Hiển nhiên Lệ Ngạn Thư ý thức được, câu nói này của y đối với Tạ Khởi có hiệu quả sát thương cực lớn.
Nếu ngôn ngữ là một thứ vũ khí, vừa rồi y chẳng khác gì thả một quả bom hạt nhân vào trong lòng Tạ Khởi.
Y thấy đồng tử hắn đột nhiên co rụt lại, đôi mắt rất nhanh một lần nữa biến hồng.
Bàn tay nắm cổ áo y run nhè nhẹ: “Cho nên anh đây là muốn dùng mạng mình để trả thù tôi? Lệ Ngạn Thư, anh thật sự điên rồi, anh có thể bình thường được một chút hay không!!”
Sau khi Lệ Ngạn Thư nói câu nói đó, liền có chút hối hận.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt gần như sụp đổ của Tạ Khởi, đôi môi run run cố nén không cho mình rơi nước mắt, y liền không thể khống chế được bản thân.
Bản tính là thứ không có khả năng dễ dàng thay đổi.
Y bức bách bản thân không cưỡng ép Tạ Khởi, cũng đã đủ hết sức.
Chỉ là khi nhìn dáng vẻ này của hắn, y vậy mà lại cảm thấy sung sướng khó kiềm nổi.
“Tôi vốn dĩ đã không bình thường, không phải em không biết, tôi chính là kẻ điên.”
“Tôi chết đi đối với em mà nói không phải rất tốt sao, em lại có thể đi tìm người khác xây dựng hạnh phúc gia đình.”
“Dù sao từ khi con gái sinh ra đã rời khỏi tôi, con bé càng quen ở bên cạnh em hơn, có tôi hay không cũng không quan trọng!”
Không quan tâm mà phát tiết, tựa như mang tất cả những cảm xúc phải kìm nén trong khoảng thời gian này trút hết ra.
Tạ Khởi so với thuốc còn tốt hơn nhiều.
Có thể khiến y thanh tỉnh, cũng có thể khiến y phát điên.
Lệ Ngạn Thư ghen ghét đến sắp nổi điên rồi.
Vì sao Tạ Khởi lại cần những người khác mà không phải là y?
“Em muốn một cuộc sống bình thường? Chỉ cần tôi còn sống sẽ không có khả năng!”
Cổ bị siết chặt, Tạ Khởi bóp yết hầu y, ấn y ở trên giường: “Câm miệng.”
Nhìn ánh mắt hung ác của hắn, Lệ Ngạn Thư vậy mà nở nụ cười: “Em khiến tôi biến thành loại người mà tôi hận nhất, vui vẻ chứ?”
Tạ Khởi nghe thấy lời nói của y, hoảng hốt chớp mắt một cái.
Lệ Ngạn Thư run rẩy hít ngụm khí, tầm mắt mơ hồ, thái dương cũng cảm nhận được một cỗ ấm áp liên miên.
“Nếu em muốn tôi, không nên tung tin đồn đính hôn cùng Omega khác.”
“Nếu em thật lòng yêu tôi, không nên mang theo đứa bé mà rời xa tôi.”
“Tôi chán ghét Alpha, chán ghét những Omega chỉ cần thiếu Alpha sẽ sống không nổi.”
“Em biết trong khoảng thời gian em mất tích dưới biển sâu kia, tôi suy nghĩ cái gì không?”
“Tôi muốn chết cùng em.”
Mặt Lệ Ngạn Thư đầy chán ghét, như thể những lời này sẽ khiến y buồn nôn.
Bàn tay trên cổ y buông lỏng, giống như bị bỏng mà rụt về phía sau.
Lệ Ngạn Thư lại bắt lấy, y như dây đằng quấn lấy Tạ Khởi, hai tay ôm chặt eo hắn, gương mặt vùi sâu vào lồng ngực đối phương.
“Thứ gọi là tình yêu này, trong cái khoảnh khắc cảm nhận được nó, tôi thật sự rất ghê tởm.”
Sau khi Lệ Ngạn Thư tỉnh lại, cảm xúc thay đổi rất nhanh, thậm chí cảm nhận được đại não thiếu oxy, một trận nổ vang.
“Nó khiến người ta sẵn sàng cho đi tất cả chỉ để đổi lấy.”
Y cảm giác được có bàn tay xoa mặt mình, khi chạm đến những giọt nước mắt, co rúm lại một chút.
Tạ Khởi bóp chặt mặt y, ép y ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hoài nghi kia, gắt gao nhìn chằm chằm Lệ Ngạn Thư, tựa như đang cẩn thận đánh giá xem đây có phải lại là một màn kịch nữa hay không.
Lệ Ngạn Thư chua xót mà nói: “Em không tin…”
Y vén tóc lên, lộ ra sau cổ: “Vậy đánh dấu tôi đi.”