?
Lệ Ngạn Thư đã gặp người đứng đầu Lâm gia, người nọ dầu muối không ăn, mặc kệ y vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đều giả bộ không tham gia vào việc Tạ Khởi chạy trốn, cũng không biết đối phương ở đâu.
Xuân đi thu tới, Lệ Ngạn Thư nhận ra được một sự thật.
Cho dù hiện giờ nắm quyền lực trong Tạ gia, y vẫn không thể muốn gì được nấy.
Tỷ như không thể tìm được một người chạy trốn khỏi y, cũng không có cách nào dùng lợi ích của Tạ gia đi uy hiếp Lâm gia.
Một công ty lớn như vậy, rất khó để giữ chân.
Nhưng công việc quá bận rộn, Lệ Ngạn Thư không có thời gian nhàn hạ để suy nghĩ quá nhiều.
Khi y nhớ đến Tạ Khởi, luôn cảm nhận được bên trong cơ thể toàn bộ đều trở nên đau đớn.
Bác sĩ nói thể chất của y không có vấn đề, nhưng yêu cầu y đi gặp bác sĩ tâm lý.
Lệ Ngạn Thư không đi, y bảo bác sĩ kê cho mình một đống thuốc giảm đau.
Đợi khi đau đến không chịu nổi thì uống hai viên.
Bệnh thiếu ngủ của y ngày càng nghiêm trọng, tính tình cũng càng nóng nảy.
Dưới sự khuyên bảo quyết liệt của cấp dưới, cuối cùng Lệ Ngạn Thư cũng chịu đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ dùng liệu pháp thôi miên với y, y không nhớ rõ bản thân mình trong lúc thôi miên đã nói những gì, chỉ là sau khi tỉnh lại, phát hiện trên mặt có chút ướt.
Sau đó, y nhìn thấy những lời nói mà bác sĩ tâm lý đã ghi lại, chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Y nói tới nói lui, cũng chỉ là hối hận, nhung nhớ, thống khổ, mềm yếu.
Lệ Ngạn Thư hỏi bác sĩ: “Anh đã làm gì tôi?”
Bác sĩ thở dài: “Đây đều là những suy nghĩ trong lòng của cậu, tôi nghĩ cậu nên giải phóng loại cảm xúc này ra ngoài, thay vì mạnh mẽ ép nó xuống. Nỗi đau đớn mà cậu cảm nhận được, là do tinh thần gây ra.”
Lệ Ngạn Thư không để ý đến lời khuyên của bác sĩ, cũng không bao giờ đến phòng khám đó nữa.
Y sẽ khá lên, chỉ cần tìm được Tạ Khởi, tìm được đứa con của y.
Lần này, y sẽ không lơi lỏng như trước nữa.
Y sẽ tìm người theo dõi Tạ Khởi, sẽ cấy thiết bị định vị vào trong cơ thể hắn, sẽ thời thời khắc khắc kiểm soát nhất cử nhất động của hắn.
Hoặc là dùng một lượng lớn tin tức tố của y tiêm vào tuyến thể Tạ Khởi, khiến hắn nghiện.
Để khống chế đối phương có rất nhiều cách, y không rõ vì sao lúc trước lại không làm.
Rõ ràng… Chỉ cần nhốt lại thì tốt rồi.
Hai năm luôn luôn tìm kiếm Tạ Khởi, dưới sự khuyên nhủ mạnh mẽ của cấp dưới và quản gia.
Lệ Ngạn Thư tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ ngắn hạn.
Hơn nữa gần đây trong công ty lại có cổ đông có ý định rục rịch, Lệ Ngạn Thư rất muốn biết lúc y không có ở đấy, đám người này lại sẽ loạn thành cái gì.
Không ở công ty, dưới sự an bài của thư ký, Lệ Ngạn Thư bắt đầu chuyến đi của mình.
Trong hành trình, một tài xế và một quản gia được sắp xếp cho y, đều là dân bản xứ.
Quản gia nói với y, nơi này của bọn họ có một ngôi chùa rất nổi tiếng, có thể hứa nguyện, tâm thành tắc linh.
Y chưa bao giờ tin những chuyện này, nhưng vẫn đi vào với một loại tâm thái kỳ diệu.
Dưới tượng Phật thật lớn, trong tiếng tăng nhân gõ mõ tụng kinh, Lệ Ngạn Thư nhắm hai mắt cầu nguyện.
Y không tin thần, chỉ tin chính mình.
Dưới hành lang thật dài của nhà trọ địa phương, y trước sau như một lẳng lặng nhìn đứa bé ngồi ở trên băng ghế, chậm rì rì gặm bánh quy.
Lúc đầu, y không chú ý tới đứa nhỏ này.
Chỉ đến khi vạt áo khoác bị cô bé túm được.
Cô bé còn rất nhỏ, mặc quần áo thật dày, ở nơi khô khan lại có nắng gắt, được chăm sóc rất khá.
Làn da rất trắng, mái tóc đen xoăn lên rất tự nhiên.
Đứa bé cười đến ngọt ngào, ngây thơ nhìn Lệ Ngạn Thư.
“Là mẹ.”
Cô bé nhe răng sữa nho nhỏ, giọng nói kéo dài lại mềm mại, hô lên.