Đã rất lâu rồi y chưa được ngủ sâu như vậy, từ sau khi sảy thai, cơ thể giống như sinh ra tính kháng thuốc ngủ.
Đứa bé kia, có lẽ chính là vì y lạm dụng thuốc ngủ nên mới ra đi.
Chứng mất ngủ ngày càng nghiêm trọng, buộc y không thể không ỷ lại vào thuốc ngủ.
Cuối cùng thành một vòng tuần hoàn ác tính, y thật sự rất muốn có một đêm tròn giấc.
Đến lúc trợn mắt thấy mình nằm ở bệnh viện, trên tay cắm truyền dịch, trong mũi cắm ống dưỡng khí, y vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Lượng lớn thuốc ngủ kia có thể khiến bản thân chết hay không, thật ra lúc đó Lệ Ngạn Thư không quan tâm lắm.
Hoặc là y theo bản năng lẩn tránh vấn đề này.
Y chỉ muốn ngủ mà thôi, ngày nào cũng thức trắng đêm khiến y gần như sắp mất đi khái niệm về thời gian.
Y thường xuyên thất thần, không có cách nào tập trung lực chú ý, dần dần đến đồ ăn cũng không thể nuốt được.
Nếu lại tiếp tục mất ngủ, sớm hay muộn gì y cũng muốn chết.
Uống chỗ thuốc ngủ đó, ít nhất còn có thể ngủ tròn một đêm.
Y tá thấy y đã tỉnh, vội vàng gọi bác sĩ tới.
Trong dạ dày có một cỗ đau đớn nóng rát, là cảm giác khó chịu sau khi rửa ruột.
Lệ Ngạn Thư lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn ngoài cửa sổ, sau khi y thanh tỉnh liền xuất hiện một bác sĩ tâm lý.
Hỏi y rất nhiều vấn đề, có câu y đáp, có câu y im lặng.
Sau khi tỉnh lại y ngay lập tức nói rằng, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, y không phải muốn tự sát.
Nhưng thật đáng tiếc, chẳng có ai tin y.
Ngay cả bác sĩ tâm lý cũng dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn y, như thể y đã mắc bệnh nan y giai đoạn cuối.
Cả ngày trong phòng bệnh ra ra vào vào rất nhiều người, nhưng người Lệ Ngạn Thư muốn gặp nhất, lại vẫn không tới.
Tạ Khởi đi đâu, hay là không biết y nhập viện.
Trong lòng Lệ Ngạn Thư tin rằng đối phương có lẽ là không biết.
Y thật sự không có cách nào chịu đựng việc sau khi Tạ Khởi biết chuyện cũng không tới nhìn y.
Điều này sẽ khiến y càng cảm thấy nản lòng hơn.
Bác sĩ tâm lý đánh giá kết quả, y không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.
Y không tin bác sĩ tâm lý, những người này chỉ là kẻ thu tiền việc nhìn trộm bí mật của người khác, nói chút chuyện vô nghĩa rồi tự cho là có thể khai sáng họ.
Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Lệ Ngạn Thư cũng chờ được người y luôn mong đợi.
Tạ Khởi xuất hiện trong phòng bệnh, mang theo đôi mắt đầy tơ máu, dày đặc vẻ mệt mỏi.
Hắn trầm mặc đi tới trước giường Lệ Ngạn Thư, lôi ghế dựa ngồi xuống.
Lệ Ngạn Thư đã dừng truyền dịch, y kéo gối dựa vào sau lưng, ngồi dậy, thẳng lăng lăng mà nhìn hắn.
Đại khái là ánh mắt y quá mức nóng bỏng, rốt cuộc kéo được sự chú ý của Tạ Khởi.
Từ khi vào phòng bệnh, Tạ Khởi cũng không liếc qua y lấy một cái.
Lệ Ngạn Thư vừa định nói, y không tự sát, chỉ là hiểu lầm, Tạ Khởi lại đột nhiên mở miệng: “Vì sao anh lại làm như vậy?”
Lệ Ngạn Thư ngẩn người, y nhìn hốc mắt Tạ Khởi đỏ bừng, không chỉ vì dày đặc tơ máu, mà còn là vì người này đã khóc.
Tạ Khởi… Khóc vì y?
Tạ Khởi không phải hận y sao, tại sao phải vì y mà khóc.
“Bởi vì câu nói của tôi sao?” Tạ Khởi gần như gằn từng chữ một, nặng nề vô cùng.
Có lẽ lúc này y có thể lợi dụng chuyện hắn mềm lòng, chắc chắn sẽ có hiệu quả rất tốt.
Nhưng Lệ Ngạn Thư nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Không phải vì em.”
“Hay là vì đứa nhỏ?” Tạ Khởi giơ tay bưng kín mặt.
Tuy hắn không cố ý nói là đứa nhỏ nào, nhưng Lệ Ngạn Thư vẫn rõ ràng.
Thời điểm đứa bé kia ra đi, Lệ Ngạn Thư không có nhiều cảm xúc quá chân thật.
Khi đó Tạ Khởi sống chết không rõ, y còn cần phải suy xét thêm rất nhiều chuyện.
“Không phải.” Lệ Ngạn Thư nói.
Tạ Khởi từ trong lòng bàn tay ngẩng mặt lên, hắn nhìn chằm chằm Lệ Ngạn Thư: “Vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Lệ Ngạn Thư không nói chuyện.
Hôm nay đã giải thích cả ngày cũng không có ai tin y không phải muốn tự sát, hiện tại y thật sự rất chán ghét câu hỏi này.
Nếu y nói cho Tạ Khởi, khẳng định sẽ bị hiểu lầm đây lại là một tiết mục tranh thủ đồng tình.
Nhưng giây tiếp theo, áo bệnh nhân của y bị hung hăng xách lên, Tạ Khởi túm cổ áo y: “Vì sao anh lại làm như vậy, rốt cuộc anh còn quan tâm cái gì nữa? Có phải anh rất muốn mặc kệ tất cả đúng không?!”
Nhìn hình ảnh Tạ Khởi bị y bức cho tới nổi điên.
Nhìn hình ảnh Tạ Khởi không hề bình tĩnh, lạnh nhạt, làm lơ mình.
Trái tim Lệ Ngạn Thư quỷ dị, nhanh chóng, kịch liệt mà nhảy lên.
Y thong thả nắm lấy bàn tay nổi đầy gân xanh của Tạ Khởi.
“Sao em lại nổi giận với tôi rồi, tôi biến mất… Em chẳng phải sẽ rất vui mừng sao?”