Đoàn phim quyết định cho nghỉ Tết năm ngày, ba ngày trước Tết và hai ngày sau Tết, mùng ba lại vào đoàn.
Mọi người đều rất vui mừng, càng ra sức làm việc.
Tết năm nay đến sớm, thời gian cứ trôi, ai nấy đều gấp rút mua vé tàu về nhà.
Khương Dao ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, ôm miếng giữ ấm, thấy mọi người vui vẻ nên tâm tình của cô cũng không tồi.
Phùng Liên cúi người dặn dò bên tai cô: "Em đừng lộn xộn nữa, hôm qua trợ lý của anh Tuân tới hỏi anh, người đầu tiên trong danh sách theo dõi của em là ai, anh bịa đại cho qua chuyện, em đừng tưởng người khác không phát hiện, thật ra ai cũng nhìn chằm chằm đấy."
Khương Dao gật đầu có lệ, lúc Phùng Liên quay người định rời đi thì bị cô kéo lại, ánh mắt nghi ngờ: "Còn gì nữa, vậy thôi hả?"
Phùng Liên ho nhẹ hai tiếng, sờ gáy: "Đương nhiên, anh gửi cho cô ấy bản ghi âm của Lâm Loan rồi."
Khương Dao buông tay áo Phùng Liên ra, nhếch môi hài lòng: "Vậy mới được chứ, không thể có mình em phải sốt ruột những ngày tốt lành sắp tới được."
Phùng Liên trừng mắt liếc cô: "Nói bậy gì đó, đều là đồng nghiệp tốt, đối tác tốt, phải nói chuyện nhiều hơn để hiểu nhau."
Khương Dao lười cãi lại, cười cười đầy ẩn ý, chống cằm học thoại.
Mặc dù Phùng Liên và nhân viên của Trương Trọng Tuân đều là người cùng công ty, nhưng nói thật, chung đụng thời gian dài thì Phùng Liên đã là người của cô rồi, nhân viên của Trương Trọng Tuân có lẽ cũng đã bị hắn kéo đi.
Mọi người đều lãnh tiền lương từ cùng một công ty, nhưng mỗi người một chủ.
Điều đáng ăn mừng là, bản ghi âm cuộc điện thoại đi thật sự có hiệu quả, mười ngày nay Trương Trọng Tuân không hề tìm cô trao đổi, Lâm Loan cũng không gọi tới nữa.
Trước kỳ nghỉ, lão Khương gọi điện đến hỏi cô có muốn ông đón về Lan Thành không, cô từ chối.
Cô phải về Đế Đô trước, không phải chuyện gì khác, chỉ là nhớ Quý Nhược Thừa.
Đại học T.
Trong phòng thí nghiệm đầy những dụng cụ tinh vi.
Quý Nhược Thừa tháo kính xuống, xoa xoa mi tâm, thở phào một hơi.
Trình Viện cầm cuốn sổ ghi chép thí nghiệm lên, thận trọng hỏi: "Đàn anh, thành công không?"
Quý Nhược Thừa đứng dậy, cởi nút áo sơ mi, lau mồ hôi trên người.
Sau cuộc thí nghiệm cực kỳ căng thẳng, anh gần như kiệt sức, khẽ gật đầu một cái.
Ngón tay Trình Viện bắt đầu run, mắt lóe lên tia sáng khác thường: "Nói cách khác, thông qua rối lượng tử là có thể đạt được tốc độ tính toán cao."
Quý Nhược Thừa mím môi suy tư một lúc, nghiêm túc nói: "Chỉ là có khả năng thôi, cần nhiều thí nghiệm toàn diện hơn mới có thể đưa ra kết luận hoặc là phương pháp ứng dụng."
Tâm thái của Trình Viện còn nóng nảy hơn Quý Nhược Thừa nhiều, cô ta hít sâu một hơi, cảm thấy tảng đá chôn vùi trong lòng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Trên thực tế, nếu năm đó Quý Nhược Thừa không nghiêm khắc như vậy, kiên trì muốn nghiệm chứng lần lượt từng điều thì có lẽ luận văn đã sớm được công bố, không có khả năng để lại sơ hở đó cho Lữ Gia Ân.
Lần này cô ta cảm thấy không thể chờ nữa, Quý Nhược Thừa rất cần một lần thành công thật hãnh diện.
"Đã ba năm rồi sư huynh, đến giờ phương hướng của anh chưa bao giờ sai, em luôn tin tưởng, đàn anh vĩnh viễn đúng."
Trình Viện kích động nói một cách trúc trắc, hận không thể làm cho cho kết quả hôm nay được cả thế giới biết đến, hận không thể khiến tất cả mọi người biết, Quý Nhược Thừa là một thiên tài.
Khi đó chính cô và giáo sư Kỷ cật lực thúc giục Quý Nhược Thừa đến Đại học T.
Không phải cô ta không biết Quý Nhược Thừa sẽ phải gặp bao nhiêu sự hoài nghi, bị gây khó dễ, khinh thường.
Một tiến sĩ Vật lý còn quá trẻ đã từ bỏ điều kiện nghiên cứu gần như là tốt nhất thế giới, gián đoạn chuyện học hành ba năm, anh có thể làm ra cái gì?
Sau lưng anh có rất nhiều lời đàm tiếu, đặc biệt là những tiến sĩ mới mấy năm gần đây, bọn họ bất mãn với vị trí chỗ ngồi và danh ngạch trong Đại hội Vật lý.
Trình Viện sốt ruột, muốn hét vào tai những người này để họ biết thành quả nghiên cứu của Lữ Gia n là đàn anh của cô ta làm ra, là đàn anh năm đó mới 23 tuổi làm ra.
Nhưng làm vậy ngoài gây rắc rối cho Quý Nhược Thừa thì cũng không thay đổi được gì,
Thật sự có đôi khi cô ta cũng không hiểu được Quý Nhược Thừa.
Bảo anh đến Đại học T là để anh có một môi trường nghiên cứu khoa học tốt, giảng dạy chỉ là thứ yếu, cô ta không hề nghĩ các sinh viên chưa tốt nghiệp hay thậm chí là nghiên cứu sinh có thể đuổi kịp trình độ của Quý Nhược Thừa.
Giảng dạy là chuyện của giảng viên, Quý Nhược Thừa nên chuyên tâm nghiên cứu khoa học, vậy mới đúng là mỗi người một việc.
Nhưng anh lại dành quá nhiều thời gian cho việc giảng dạy, còn tận lực tìm phương thứ dễ hiểu để truyền đạt những khái niệm vật lý phức tạp, nâng cao cho sinh viên.
Thời gian này có thể viết một luận văn hoàn chỉnh.
Cô ta ngại nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ như vậy.
Không đáng.
So với những đồng nghiệp đầu óc linh hoạt khác, thậm chí còn hơi "ngu ngốc", bởi vì với hệ thống đào thải hiện tại của Đại học T, người bị đào thải chính là những giáo viên cố chấp như Quý Nhược Thừa.
Từ Hòa Vĩ liên tục công bố luận văn, mười cái thì năm cái thành công. Từ góc độ đánh giá thì thành tích của anh ta còn nhiều hơn Quý Nhược Thừa.
Quý Nhược Thừa không nghĩ cặn kẽ như cô ta, anh cất kính vào hộp, thản nhiên nói: "Em đừng kích động, giả thuyết này đã có nhà khoa học đề xuất từ lâu, chẳng qua vẫn chưa thể ứng dụng, phải xem liệu chúng ta có thể làm được không."
Trình Viện gật đầu phục tùng, giúp Quý Nhược Thừa dọn máy tính, vừa lưu dữ liệu vừa lẩm bẩm: "Làm được cái này thì chúng ta không cần để ý công nghệ nano kia nữa."
Từ Hòa Vĩ khoe khoang: "Anh đã đọc luận văn của tôi chưa, lần đầu tiên tôi đăng lên tạp chí khoa học, cảm giác rất thần kỳ."
Quý Nhược Thừa gật đầu: "Đọc rồi, viết rất hay."
Hứa Hòa Vi nhíu mày, đánh giá Quý Nhược Thừa, cười nói: "Tôi mệt muốn chết, nghiên cứu sinh đều nói tôi già hơn mười tuổi, ồn ào muốn tới chỗ thầy Quý ngắm trai đẹp."
Quý Nhược Thừa không nói gì, chỉ chớp mắt mấy cái.
"Làm nghiên cứu thật sự muốn lấy mạng, tôi cũng muốn học theo mấy cô gái nhỏ đắp mặt nạ gì đó, thầy Quý có chuyện gì vui chưa?"
"Tạm thời không có." Trên mặt Quý Nhược Thừa lộ ra nụ cười xa cách.
Hứa Hòa Vĩ ẩn ý vai anh: "Vậy thì chúc thầy Quý sớm có tin vui."
Quý Nhược Thừa cười khẽ, ngẩng đầu, đuôi mắt sâu hoắm, trong ánh mắt lần đầu tiên có tính công kích: "Được."
Từ Hòa Vĩ cau mày.
Phản ứng của Quý Nhược Thừa khiến anh ta hơi khó chịu, nhưng rất nhanh sau đó anh ta lại bình thường.
Người chưa làm ra thành tích, ngoại trừ ra vẻ lấn áp thì còn làm được gì.
Nói cho cùng cũng chỉ là một bình hoa thôi.
Anh ta đắc ý vẫy tay chào Trình Viện vừa mới đi ra, sau đó đi đến các phòng thí nghiệm khác để báo tin vui.
Trong lòng anh ta chắc chắn, ít nhất một năm này, anh ta không uổng công, anh ta đánh bại Quý Nhược Thừa rồi.
Trình Viện nhẹ giọng mắng sau lưng anh ta: "Tiểu nhân đắc chí."
Quý Nhược Thừa khoát tay, điện thoại vang lên.
Anh rút lại lời muốn nói rồi đi vào góc nghe điện thoại.
"Quý Nhược Thừa, đoán xem em ở đâu!"
Khương Dao còn không chờ anh a lô, sốt ruột nói một tràng.
Quý Nhược Thừa nhìn tuyết đọng trên sân thể dục, đáy mắt hàm chứa ý cười, cố ý nói: "Anh đoán... Ở thành phố điện ảnh."
Khương Dao quả nhiên đắc ý: "Vậy bây giờ anh đang ở đâu?"
Quý Nhược Thừa nhìn một vòng xung quanh, gõ ngón tay lên ban công lát gạch men sứ: "Anh hả, đang ở văn phòng."
"Vậy hả, à Phùng Liên tìm em có việc, lát nữa gọi lại cho anh."
Khương Dao nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Quý Nhược Thừa nhìn màn hình điện thoại lắc đầu mỉm cười, quay đầu nói với Trình Viện: "Lát nữa em đến chỗ quản lý phòng thí nghiệm đăng ký nhé, tôi đi đón người."
"Khương Dao?"
"Ừ." Quý Nhược Thừa gật đầu.
Phòng thí nghiệm và văn phòng cách nhau hai con đường, sau khi giải thích xong, anh bước nhanh về phía văn phòng.
Chìa khóa vừa tra vào ổ khóa, đột nhiên có người ôm lấy anh từ phía sau.
"Thầy Quý, giáo sư Quý, nhà khoa học Quý, anh có nhớ em không?"
Giọng nói mềm nhũn, âm cuối còn rất ngọt.
Tim Quý Nhược Thừa mềm nhũn, anh ngẩng đầu, buông chìa khóa: "Xe ở thành phố điện ảnh nhanh như vậy từ lúc nào thế?"
Khương Dao cắn môi dưới, nhếch môi cười, xoay người Quý Nhược Thừa lại, nép vào ngực anh: "Nhà khoa học Quý thật sự đoán không ra?"
Quý Nhược Thừa bị cô ép lên cửa phòng làm việc, không thể động đậy, đưa tay vuốt tóc cô: "Nhà khoa học Quý không đoán được, Quý Nhược Thừa thì đoán được."
Khương Dao cong đôi mắt hoa đào, đáy mắt sáng lấp lánh: "Hôn em đi."
Ngón tay Quý Nhược Thừa khựng lại, bên tai nóng lên, anh thấp giọng cảnh cáo: "Khương Dao, ở đây là văn phòng của giáo sư."
"Vậy em hôn anh." Khương Dao dứt lời liền kiễng chân lên, đỡ lấy vai Quý Nhược Thừa, mạnh mẽ chặn môi anh lại, cả người dính chặt vào cơ thể anh.
Quý Nhược Thừa không hề phòng bị, chỉ có thể thuận thế vòng tay ôm eo cô.
Mái tóc dài bồng bềnh xoăn dài đến tận eo, trêu chọc mu bàn tay của Quý Nhược Thừa.
Ngay khi chuông thang máy vang lên, hai học sinh từ hành lang đi vòng qua, ôm một chồng lớn sách hướng dẫn làm việc của giáo viên và phân phát cho các giáo viên ở các văn phòng khác nhau.
Thang máy "ting" một cái, hai học sinh loạng choạng đi vào hành lang, ôm chồng lớn sổ tay công tác của giáo sư, phân phát cho các giáo sư.
"Thầy thầy... Thầy Quý."
Hai học sinh bất ngờ không kịp phòng bị đụng phải bọn họ, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
À thì thầy Quý cấm dục, sống nội tâm, thầy Quý nghiêm khắc, ổn trọng, bị một cô gái nhỏ chặn lại, hôn trước cửa văn phòng?