Trương Trọng Tuân lợi dụng lúc kỹ sư ánh sáng chưa sẵn sàng, tóm lấy Khương Dao thì thầm.
Khương Dao chợt nhớ tới chuyện hôm qua đang làm thì bị cắt ngang.
"Ách...tài khoản bị hack." Cô nói có lệ.
Trương Trọng Tuân cười nhẹ: "Cái lý do để quan hệ công chúng này đã cũ lắm rồi."
Khương Dao liếm môi, chột dạ nói: "Thế à."
Câu này của cô là không muốn cho Trương Trọng Tuân câu trả lời, sau khi các bộ phận đã chuẩn bị sẵn sàng thì lập tức chạy đi điều phối, cô cố hết sức tránh Trương Trọng Tuân.
Trương Trọng Tuân nhìn bóng dáng của cô, hơi nheo mắt, vẻ mặt phức tạp.
Cảnh quay hôm nay được quay rất suôn sẻ, Trương Trọng Tuân phát hiện Khương Dao thật sự rất có tài năng, nói cách khác, dáng vẻ cũng rất đẹp, có khí chất diễn xuất.
Trước kia không tìm được đoàn phim tốt nên mới chậm trễ.
Bây giờ trong đoàn không thiếu diễn viên giỏi, còn có ekip lâu năm, Khương Dao ngày ngày nhìn bọn họ cũng đã khác xa với một tháng trước.
Bộ phim này, hắn còn có thể lấn lướt Khương Dao không?
Trương Trọng Tuân lấy điện thoại di động ra, vào tài khoản phụ dạo một vòng siêu thoại.
Fan cảnh cáo Khương Dao lần trước đã phát hiện Khương Dao hủy theo dõi Trương Trọng Tuân.
Cô ta lập tức kêu gọi mọi người chụp ảnh màn hình làm bằng chứng, nếu Khương Dao theo dõi lần nữa thì chính là ác ý xào CP với anh nhà bọn họ, chờ sau này fan nhà gái muốn buộc chặt CP, họ sẽ tung ra vả mặt đám người kia.
Trương Trọng Tuân đọc mấy bình luận góp vui bên dưới, không hiểu sao lại thấy sung sướng.
Không đâu, hắn có rất nhiều fan, thiết lập nhân vật trong phim cũng tốt, lợi ích lớn nhất từ bộ phim này chỉ có thể thuộc về hắn.
Hắn cất điện thoại rồi nói với trợ lý bằng vẻ mặt thoải mái, hôm nay mua thêm mấy phần hoa quả, bổ sung vitamin cho nhân viên công tác.
Đợi đến khi phim ra mắt, ai ai cũng sẽ nói tốt cho hắn.
Khương Dao ném điện thoại cho Phùng Liên, dặn anh theo dõi lại mấy người khác.
Phùng Liên tức giận trừng mắt nhìn cô: "Bây giờ em còn chưa nổi tiếng, nếu không cứ thế này chắc anh sắp trọc rồi."
Cảnh quay hôm nay trùng hợp lại là cảnh Trương Trọng Huân đã âm thầm nhờ đạo diễn cắt bớt.
Kịch bản gốc là cảnh hôn, bây giờ lại đổi thành ôm ấp thâm tình.
Khương Dao mừng rỡ, lần đầu tiên cảm thấy chuyện Trương Trọng Tuân bị bạn gái kiểm soát cũng rất tốt.
Quay xong cảnh ôm, Khương Dao lập tức buông Trương Trọng Tuân ra, âm thầm lùi lại hai bước.
"Đợi chút, có gì đó trên tóc em."
Trương Trọng Tuân vươn tay nhặt một chiếc lông tơ trên trán Khương Dao, ngón tay lơ đãng xẹt qua một bên khuôn mặt của cô.
Lông tơ có thể vô tình bị dính khi mặc áo khoác lông, nhưng hành động đó không nhất định là vô tình.
Hiện trường vang lên tiếng hò reo ồn ào, ai nấy đều rất hài lòng với hành động thân mật của hai nhân vật chính.
Khương Dao hơi xấu hổ.
Trên thực tế, mỗi bộ phim đều có một máy quay chuyên ghi lại hậu trường, phát ngoài lề lúc phim lên sóng, duy trì sự trung thành của người xem.
Hiển nhiên cảnh này cũng đã được ghi lại.
Bây giờ không phải trong phim, mà là đời thực.
Quá trình quay tiếp theo đều như thường ngày, đoàn phim hợp tác ngày càng ăn ý, thời gian tăng ca cũng dần ít hơn.
Tám giờ tối, Khương Dao tan làm, đang ngồi trong xe nói chuyện phiếm với Phùng Liên thì đột nhiên có một số lạ gọi cho cô.
Cô liếc nhìn Phùng Liên.
Phùng Liên nhíu mày: "Em bắt máy đi, không chừng là chào hàng mấy thứ vớ vẩn gì."
Nếu như là số điện thoại của nghệ sĩ vô cớ bị tung ra ngoài thì là chuyện lớn đấy.
Khương Dao mở loa ngoài: "A lô, xin chào."
"Tôi là Lâm Loan."
Trong lòng Khương Dao trầm xuống, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Phùng Liên khoa tay múa chân bảo cô cúp máy nhưng cô không cúp.
"Có việc gì thế?"
"Chúng ta tìm thời gian gặp nhau một lần đi, tôi thấy bài báo hôm nay rồi."
Nhưng giọng điệu như bắt gian tại trận này... Khương Dao thầm trợn trừng mắt.
"Cô không phải đang..." Ở Mỹ à?
"Nếu cô không ra gặp tôi, tôi sẽ tiết lộ gia thế của cô cho giới truyền thông, để bọn họ biết cô lấy được vai nữ chính trong phim này bằng cách nào."
Nét mặt Phùng Liên trầm xuống, đã bắt đầu ghi âm.
Khương Dao nhíu mày, ánh mắt có mấy tia lạnh lẽo.
Cô tựa lưng vào ghế, nói nhẹ bổng: "Nói đi, cô đi nói đi."
Đối phương im lặng một lúc mới chất vấn: "Cô nói cái gì?"
"Cô cho rằng tôi sợ bị lộ thân phận? Đây là điểm đen của tôi sao? Là chỗ chống lưng của tôi thì đúng hơn." Khương Dao cười lạnh nói.
"Cô không sợ sao, đến lúc đó mọi người đều biết cô đi cửa sau, chèn ép Liễu Ức Nhất, cả đời cô sẽ không vực dậy nổi." Lâm Loan khó tin.
Khương Dao dùng ngón tay gõ nhẹ vào điện thoại, nghe như tiếng nhịp trống nhịp nhàng.
"Không phải cô cho rằng tôi sẽ giấu diếm cả đời, mãi mãi không đụng đến tài nguyên trong nhà chứ."
Những gì Khương Dao nói là sự thật, cô không thèm lừa gạt Lâm Loan.
Lâm Loan đã bị lừa dối nhiều đến mức không thể nghe được sự thật nữa.
Sớm muộn gì cũng có ngày cô hợp tác với Tinh Diệu, mà ngày này không còn xa lắm.
Mấy năm trước ba cô dung túng là vì cô còn chưa tốt nghiệp, vẫn là sinh viên.
Một khi tốt nghiệp, cô chính là người thừa kế duy nhất của ba, không thể diễn mấy bộ phim nhảm nhí mãi được.
Lâm Loan hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sớm muộn cũng có ngày tôi khiến cô quỳ xuống cầu xin tôi."
Mí mắt Khương Dao giật giật: "Đồ ngốc."Cô cúp máy rồi ném điện thoại sang một bên.
Phùng Liên lại bắt đầu lải nhải: "Em nói xem Trương Trọng Tuân này, chuyện đã đến mức nào rồi, xử lý bạn gái cũ cũng không xong, anh phải phản ánh với công ty."
Khương Dao lau cửa kính mờ sương, nhìn phố xá ven đường, thờ ơ nói: "Anh đừng làm bừa, báo đã đăng rồi, công ty sẽ đứng về phía em hay là anh ta."
Phùng Liên bĩu môi: "Cũng đúng, dù sao anh ta cũng là anh cả, công ty còn phải dựa vào anh ta kiếm tiền."
Khương Dao hơi giật mình, quay đầu hỏi: "Anh có biết hợp đồng của Trương Trọng Tuân còn mấy năm không?"
Phùng Liên sửng sốt: "Chắc là một năm, sao thế?"
"Không có gì."
Khương Dao lại nghĩ đến lời của Liễu Ức Nhất.
Một số công ty đang cố ý tìm Trương Trọng Tuân, Trương Trọng Tuân đi rồi thì Tinh Diệu phải làm sao đây?
Không có anh cả, còn có anh hai, anh ba, muốn nâng một người khác lên thay thì một năm cũng đủ rồi.
Ngoài ra thì sao?
Trừ khi... Hắn có thể lấy đi tài nguyên của công ty.
Khương Dao chớp chớp mắt, đúng rồi, Liễu Ức Nhất sao rồi?
Đã nói là muốn chấm dứt hợp đồng, không biết là đột ngột xúc động hay suy nghĩ kĩ rồi mới quyết.
Nghĩ nghĩ, cô gọi cho Liễu Ức Nhất.Điện thoại reo hai lần rồi cúp máy.
Trong phòng khách sạn, chai rượu chất đống trên bàn trà, tàn thuốc lá rớt xuống sàn.
"Ai vậy?"
Chu Duy Chiếu bắt chéo chân, mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, dựa vào ghế sô pha, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước.
Liễu Ức Nhất mặc áo ngủ cùng kiểu, nhét điện thoại di động vào túi xách.
"Không liên quan đến anh."
Chu Duy Chiếu cười một tiếng: "Em có bí mật với anh từ lúc nào vậy."
Liễu Ức Nhất chớp mắt, ẩn ý nói: "Tôi cũng sẽ kết bạn mới, quen biết người mới."
Chu Duy Chiếu thu lại nụ cười, đáy mắt mang lạnh lẽo: "Sẽ không phải là bạn trai chứ."
Liễu Ức Nhất đảo mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười dịu dàng hiếm có: "Tôi có bạn trai thì anh không vui à, tôi đâu có nói gì đụng đến mấy hồng nhan tri kỷ của anh."
Chu Duy Chiếu đứng dậy, đi tới trước mặt Liễu Ức Nhất, vòng tay qua cổ cô, cúi đầu cảnh cáo: "Em đi theo anh, chính là không được có người đàn ông khác."
Liễu Ức Nhất vẫn duy trì tư thế này, ngước mắt lên, giọng điệu lạnh như băng: "Vậy chia tay là được rồi."
"Em nói cái gì?"
"Chia tay, tôi không theo anh nữa, chúng ta kết thúc rồi."