Ngọc Ánh là một cô gái giản dị, rất giản dị, đến cả nơi ăn chốn ngủ cũng như vậy. Có vẻ cô ấy đã sắp xếp cho chuyến đi vĩnh cửu của mình một cách gọn gàng nhất, cô ấy tưởng làm vậy là có thể làm biến mất sạch sẽ luôn sự tồn tại của mình trong lòng người khác, đúng là cô gái ngây thơ! Sách vở được ôm lại thành hai chồng, đan dây chéo vào nhau cột lại; quần áo giày dép được xếp ngăn nắp vào túi lớn; đồ dùng tư trang gần như không còn gì, có lẽ cô ấy đã vứt hết; điện thoại, laptop, trang sức, cô ấy để ngay trên cùng, chỗ dễ nhìn thấy nhất, sau này tôi mới hiểu ra cách sắp xếp đó là để làm gì. Sở dĩ tôi quan sát kĩ như vậy là vì tôi muốn tìm một thứ đáng lí ra phải có, phải được để lại bởi những con người dại dột quyết định tự tay kết liễu đời mình - thư tuyệt mệnh. Nếu tìm được, tôi không biết sẽ đối diện với nó như thế nào, nhưng tìm hoài không thấy, dù chỉ là cuốn nhật kí, tôi càng buồn hơn. Cầm lấy bức ảnh chân dung gần như hiếm hoi của cô ấy từ tay Linh cận, tôi bỗng run rẩy không ngừng, nụ cười xinh tươi như ngày đầu tôi gặp cô ấy, nét mặt hiền hòa, trong sáng ấy, nỗi đau tôi dằn xuống được một lúc lại bỗng cháy lên âm ỉ.
- Năn nỉ mãi, cậu ấy mới chịu đi chụp ảnh ngoại cảnh cùng chúng tôi, miệng cứ bảo không cần thiết, không cần thiết nhưng khi rửa ảnh thì thích thú lắm, bảo rằng sẽ gửi những bức này cho Dương xem, bảo rằng cậu sẽ rất thích.
Thế mà cuối cùng cô ấy cũng không gửi cho tôi, tôi bỗng không kìm nổi ngọn lửa đau đớn trong lòng nữa, bật khóc thành tiếng, Linh cận cũng òa theo, hai chúng tôi, mỗi đứa một góc tường, gặm nhấm nỗi dày vò mà người con gái vô tâm Ngọc Ánh để lại.
* * *
Sài Gòn, một đêm hè tháng 7 mát mẻ năm 2017
- Cậu thấy thế nào? Sài Gòn đẹp không?
- Đương nhiên! "Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi!", đâu phải tự dưng mà người ta hát như vậy đâu - tôi hát lệch lạc khiến Ánh cười đau cả bụng, hai chúng tôi dắt tay nhau thong dong bước trên đường sau một chiều tối rong chơi khắp các hè phố, ăn nhiều món ngon đến căng cả bụng. Tôi cảm thấy áy náy lắm vì cổ không cho tôi móc hầu bao ra, Ánh bảo tôi đã phải lặn lội từ Đà Nẵng vào đến đây thì chủ nhà phải đãi tôi một bữa ra trò. Tôi hẹn lại cô ấy vào hè năm sau nhất định phải ra miền Trung một chuyến, tôi phải dắt cô ấy đến thăm thú Đà Nẵng đến mòn chân mới thôi.
- Nhưng mình thích đến Huế hơn!
- Thế lại càng tốt, mình thuộc lòng cố đô như đường chỉ tay rồi, ra đấy mình dắt cậu đi thuyền Rồng sông Hương.
- Thật sao? Sông Hương chắc là đẹp lắm. Nhưng mình chỉ sợ không đi được.. - Giọng cô ấy bỗng chùng xuống – Dũng, anh ta quản mình chặt lắm!
- Chỉ là đi chơi với bạn thôi mà, anh ta đâu thể ghen với mình
- Tính anh ta hay nghi ngờ..
- Nhưng cậu không thể cứ mãi như thế, Ánh à! Như thế là tự phá hủy cuộc đời, mẹ cậu cũng thật nực cười, hay là để mình đến khuyên bà ấy..
- Không, không được gì đâu, mẹ mình là người bảo thủ, vả lại bà đã vất vả từ ngày cha mình qua đời, mình không thể trái ý bà..
- Tuân lệnh răm rắp suốt 3 năm trời, bà ấy còn muốn gì nữa, cậu học Sư Phạm để không phải tốn phí, vào kí túc xá ở để bà ấy khỏi mất công cai quản, cậu chọn yêu một kẻ xấu tính suốt những năm cấp 3 và giờ đây vào đại học vẫn không chịu buông tha cho cậu chỉ để có một chỗ dựa cho mẹ và anh trai. Cậu có bao giờ cảm thấy hạnh phúc không? Gắng gượng như vậy, rốt cuộc đến cuối cùng cậu chẳng nhận được gì.. - Tôi cố gắng để giọng mình không bị quá gay gắt
- Đúng vậy, cuối cùng mình chẳng nhận được gì cả.. - Cô ấy cúi đầu, giọng nói như có như không, tôi hối hận đã phá hỏng không khí buổi dạo chơi vui vẻ. Liếc qua cô gái đang ngồi bên cạnh tôi đây trên chiếc ghế đá, đôi mắt long lanh nhưng đượm vẻ u buồn, mái tóc rẽ sáu bốn của cô ấy lòa xòa trước mặt như muốn che đi nỗi u uất ấy, tôi không kiềm chế được vô thức đưa tay vuốt những sợi tóc đó qua một bên, sợi tóc mỏng manh mềm mại, tay tôi tê dại sung sướng
- Tóc cậu đẹp quá!
- Linh cận cũng nói như vậy, cổ nói cái gì mà sau này nếu mình không đi làm giáo viên tiếng Pháp, mình có thể đi làm diễn viên quay quảng cáo dầu gội Sunsilk hay Dove gì đó, thay cho mấy bà cô đội tóc giả nhìn phát ớn.
Tôi bật cười. Ánh tò mò, hỏi tôi:
- Tại sao cậu lại cắt tóc ngắn cụt như vậy?
- Tóc dài bất tiện quá, mình lại lười gội đầu. - Tôi cười khì khì - nên mình tự cầm kéo cắt phăng luôn, khỏi tốn tiền ra tiệm.
Đến lượt cô ấy bật cười, con tim tôi một nhịp hẫng lại.
Tối đó cô ấy "bảo lãnh" cho tôi vào phòng của cô ấy ở, cô ấy ngủ ở giường của Linh còn tôi ngủ ở giường của cô ấy. Tôi ngửi thấy mùi nước xả vải lạ lạ nhưng ngọt ngào trên giường gối của cô ấy, không khỏi trầm trồ:
- Thơm quá!
- Ừ, mùi xả vải yêu thích của mình đấy, mẹ mình yêu thích nước hoa nồng nặc và đắt tiền, còn mình chỉ thích dùng loại rẻ tiền này thôi.
- Rất dễ chịu là đằng khác, bóng bẩy mà làm gì!
Tôi quay lưng lại úp mặt vào vách, định ngủ phèo luôn sau một ngày ê ẩm ngồi trên máy bay và cuốc bộ cả buổi tối, nhưng lạ giường lạ chiếu tôi ngủ không được, liền ngồi dậy lôi vài cuốn sách từ giá gỗ của cô ấy ra đọc, cuốn nào cuốn nấy phẳng phiu thấy ớn, sách của tôi toàn nhăn nhăn nheo nheo do hay vứt lung tung, tôi cũng không có thói quen dùng bookmark, chỉ toàn kê sách chỗ này chỗ kia để làm dấu, nên gáy sách mau bung lắm, không như cô ấy tỉ mẩn tự làm những chiếc bookmark xinh xinh bằng bìa cứng, đơn giản nhưng dễ thương thế này, mấy cái đó sau này cô ấy tặng tôi nguyên một đống.
Một lát sau rồi những cuốn sách cũng lăn lóc qua bên cạnh, tôi chống cằm ngồi nhìn người bạn mà tôi hằng tưởng tượng suốt nửa năm qua đang nằm ngủ trước mặt. Tướng ngủ co ro như con tôm, chắc do lạnh, tôi kéo chăn đắp cho Ngọc Ánh, quan sát khuôn mặt đang yên giấc của cô ấy, có chăng chỉ khi ngủ khuôn mặt của cô ấy mới có vẻ thư giãn, mới tạm hết đi sự muộn phiền sâu kín. Người con gái mới qua hai mươi tuổi nhưng mang trên vai biết bao gánh nặng của cuộc sống, biết bao ưu phiền chất chứa. Từ ngày biết về hoàn cảnh éo le của Ánh, tôi đã mong chờ đến ngày được gặp cô ấy, dùng những ngày nghỉ ít ỏi để rong chơi, giải tỏa cho cô ấy ít nhiều buồn tủi, tôi không cam tâm nhìn người tri kỉ thân thiết của tôi phải sống một cuộc sống bất công như vậy, nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc cỏn con này.
Mặc dù chỉ mới 7 giờ rưỡi nhưng Ngọc Ánh đã kéo tôi dậy, bắt sửa soạn áo quần rồi lôi xềnh xệch tôi còn ngái ngủ ra khỏi khu kí túc, leo lên một chiếc taxi. Hóa ra cô ấy dẫn tôi đi khu vui chơi Suối Tiên, hồi nhỏ tí tèo teo tôi được bố dắt đến ghé vào đây một lần khi ông đi công tác trong Nam, lúc đấy tôi đã tiêu không biết bao nhiêu tiền của bố, còn đòi câu cá sấu rồi hăng quá vứt luôn cần câu xuống hồ, làm bố phải đền tiền cho người ta, lần này tôi rút kinh nghiệm không bén mảng đến đó nữa, rủ Ngọc Ánh chơi trò tàu chạy trên đường ray mạo hiểm, tôi không sợ trò này lắm nhưng cô ấy hình như có. Vừa ngồi vào hàng ghế, thắt xong dây an toàn là cô ấy đã run lẩy bẩy, tôi cười phá lên, dõng dạc tuyên bố "Có bản cô nương ta đây, Ngọc Ánh không cần phải sợ!", thế là cô ấy cũng phì cười, quên mất nỗi sợ khoảng 10 giây, rồi sau đó thì bắt đầu hét toáng lên như những người khác, khi xe chạy đến một khúc cua cong ngoèo, hay bỗng nhiên lao xuống dốc, tay cô ấy bấu chặt tay tôi đau điếng, nhưng tôi không kêu gì.
Chơi xong trò này, cô ấy kêu khát nước, thế là tôi phải chạy đi mua nước cho cổ, nhưng người đông quá, tôi lại mù mờ, thế là chẳng tìm ra được lối về cũ, báo hại cô ấy phải đi tìm.
- Này, hay là mình cột dây vô chân nhau đi, cho khỏi lạc nhỉ?
- Chắc phải vậy quá, nhìn cậu xem, đi mua có chai nước suối mà khổ sở quá sức – Ánh vừa nói vừa chấm khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho tôi, càm ràm suốt. Hôm nay cô ấy đội một chiếc nón rộng vành vải cotton màu be, mái tóc dài được tết thành đuôi sam lệch qua một bên vai, thả xuống ngực áo thun trắng. Nhìn từ khoảng cách gần thế này tôi mới bất giác nhận ra da cô ấy đẹp thật, tuy không trắng bóc nhưng trông rất mịn màng, không như da mặt tôi, lỗ chân lông vừa to, vừa lốm đốm tàn nhang.
- Nhìn gì vậy? – cô ấy ngước lên hỏi tôi, kẻ đang nhìn chằm chằm cô ấy từ khoảng cách quá gần.
- Có gì đâu? Bỗng chợt nhận ra là bạn tôi rất xinh gái thôi.. – tôi bâng quơ, không ngờ cô ấy thẹn thùng thật, đỏ cả mặt, hai tai.
Tôi ngượng quá, đánh trống lảng: "Đi ăn gì đi, đói quá!". Thế là chúng tôi sà vào một quán đồ nướng gần đó và mất nửa tiếng để đánh chén hết dĩa xúc xích cỡ đại mà tôi hào phóng gọi ra. Ăn no nê, chúng tôi đi mua sách, với những người yêu sách như sinh mệnh như tôi và Ngọc Ánh thì việc lựa sách cũng phải nói là một việc ngốn rất nhiều thời gian, huống chi bây giờ lại còn vừa lựa vừa thảo luận với nhau, chỉ thiếu nước khuân luôn cả nhà sách về.
Ngày nào cũng như vậy, chúng tôi lang thang khắp Sài Gòn từ sáng đến tối muộn, bao giờ cũng về trễ giờ đóng cửa kí túc xá khoảng 5, 10 phút và luôn luôn phải mua ít gì đó để hối lộ cho bác bảo vệ cho qua cửa. Đợt ấy tôi chỉ gặp Dũng có một lần, tối đó, Ánh khất hẹn với tôi, dặn tôi ở phòng một mình thì đọc sách hoặc lướt web cho đỡ buồn rồi ăn mặc chỉnh tề ra cửa. Tôi chạy theo, bảo muốn gặp mặt Dũng một chút. Thế là vờ như tiễn Ngọc Ánh, tôi bắt chuyện làm quen được vài câu với anh ta, đúng như Ánh kể, anh ta là người rất lịch thiệp, bóng bẩy, nếu không biết rõ từ trước, sẽ chẳng ai ngờ anh ta lại là người cộc cằn và bẩn tính đến như vậy, đúng là chẳng thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Tôi chúc hai người họ đi chơi vui vẻ, mặc dù tôi biết có vui vẻ gì cho cam, Ánh bảo đây là "nghi thức" thăm cha mẹ Dũng mỗi dịp cuối tuần để cho cha Dũng thấy là đôi tình nhân vẫn còn hạnh phúc lắm, và mẹ Dũng thì có cơ hội tiếp tục hạch sách cô con dâu tương lai có gia cảnh không môn đăng hộ đối.
Thấy tôi ngẩn ngơ trước cổng, bác bảo vệ nói vọng ra:
- Nhìn là biết đâu có phải người tử tế! Dính vào chi cho khổ đời con gái.
Tôi biết điều đó, Ngọc Ánh cũng vậy, nhưng rõ ràng là chúng tôi không có quyền được lựa chọn.
Một tuần trôi qua chóng váng như một cơn mưa rào mùa hạ, đến rồi đi nhanh quá, làm người ta tiếc vẩn tiếc vương. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở Sài Gòn, muốn ở lại thêm vài ngày nhưng bố tôi có quy củ của ông ấy, cho bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, không kì kèo, mang tiếng đi du lịch một mình tự do nhưng ngày nào tôi cũng phải gọi điện cho bố mẹ để báo cáo tình hình cụ thể. Ngọc Ánh cũng có vẻ muốn nấn ná tôi thêm vài bữa nữa nhưng tôi tặc lưỡi lắc đầu, cô ấy cũng hiểu tính cách bố mẹ tôi, dù chỉ là qua những lời kể than vãn của tôi hằng ngày.
- Có bố mẹ lo lắng từng chút một thật sướng Dương nhỉ? – đêm nay tôi cùng cô ấy ngồi ngắm sao long lanh từ trên sân thượng khu kí túc xá.
- Sướng gì đâu, mệt mỏi thì có, mình lớn rồi nhưng lúc nào họ cũng xem mình như trẻ con ý, bực lắm..
- Mình chỉ ước được tận hưởng cảm giác được quan tâm, lo lắng từng chút như thế một lần trong đời xem nó thế nào thôi – Ánh cười buồn – cũng đủ mãn nguyện rồi..
- Được thôi, dễ mà, từ ngày mai đêm nào mình cũng sẽ gọi điện hỏi thăm cậu như thế, hỏi cậu ăn cơm chưa, tắm rửa chưa, học bài chưa, đi ngủ chưa.. đến khi nào cậu phát ngán thì thôi.. – tôi vỗ tay chắc nịch
- Thật không?
- Thật chứ, nữ sĩ Dương ta đây, một lời nói ra chắc như đinh đóng cột, bốn con ngựa quý cũng khó đuổi kịp.. - tôi làm bộ hoa chân múa tay làm Ánh phì cười, tôi nghiện nụ cười của cô ấy quá đỗi rồi.
- Chỉ sợ một ngày nào đó, cậu sẽ chán mình, sẽ quên mất mình thôi.. – ánh mắt sầu não của Ngọc Ánh lại xuất hiện, nhiều lúc tôi thật sự muốn rút hết nỗi buồn trong đôi mắt xinh đẹp ấy ra mà quẳng đi xa thật xa.
- Không, mình xin hứa, hứa danh dự, sẽ không quên cậu, Lê Ngọc Ánh, không bao giờ.. – tôi đưa ngón út ra trước mặt Ánh - cậu cũng hứa là sẽ không quên mình đi!
- Ừ, mình hứa! – Ánh ngoắc ngón út của cô ấy vào ngón út của tôi, không ngờ có một ngày tôi phải dùng trò ấu trĩ này để thể hiện lòng chung thủy.
- Cậu từng hỏi mình, có bao giờ mình cảm thấy hạnh phúc chưa? – Ánh nhìn sâu vào mắt tôi, nhưng tôi không dám kiên trì nhìn lại – Đó chính là hiện tại này đây, những ngày qua, mình đã rất vui. Cuối cùng trong cuộc đời lạnh lẽo này mình đã tìm được một tri âm tri kỉ giống như cậu, để mình có thể rong chơi, làm những điều mình thích mà không cần phải nhìn sắc mặt của ai, để mình có thể trút hết những nỗi lòng không thể nói cùng người nào, cám ơn cậu, Dương!
- Mình cũng vậy, Ánh à, ngày mà cậu nhắn tin cho mình là ngày mà mình không còn thấy chán chường nữa, mình thật sự ngạc nhiên vì trên đời có người lại hợp mình đến thế, hãy sống tốt, đợi mình, năm sau mình sẽ quay lại. À còn cái này, tặng cậu..
Tôi đưa cho Ánh hộp quà màu lam, cài chiếc nơ xinh xinh, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng của cô ấy mà không khỏi đốt pháo khấp khởi trong lòng. Hôm nay lúc vào trung tâm thương mại, chúng tôi đi xem phim và chụp ảnh lấy liền, trong lúc cô ấy đợi lấy ảnh, tôi cố ý vờ đi vệ sinh để mua cái này bí mật tặng cô ấy, lần đầu nhìn thấy nó, con tim tôi đã quả quyết, không ai có thể mặc nó đẹp hơn Ngọc Ánh bạn tôi, thế là tôi mua.
- Ôi, chiếc đầm đẹp quá! Chắc là đắt lắm phải không?
- Không đâu, chỉ cần cậu thích là được.
- Cám ơn cậu!
- Ngày mình quay lại, hãy nhớ mặc chiếc đầm này, mình sẽ trở lại, chắc chắn!
Chiếc đầm màu xanh ngọc bích tay ren, chít eo với họa tiết hoa nhí thanh nhã, chắc chắn là phong cách của cô ấy, cô ấy lôi chiếc đầm ra, vui vẻ ướm thử, miệng khômg ngừng xuýt xoa.
Nhưng khoan đã tôi ơi, có gì đó không đúng, chiếc đầm rõ ràng là màu xanh, sao lại đột nhiên hóa ra màu đỏ thẫm, màu của nó là màu ngọc bích tươi sáng, sao bỗng chốc lại biến thành loang lổ những máu và máu thế này, và sao, sao mặt và tay chân cô ấy cũng đầy máu thế kia?
Tôi bừng tỉnh, mồ hôi đầy trán và lòng bàn tay.
Cô ấy quả thật đã mặc nó vào ngày tôi trở lại, cũng là ngày cuối cùng của cuộc đời, sõng soài trên mặt đất, nhuộm đỏ rực chiếc đầm xinh đẹp và lòng dạ đau thương của tôi.