Ai Đã Giết Chết Ánh Dương?

Chương 6



- Cậu không sao đấy chứ? - Linh cận sốt sắng hỏi khi bắt gặp vẻ mặt bàng hoàng của tôi.

- Không, không có gì, chỉ là ác mộng thôi - Tôi tự trấn tĩnh lại bản thân mình, con tim yếu ớt đập thình thịch trong lồng ngực, nỗi đau lại lan ra trong lòng như chất độc ngầm, chảy đến đâu đau đớn đến đấy, những kỉ niệm chân thực đó như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

- Mấy giờ rồi?

- 8 giờ hơn, thấy cậu li bì mê mệt, người toát đầy mồ hôi, tôi còn tưởng cậu bị ốm nên không gọi cậu dậy.

Tôi như vừa sực tỉnh, tim nhói lên như ai vừa nện búa vào, thế là Ngọc Ánh đã rời xa tôi hơn mười sáu tiếng đồng hồ.

- Tôi vừa nhận được tin, mẹ và anh trai của Ánh đã đưa cổ về Biên Hòa từ sáng sớm rồi, hôm nay sẽ khâm liệm, bốn ngày sau mới an táng.

- Gì? Sao lại tận 4 ngày?

- Nghe đâu bảo là thầy cúng lệnh thế..

Tôi chua xót nhếch mép, đến khi chết rồi mà Ngọc Ánh cũng vẫn không thể thoát khỏi gông xích của sự an bài bất hạnh cô ấy đã phải đeo suốt hai mươi ba năm qua.

Tôi vội vàng bật dậy sắp xếp chút ít tư trang vào ba lô, rồi nói với Linh cận:

- Tôi đi đây.

- Đi đâu?

- Nhà cô ấy.

- Tôi cũng đi. - Linh cận cũng gói ghém đồ đạc rồi đi theo tôi. Chúng tôi ra đến cổng thì bác Trung gọi lại, trao đổi ít chuyện rồi dúi vào tay tôi một phong bì tiền, nói là giúp bác nói lời chia li với Ánh, tôi cũng không tiện từ chối, nhét vào ba lô. Chúng tôi bắt taxi đến bến xe, rồi lên một chiếc xe khách đi Biên Hòa. Trên xe, tôi gọi cho bố mẹ, nói dối rằng có chuyện đột xuất, phải nán Sài Gòn lại thêm vài ngày, không phải tôi muốn nói dối, chỉ là không muốn nhắc đến sự kiện đau lòng ấy, sẽ không kiềm chế nước mắt được. Bố tôi không nói gì, chỉ bảo tôi giữ gìn sức khỏe, tôi cảm thấy hơi lạ, nhưng không còn tâm trí để bận tâm đến.

Đây là lần thứ hai, tôi đến nhà Ánh, cả hai lần đều gắn với những kỉ niệm thương tâm, nhưng khác ở chỗ, lần trước hai chúng tôi cùng nhau san sẻ nỗi buồn, lần này chỉ mình tôi đơn côi ra sức chống chịu nỗi đau.

Nhà cô ấy, xuống xe khách tại bến, bắt taxi chạy thêm hai mươi phút là đến nơi. Từ xa không khí tang tóc đã chạm đến da thịt tôi, cố hít thở sâu, xăm xăm bước vào căn nhà phủ đầy giấy tang và cờ hoa trắng xóa, Linh bước theo sau, đám tang của cô ấy đông người hơn tôi tưởng, tôi chẳng nhận ra ai, nhưng ngạc nhiên khi thấy có mấy tay phóng viên, nhà báo đứng chụp choẹt ở ngoài cửa, tôi nắm chặt quả đấm trong tay, đám tang của nữ sinh viên gieo mình tự tử ngay trong kí túc xá của trường, quả là tin sốt dẻo làm sao, lũ kền kền vô nhân tính, đến bước đường này, bọn họ cũng không buông tha. Tôi dằn lại nỗi căm hờn trào dâng đến ngập đầu, bước vào cánh cửa tang gia, mẹ Ngọc Ánh, bà Mai đang rấm rứt khóc bên thi hài đã được quấn vải trắng tinh tươm. Ngăn nước mắt trào ra, tôi đến chào bà một tiếng, nhác trông thấy tôi, bà liền rên rỉ đau khổ:

- Dương ơi, tại sao Ánh lại dại dột đến vậy chứ hả cháu? Tội nghiệp con tôi, Ánh ơi mau dậy mà xem bạn con đến thăm con này..

Tôi gạt tay bà ta ra, cố làm ra vẻ không quá thô lỗ, chỉ nghĩ đến việc bà ta đối xử với Ngọc Ánh lâu nay ra sao, tôi cảm thấy không thể chịu nổi bộ mặt kia, băng qua bà ấy, tôi bước đến ngồi bên cạnh Ngọc Ánh đang ngủ say mê, len lén để nước mắt tuôn dài trên hai gò má.

- Bác gái, bác đừng quá đau buồn, cô ấy đoản mệnh mất sớm, âu cũng là lẽ trời, biết đâu ở thế giới bên kia, cô ấy sẽ có cuộc sống tốt hơn.. - Thay tôi, Linh đỡ lấy bà Mai an ủi nhẹ nhàng.

- Chắc chắn là sẽ tốt hơn cái địa ngục trần gian này rồi! - Tôi lẩm bẩm đủ để bà Mai nghe thấy, vẻ mặt bà ta biến đổi trong vài giây rồi quay lại tiếp tục khóc lóc:

- Là mẹ không chu toàn đầy đủ cho con, để con chịu nhiều bất hạnh..

Tôi hoàn toàn không nghe thấy bà ta đang kêu khóc cái gì nữa, ngồi cạnh thân xác bất động của Ngọc Ánh, tôi chìm vào những dòng suy tưởng thù hận.

* * *

- Rất nhiều lần mình đã tự hỏi bà ấy có phải là mẹ mình không? - một hôm Ánh nhắn tin cho tôi như thế, tôi nghe thấy giọng nói run rẩy, ấm ức của cô ấy dù cách trở một màn hình máy tính - có ai lại đối xử với con gái ruột mình như vậy?

- Có chuyện gì thế, Ánh?

- Hôm nay bà ấy đã đánh mình, ngay giữa phố đông, vì mình bảo với bà là đã thấy anh Huy ra vào một quán bar không đứng đắn cùng với mấy cô chân dài õng ẹo mắt xanh môi đỏ và khuyên bả nên canh chừng cậu con cả. "Mày không bao giờ bằng được anh mày nên giờ mày bịa chuyện vu khống nó sao? Việc của mày là đi tiếp tục cặp kè thằng Dũng cho tao? Còn việc của Ngọc Huy chả dính dáng gì đến con em ngu dốt như mày, tao đã nuôi nấng nó thế nào tao tự biết, mày chả có quyền gì để chõ mồm vào đến việc của chúng tao!", bà ấy đã quát lên như vậy đấy.

- Bà ta thật sự không xứng đáng làm mẹ cậu, Ánh à, có ai lại bán đi thanh xuân của đứa con mình dứt ruột đẻ ra để đi mua địa vị danh vọng cho một đứa con khác. - tôi ngăn cơn giận dữ trào ra những đầu ngón tay run rẩy - cậu không thể bị đánh bị mắng mãi như thế! Cậu chưa bao giờ hỏi bà ấy vì sao lại để lệch cán cân tình thương một cách nhẫn tâm như vậy sao?

- Mẹ mình gọi mình là sao chổi..

- Gì chứ?

- Bà ấy bảo rằng ngày xưa gia đình mình đã từng rất sung túc, hạnh phúc cho đến khi bà ấy sinh ra mình. Ba mình bắt đầu cặp kè bồ nhí, lao đầu vào cờ bạc, rồi sinh nợ nần, rượu chè bê bết, về nhà còn đánh bà ấy và anh trai, sau đó ông phá sản, quyên sinh, gia đình mình phải bán nhà, bán xe, bà ấy phải bán trang sức nhung lụa, mất tiền bạc, địa vị, bị bạn bè khinh thường, vốn dĩ là tiểu thư đài các, bà ấy phát điên lên vì cuộc sống đó, tất cả, tất cả bà đều đổ lên đầu mình.. vì bà đã sinh ra một đứa con gái vào một ngày mây đen vận chuyển âm u, tử vi xấu xí, bà ấy bảo rằng mọi chuyện chắc chắn đã khác đi nếu bà sinh ra một đứa con trai.

- Bà ta tin vào những điều vô căn cứ đó sao?

- Bà ấy tin vào lời thầy bói răm rắp, vận hạn đen đủi tiếp nối đã khiến bà ta không còn minh mẫn, bà ấy đã suýt vứt bỏ mình.. - cô ấy ngưng lại một lát, có vẻ như quá xúc động - nhưng thầy bói bảo cứ giữ mình lại vì mình vẫn còn có ích lợi..

- Ích lợi?

- Ông già râu ria gớm ghiếc đó đã bảo mẹ mình phải cố nuôi mình sống sót để sau này mình bù đắp và trả giá những gì mà việc xuất hiện của mình đã gây nên cho gia đình này. Chớp lấy cơ hội là hôn ước của mình và Dũng, bà ấy ép mình phải lấy hắn cho bằng được. Năm mình 17 tuổi, bà ta đã sắp xếp, một cách nhẫn tâm, để Dũng chiếm lấy trinh tiết của mình, bà nghĩ làm thế là đã có thể nắm chặt cậu con rể quý báu trong tay..

- Ngọc Ánh à.. - nước mắt tôi lăn dài và tim tôi như ai đang cứa ra từng mảnh, tôi không thể tin nổi những điều đang đọc trước mắt.

- Sau đó, Dũng buộc phải có trách nhiệm với mình, hắn ta chu cấp cho mình và gia đình hắn chu cấp cho gia đình mình. Nhờ cha Dũng mà anh mình có được công việc tốt, nhà mình bắt đầu quay lại có của ăn của để, thế là bà ấy càng tin sái cổ vào lời nói của gã thầy bói. Có lần bị mẹ Dũng đay nghiến thậm tệ, bị gọi là "đũa mốc dám chòi mâm son", mình không thể chịu nổi nữa và đã xin mẹ mình cho phép chia tay hắn ta, nhưng bà ấy lạnh lùng nghiến răng: "Mày điên à? Mày nghĩ gì mà đòi chia tay thằng Dũng, hay chứng kiến cảnh tao với anh mày xách bị ra đường ăn xin mày mới hài lòng? Đừng có mà ích kỉ như vậy, đó là những điều mày đáng phải chịu. Đến lúc mày trả đủ công dưỡng dục của tao rồi thì muốn làm gì cứ làm!"

- Ngọc Ánh, xin cậu đừng nói nữa..

- Có lúc mình ước muốn được mẹ cưng nựng chiều chuộng như anh Huy, mình cũng muốn được mẹ tỉ tê khen ngợi khi đạt được điểm cao, nhưng bà chỉ hời hợt, không liếc lấy một cái.. rồi bảo: "Con gái là con của người ta, lớn lên cũng phải cắp nách theo chồng, học hành cho cao ích gì cho mày với cả cho tao đây?". Nếu cha Dũng không yêu cầu con dâu phải là người có bằng cấp Đại học, có khi bà ấy cho mình nghỉ học từ năm lớp 11 rồi, lúc ấy có bạn trai lớp bên đánh tiếng tán tỉnh mình, không biết sao tin ấy lọt đến tai mẹ mình, thế là bà ấy đay nghiến cho mình một trận ngay giữa trường, bảo là con gái đã có người yêu như chim đã vào lồng, như hoa có chậu, còn đi ve vãn thằng con trai khác, làm mình nhục nhã ê chề, từ ấy bọn con trai trường mình chả dám bén mảng đến gần mình quá 2 mét, bọn con gái cũng sợ bà ấy nên không dám chơi với mình, lúc ấy mình chỉ còn biết vùi mình vào sách, của tiểu thuyết.

- Đừng nói nữa, Ngọc Ánh à.. - sự cay đắng chua chát dâng lên trong lòng tôi, hóa ra người như tôi đọc sách là vì đam mê văn chương còn cô ấy bấy lâu nay tìm đến sách chỉ vì mong muốn khỏa lấp sự cô đơn và trống trải trong tâm hồn, vì không còn ai bầu bạn nên đành tìm đến tiếng lòng tri âm trên từng cuốn sách, hóa ra tôi còn nhiều điều chưa hiểu hết về cô ấy.

Ngọc Ánh dừng lại không nhắn nữa và tôi cũng không nhắn nữa, tôi chụp ngay lấy điện thoại gọi cho cô ấy, tôi không thể chịu nổi nữa nếu không được bên cạnh cô ấy ngay lúc này. Tim tôi đập thình thịch khi nghe tín hiệu nhấc máy, nhưng tôi không nghe thấy gì ngoài hơi thở đứt đoạn bên đầu dây kia. Tôi khẽ cất giọng run rẩy:

- Ngọc Ánh..

* * *

- Ánh à..

* * *

- Mình biết cậu đang đau đớn lắm, hãy khóc đi, đừng gò ép bản thân nữa..

* * *

- Làm ơn, hãy khóc đi một lần, hãy thương lấy bản thân cậu với..

Thế là tiếng nức nở vang lên bên tai tôi, tôi đưa điện thoại ra xa một chút để giấu đi tiếng nấc đau đớn của chính mình, cố hít thật sâu, làm sao cho giọng điềm tĩnh nhất rồi thủ thỉ qua điện thoại:

- Đúng rồi, hãy khóc đi, cho những nỗi buồn tuôn ra hết đi, cô bạn tội nghiệp của mình, mình sẽ ở ngay đây, bên cạnh cậu..

Càng lúc cô ấy càng khóc to, từng tiếng rấm rứt nức nở là từng mũi tên đâm vào trái tim tôi, đau nhói, tôi thật sự đã đợi cô ấy khóc xong, không biết đã bao lâu, tưởng như đêm khuya dài vô tận.

- Khóc xong rồi, có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?

- Một chút.. - giọng cô ấy khản đặc vì khóc quá nhiều.

- Để mình hát cậu nghe một bài nhé..

- Ừ..

"Vì ta yêu nhau như cơn sóng vỗ

Quẩn quanh bao năm không buông mặt hồ

Thuyền anh đi xa bờ thì em vẫn dõi chờ

Duyên mình dịu êm thơ rất thơ

Và anh nâng niu em như đóa hoa

Còn em xem anh như trăng ngọc ngà

Tự do như mây vàng mình phiêu du non ngàn

Dẫu trần gian bao la đến đâu nơi anh là nhà..

Khi anh qua thung lũng

Và bóng đêm ghì bàn chân

Đời khiến anh chẳng còn nhiều luyến lưu, em mong lau mắt anh khô

Ta yêu sai hay đúng

Còn thấy đau là còn thương

Khi bão qua rồi biết đâu sẽ đi tới nơi của ngày đầu

Hết muộn sầu.." – giọng tôi cất lên thì thầm giữa đêm khuya tĩnh mịch, cố gắng biến nó thành một khúc hát êm ái thay vì sự thê lương, không nhớ được ra bài nào khác, tôi đành hát bài "Ngày chưa giông bão", cô ấy từng bảo ca từ của nó rất hay.

- Ánh ơi..

Không có tiếng trả lời, tôi căng tai ra nghe ngóng, có tiếng thở đều đều, gần như im ắng, cô ấy ngủ rồi. Tôi duỗi chân tay ra trên giường, không tắt cuộc gọi mà cứ để như thế, đặt bên cạnh gối, đeo tai nghe, như thế tôi sẽ có cảm giác cô ấy đang nằm bên cạnh tôi, mặc dù sự thật là tôi đang cách xa cô ấy hàng ngàn cây số địa lí, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, tôi cứ nằm như thế thao thức tới sáng, đến khi âm thanh "tút tút" báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc vì đã hết sạch tiền cước trong tài khoản điện thoại, tôi mới cho phép mình chợp mắt.

Giá như tôi gặp cô ấy sớm hơn.

* * *

"Đã đến giờ khâm liệm người đã khuất.."

Linh đưa tay kéo áo tôi, nháy mắt ra hiệu, là Dũng, cuối cùng hắn ta cũng đã ló mặt ra, đi bên cạnh chắc là bố mẹ của hắn, rõ là gia đình quyền quý, nhìn bộ cánh đi dự đám tang của quý bà kia xem, tôi tự hỏi có phải bà đã mặc nhầm đồ đi dự sự kiện khánh thành bất động sản đến đây hay không. Ba con người ấy vừa xuất hiện, bà Mai đã kêu gào thảm thiết với họ, Dũng vội đỡ lấy bà ta, một bác gái hai cũng bác gái, rất ra dáng chàng rể quý báu giàu tình cảm, nhưng rất tiếc cho hắn ta, Ngọc Ánh sẽ không bao giờ là vợ của hắn, không bao giờ.

Ngọc Huy xuất hiện đon đả mời nước ông sếp lớn của hắn ta, vẻ mặt trịch thượng kẻ cả nãy giờ trước mặt khách viếng của hắn, bỗng chốc biến thành bộ dạng luồn cúi nịnh nọt trông thật khổ sở, kẻ làm anh trai nhưng sống nhởn nhơ trên địa vị được vắt ra từ tuổi trẻ của em gái mình, tôi tự hỏi có bao giờ hắn ta cảm thấy hổ thẹn không?

Nghi thức tẩm liệm diễn ra gọn ghẽ, người ta đặt Ngọc Ánh vào áo quan rồi nhanh chóng đậy nắp lại. Mấy gã thầy cúng nhảy nhót như gà bị bỏng nước sôi và lầm rầm đọc thứ kinh kệ phải gió gì đó trong khi bà Mai la hét quằn quại nom đau đớn lắm, Dũng đứng một góc lấy tay che mặt khóc rấm rứt, mẹ hắn đứng bên cạnh, trước cảnh thương tâm đó rút ra một chiếc khăn mùi xoa kiểu cách từ chiếc túi Dior hàng hiệu kiểu cách, chấm chấm lên nơi khóe mắt một điệu cũng kiểu cách không kém. Ngọc Huy vừa an ủi bà Mai, vừa chốc chốc liếc nhìn nét mặt ba người nhà Dũng, vừa ra hiệu cho tay thợ chụp ảnh chụp nhiều hơn một chút, rõ hơn một chút những nhân vật quan trọng đặc biệt cần lưu tâm.

Tất cả tạo nên một vở kịch hoàn hảo đến từng xen ti mét biểu cảm, từng người từng người một đều diễn rất tròn vai, có chăng người có thể thấu hết sự giả tạo của bọn họ, lột được mặt nạ của họ để nhìn thấy lương tâm đã bị thối rữa của chúng, chỉ có tôi và thân xác lạnh lẽo xấu số nằm trong quan tài kia thôi.

Di ảnh của cô ấy được kê lên, khói hương nghi ngút, nét mặt hiền từ cùng nụ cười tươi rói như ngày đầu tôi gặp cổ như ùa về trong tâm trí, nụ cười chỉ dành riêng cho tôi. Không thể chịu được nữa, tôi bước loạng choạng ra ngoài.