Đứa nhỏ lại đứng lên đi vài bước, ngã vào trong lồng ngực y.
Con bé như đứa trẻ chỉ cần được ôm sẽ thỏa mãn cực kỳ.
Lúc muốn ôm, cũng không có một chút chần chừ.
Lệ Ngạn Thư luống cuống tay chân, theo bản năng dang rộng hai tay ôm lấy đứa nhỏ.
Cô bé trong lồng ngực y cơ thể mềm mại, mang theo mùi sữa, tựa như được tạo thành từ kẹo bông gòn.
Tim Lệ Ngạn Thư đập nhanh một nhịp, hốc mắt cũng có chút đau.
Nhưng không đợi y kịp hỏi thêm, từ trong nhà trọ có một người bước ra: “Cậu đang làm gì vậy?”
Lệ Ngạn Thư ngẩng đầu, nhìn thấy một người bản địa có làn da sẫm màu, không có tin tức tố, là một Beta.
Beta cảnh giác nhìn y đang ôm đứa nhỏ, dùng khẩu âm gọi tên cô bé trong lồng ngực y: “Bé ngoan, lại đây.”
Đứa trẻ ôm lấy Lệ Ngạn Thư, quay đầu lại cười nói với Beta: “Chú ơi, là mẹ.”
Beta: “Đó không phải mẹ cháu.”
Hắn hướng về phía y, cười cười nói: “Xin lỗi, con bé vẫn luôn nhận loạn người bên ngoài là mẹ, mong cậu đừng để ý.”
Nói xong, Beta cong lưng, ý định muốn lấy lại đứa nhỏ từ trong lồng ngực Lệ Ngạn Thư, nhưng không được.
Lệ Ngạn Thư ôm đứa trẻ: “Cô bé gọi anh là chú, tức anh không phải là cha của nó, vì sao tôi phải giao cô bé cho anh.”
Beta hiển nhiên không nghĩ tới Lệ Ngạn Thư nghi ngờ ngược lại hắn.
“Tôi là chú của cô bé, cậu mới là người không có quan hệ gì với nó!” Beta không nói nên lời.
“Mặc kệ như thế nào, cô bé còn nhỏ như vậy, tốt nhất là để cha mẹ tới đón.” Lệ Ngạn Thư nhìn Beta: “Anh gọi cha nó tới đây.”
Beta lần đầu tiên nhìn thấy người ngang ngược vô lý như vậy: “Cha con bé còn đang làm việc, tôi là người trông nom nó.”
“Cách anh trông đứa trẻ chính là để con bé ở cổng lớn người đến người đi?” Lệ Ngạn Thư không chút khách khí nói.
Mặt Beta đỏ lên: “Tôi chỉ là đi vào lấy cho con bé bình sữa rồi ngay lập tức đi ra.”
Quả thật trong tay đối phương đúng là có một bình sữa dâu tây hồng nhạt.
Lệ Ngạn Thư nói với đứa bé trong lồng ngực: “Con muốn ở đây với mẹ, hay là về với người chú kia?”
Beta thật sự nhịn không được mắng: “Rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì vậy, cậu không phải là mẹ của nó!”
Y mắt điếc tai ngơ, đứa bé trong lồng ngực nhìn Lệ Ngạn Thư, lại quay sang nhìn Beta tức muốn hộc máu.
Vậy mà chần chừ một chút, sau đó đẩy đẩy bả vai Lệ Ngạn Thư.
Đứa nhỏ này mới hai tuổi, nhưng lại có mắt nhìn rất tốt.
Ngực Lệ Ngạn Thư một trận buồn đau, cho dù y biết, cô bé này không phải là con gái của mình.
Y lạnh lùng nhìn Beta một cái: “Anh thật ồn ào.”
Vừa dứt lời, trên má đã bị một thứ mềm mại chạm chạm.
Là môi của đứa nhỏ, con bé thơm y.
Đứa trẻ nhỏ giọng nói: “Mẹ đừng giận mà.”
Dường như con bé đã vô cùng am hiểu việc dỗ dành người lớn, cho nên mỗi một lần biểu đạt đều thuần thục nói như vậy, sẽ nhận được những lời ngon tiếng ngọt của người thân.