Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 92



Chỗ ngồi của Giang Thiêm sát bàn giáo viên trên bục nhất, vừa phát biểu xong là hắn muốn cuốn gói luôn, nhưng giờ quay đầu đi mất thì không ổn lắm, mãi tới khi hoạt động tiếp theo do Hà Tiến thực hiện bắt đầu mới tìm được cơ hội ra ngoài.

Hắn chạy nhanh về tòa nhà Minh Lý. Cuối cùng Thịnh Vọng cũng về lớp A, chỗ ngồi hắn giữ bao ngày cuối cùng cũng trả lại được rồi, từ nay về sau hắn chẳng cần ngẩng đầu cũng thấy bóng hình đối phương ngả dài trên mặt bàn hắn.

Nhưng khi hắn chạy lên tầng cao nhất, vịn lề cửa dừng bước chân, lại chẳng tìm thấy bóng Thịnh Vọng trong phòng.

Bầu không khí trong lớp học rất đỗi lạ lùng, tiếng ồn ào ầm ĩ như bị tắt tiếng ngay lúc hắn vào cửa, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hắn nhưng không ai nói gì.

Giang Thiêm sững người, đi về chỗ ngồi của mình hỏi Cao Thiên Dương: “Thịnh Vọng đâu?”

Nét mặt của người xung quanh tức thì kì lạ, ngay cả Cao Thiên Dương cũng cứng đờ. Giang Thiêm ngước mắt bắt gặp Cá Chép và Ớt bé ngồi đằng trước cứ ngập ngừng mãi.

Thoáng chốc trái tim hắn nặng trĩu, có linh cảm chẳng lành.

“Nhìn gì mà nhìn, làm bài đi!” Cao Thiên Dương gào lên với xung quanh. Hắn ném bài thi chưa động chữ nào, bực bội vò vò tóc và kéo Giang Thiêm ra khỏi phòng.

“Anh Thịnh đến phòng giáo dục đạo đức rồi.” Cao Thiên Dương bảo.

“Vì sao?”

“Đánh nhau.” Cao Thiên Dương do dự chốc lát rồi bổ sung thêm: “Vì Tề Gia Hào nói hai anh…”

Tiếng hắn bỗng nhỏ dần, ậm ờ nói mấy từ “Đồng tính luyến ái”, hắn cảm giác nói thế như thọc dao vào người Giang Thiêm, máu chảy đầm đìa vậy.

Mà khi hắn dứt lời ngước mắt lên thì Giang Thiêm đã lao nhanh xuống cầu thang, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn. Hắn chỉ nhớ lúc đối phương chạy đến chiếu nghỉ, bờ môi mím chặt, sắc mặt trắng bệch.

Trên đường chạy đến phòng giáo dục đạo đức suýt chút nữa va phải người khác nhưng Giang Thiêm không nhớ rõ nữa. Đầu óc hắn chỉ còn hình ảnh Thịnh Minh Dương nhẹ nhàng rời khỏi phòng hội trường nghe điện thoại. Hắn không dám liên hệ hai việc với nhau, không dám tưởng tượng Thịnh Vọng đứng một mình lẻ loi trơ trọi trong văn phòng của Phòng giáo dục đạo đức.

Lúc hắn xông thẳng vào văn phòng chỉ thấy Từ miệng rộng mặt mày ủ ê chống nạnh đứng bên cửa sổ.

Cửa đập sầm vào tường, hắn há to miệng trong tiếng cửa gỗ rầm rầm, giọng nói đứt quãng: “Thưa thầy…”

Từ miệng rộng xoay người lại, nét mặt phức tạp nhìn hắn, chẳng biết muốn mắng hắn hay muốn thở dài.

Giang Thiêm cố gắng ổn định hơi thở, hắn hỏi: “Thịnh Vọng đâu ạ?”

“Đi rồi.” Từ miệng rộng đáp.

Giang Thiêm bỗng cau mày như không thể giải thích nổi ý nghĩa của hai chữ ấy. Đầu óc hắn quay cuồng như rơi vào sông băng, lạnh run bần bật.

“Đi gì cơ?” Hắn nghe thấy mình hỏi vậy.

Cuối cùng Từ miệng rộng chọn thở dài: “Bị bố nó dẫn đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Thầy biết sao được?” Từ miệng rộng nhíu mày nhìn hắn: “Giang Thiêm…”

Ông vừa dứt lời thì thấy cậu trai ngoài cửa cụp mắt. Chừng như hắn không trụ nổi nữa, khom lưng chống đầu gối thở dồn dập tựa chạy mấy nghìn cây số.

Từ miệng rộng bỗng chẳng biết nên nói gì. Không phải ông chưa từng xử lý tình huống thế này, mà là từng gặp rồi nên mới muốn thở dài hơn nữa.

Trong trường học không có chuyện kín tiếng, chỉ có lời đồn thật thật giả giả lan nhanh như gió, dù ông đã nhắc nhở những người biết chuyện nhưng có vài thứ vẫn sẽ truyền khắp nơi, thậm chí không đến vài phút đồng hồ.

Từ miệng rộng trông thấy ngón tay chống trên đầu gối của Giang Thiêm co lại siết thành nắm đấm, ngón cái bóp chặt các đốt ngón tay khác.

Siết đến mức ông cũng thấy đau, Giang Thiêm mới đứng thẳng dậy khàn giọng hỏi: “Có đánh em ấy không?”

Từ miệng rộng im lặng hồi lâu, ông đáp: “Không, không đánh.”

Giang Thiêm gật đầu, bỏ đi.

Phóng mắt ra ngoài cửa sổ, Từ miệng rộng trông thấy hắn chạy băng qua bồn hoa chất đầy lá khô phía sau tòa nhau, lao thẳng đến con đường số ba… Không biết định đi đâu tìm.

Thực ra lúc ấy Thịnh Minh Dương muốn đánh. Thoáng khi Thịnh Vọng nói “Đừng tra”, tất cả mọi người đều thấy người bố luôn miệng nói “Không thể nào” của cậu xấu hổ đến đâu. Tay ông đã nhấc lên rồi nhưng cuối cùng buông thõng, ngón tay run rẩy như co giật.

Ông đứng lặng đó thật lâu, cuối cùng kìm chế cảm xúc nói với Từ miệng rộng: “Lão Từ, tôi dẫn nó ra ngoài một lúc, không mất nhiều thời gian của ông đâu.”

Dù cho nổi giận đùng đùng, ông cũng không cưỡng chế lôi cổ khiến mình trông nhếch nhác, cả hai bố con đều không phải người như vậy. Ông chỉ vỗ vai Thịnh Vọng, ý bảo cậu đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, bước chân ông bỗng ngừng lại, quay đầu nói với Từ miệng rộng mặt ủ mày ê: “Có lỗi gì tôi thay nó nhận, trẻ con không hiểu chuyện, người làm cha như tôi cũng khù khờ gây nhiều phiền toái cho ông.”

Ông hơi hơi cúi mình, giống hệt những phụ huynh sự nghiệp thành công nhưng luôn kính cẩn với giáo viên.

Bàn tay ông rõ ràng không đánh, nhưng Thịnh Vọng lại như bị vả thật mạnh, rát từ mặt thấu vào tim. Cậu muốn bảo “Bố đừng thế”, nhưng người tạo ra kết cục này là cậu, cậu không có tư cách nói vậy.

Nhưng cậu thực sự phạm lỗi nghiêm trọng đến thế ư? Rõ ràng… cậu chỉ thích một người thôi mà.

Ngay lúc đó, Thịnh Vọng khó chịu đến mức muốn khom lưng. Nhưng cuối cùng cậu chỉ lặng thinh bám gót Thịnh Minh Dương ra ngoài.

Cậu tưởng Thịnh Minh Dương sẽ chở thẳng cậu về nhà, cậu biết ông cần một nơi vắng người, nhưng Thịnh Minh Dương không làm vậy.

Xe chạy thẳng lên đường cao tốc vành đai thành phố, tốc độ nhanh lắm, khác hoàn toàn phong cách lái xe trước giờ của Thịnh Minh Dương. Chẳng biết bao lâu sau xe phanh gấp, Thịnh Vọng bị đai an toàn thít chặt đau nhức, rồi đập mạnh vào lưng ghế phía sau.

Xe đỗ bên lề đường cạnh khu công nghiệp nào đó chẳng biết tên ở ngoại thành, xung quanh không người qua lại. Góc nhìn vừa khéo đối diện với mặt trời, kể cả ghế lái lẫn ghế phụ đều chói tới mức không mở mắt ra nổi. Thịnh Minh Dương thò tay định cầm kính râm, nhưng cuối cùng ông hạ tay bực bội kéo phanh tay.

Cậu không mở nổi mắt nữa.

Thịnh Vọng bị ánh mặt trời chói xót mắt, nhưng cậu không nhắm lại mà nhìn chằm chằm điểm sáng, nhìn đến mức thế giới bay màu, bấy giờ mới nghe thấy Thịnh Minh Dương mở miệng: “Từ bao giờ?”

Giọng điệu ông cất giấu lửa giận, vang lên trong xe vừa bức bối vừa đè nén, hệt như rong bèo quấn đặc, siết chặt từng tí một.

“Con không nhớ.” Thịnh Vọng nói.

Ba chữ làm bùng lửa giận của Thịnh Minh Dương, ông đập mạnh lên tay lái: “Không nhớ cái gì mà không nhớ? Từ bao giờ hai đứa bắt đầu gian —–”

Có lẽ ông muốn nói “gian díu” hoặc gì đó khác, nhưng nói được một nửa thì dừng. Ông day day trán hít vào thở ra thật sau, im lặng lúc lâu mới cất giọng chậm rì mệt mỏi: “Con nói thật cho bố biết, có phải Tiểu Thiêm —–”

“Không phải.” Thịnh Vọng ngắt lời.

Cậu thấy vớ vẩn cực kì.

Cậu muốn nói bố có biết Quý Hoàn Vũ đã để lại bóng ma tâm lý kinh khủng cỡ nào trong Giang Thiêm không? Bố có biết anh ấy bị những điều không đáng phải gánh chịu quấn riết dày vò đau khổ cỡ nào không? Bố có biết anh ấy mất bao lâu mới vật lộn thoát khỏi những điều ấy không?

Thế mà mọi người cứ võ đoán suốt, không có căn cứ đã đổ hết mọi vấn đề lên đầu anh ấy, cứ như từ khi sinh ra anh ấy đã như vậy.

Cứ như anh ấy không buồn vậy.

“Con theo đuổi trước.” Thịnh Vọng nói: “Con thích trước, con tỏ tình trước, con nghĩ đủ mọi cách dụ dỗ anh, cũng vì anh không đồng ý nên con đã cố tình xuống lớp B, rồi bởi muốn ở bên anh thêm chút nữa mà dốc sức quay về lớp A, bố không thấy bình thường lúc con quấn lấy anh con vui vẻ cỡ nào à?”

Sắc mặt Thịnh Minh Dương âm u, mỗi lần Thịnh Vọng nói thêm một câu, biểu cảm của ông thảm hại thêm. Dường như người bị bóc mẽ trước mặt công chúng là ông vậy.

Ông cau mày, cuối cùng tìm được khoảng trống để ngắt lời: “Đừng nói nữa!”

Thịnh Vọng dừng lại, sắc mặt âm u không kém. Một lúc lâu sau cậu mới mở miệng ngắc ngứ: “Bố hỏi mà, bố bảo con nói thật.”

“Bố hiểu con không phải loại người ấy, không mắc thói hư tật xấu ấy.”

“Bố không biết.” Thịnh Vọng nói: “Bố không biết, bản thân con hiểu rõ nhất. Con thích anh con, con là đồng tính luyến ái.”

Thịnh Minh Dương vẫn định cố gắng thuyết giáo: “Bố hiểu những lời con nói bây giờ bị tâm lý phản nghịch tác động, đơn thuần để chọc giận bố —–”

“Con không có.” Thịnh Vọng cụp mắt: “Con không muốn chọc giận bố, con vừa vui vẻ vừa khó chịu, đã lâu rồi.”

Trong xe lặng ngắt, Thịnh Minh Dương như bị người ta vả vào mặt. Lúc Thịnh Vọng thốt ra những lời ấy, ông biết tất cả những gì mình nói chỉ là cố gắng kiếm cớ thôi. Ông không muốn thừa nhận con trai mình đã biến thành như vậy.

Thịnh Vọng rũ mắt ngồi đó, khóe mắt liếc bàn tay siết chặt phanh tay của bố cậu, ngón áp út và ngón út giần giật như thể không kìm được cơn run rẩy. Nếu trong tay có đồ đạc, nếu ông đang ở một mình, có lẽ đã đập phá tan tành.

Nhưng ông chỉ siết chốc lát, rồi lạnh lùng bảo: “Tách ra.”

Thịnh Vọng ngước mắt.

“Con không cần quay lại trường nữa, tối nay bố sẽ gọi điện cho lão Từ.” Thịnh Minh Dương nói: “Làm thủ tục chuyển trường cho con.”

“Con không chuyển.” Thịnh Vọng nói.

“Hoặc con đi hoặc nó đi!” Rốt cuộc Thịnh Minh Dương không ngăn được lửa giận nữa, gào lên. Gào xong ông run rẩy bàn tay khởi động xe, chẳng ngước mắt lên mà nói: “Bố có rất nhiều cách, con tự chọn một đi.”

Xe vọt đi, Thịnh Vọng như bị ấn chặt trên ghế, một lát sau bỗng bật ra. Trong cơn lao nhanh dừng gấp liên tục, cậu thấy mình kiệt quệ và choáng váng.

Cậu nhớ tới lời nói đùa mình dỗ dành Giang Thiêm tối hôm sinh nhật, không ngờ thành lời tiên tri.

[1] “Giờ bố em không vừa ý phát là dám chuyển trường cho em ngay, nhưng Đại học đâu thế được. Em không tin em thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại mà ổng dám nói ‘Đi nào, nhằm ngăn cản con yêu đương, chúng ta chuyển trường’.”

“Bố có biết sắp tới kì thi sơ tuyển Đại học rồi không?” Cậu nhắm mắt lại trong cơn váng vất, hàm răng nghiến chặt. Nhẫn nhịn chốc lát cậu mới nói tiếp: “Bố có nghĩ bây giờ chuyển trường sẽ ảnh hưởng cỡ nào không? Mỗi lần bố đi làm thủ tục có nghĩ đến những điều ấy không? Có nghĩ liệu con đủ khả năng bắt kịp chăng? Có nghĩ liệu lần này con thực sự không thích ứng được, rồi tụt dốc không phanh chăng?”

“Con thì nghĩ đến ư?” Thịnh Minh Dương thờ ơ: “Con mà nghĩ thì đã chẳng gây ra chuyện hoang đường thế này.”

“Con không thấy hoang đường.”

“Con không thấy thật ư? Con không thấy hoang đường thì tại sao sợ bị phát hiện? Không thấy hoang đường thì tại sao vừa vui vẻ vừa đau khổ, con đau khổ cái gì hả? Lẽ ra phải thấy chính đáng lắm chứ?”

Thịnh Vọng cứng họng. Cậu muốn nói không phải thế, nhưng ngay lúc này cậu bỗng không tìm thấy từ nào để bác bỏ. Cậu như một người đi trong bóng tối lâu ngày chẳng tìm thấy đường nữa.

Thịnh Minh Dương không thèm nhìn cậu: “Bây giờ con đi nói với tất cả mọi người, con và chính anh trai con yêu nhau, con xem xem người khác sẽ phản ứng thế nào!”

Ông tức giận đến mức không lựa lời, nói xong tự nhắm mắt lại, thân xe theo đó giật mạnh. Thịnh Vọng không thấy hãi hùng, nhưng lồng ngực lạnh buốt.

Chẳng biết bao lâu sau, cậu mới ngoan cố thốt ra một câu: “Con không tách.”

Thịnh Minh Dương im lặng nắm tay lái, mãi lâu sau ông gật nhẹ đầu nói: “Câu này con đừng nói với bố.”

Vậy nói với ai? Thịnh Vọng ngỡ ngàng.

Xe lao vun vút trên con đường ôm quanh núi, lái vào trong nghĩa trang công cộng ngoại thành. Bấy giờ không sớm không muộn, khắp nghĩa trang công cộng chìm trong quạnh quẽ và tĩnh mịch, đá cẩm thạch trắng toát như bám đầy sương giá, lạnh tới mức trái tim run rẩy.

Thịnh Vọng bị kéo vào một tòa nhà trắng toát, băng qua từng hàng ảnh chụp trắng bợt y như nhau, sau đó dừng lại trước một bức ảnh.

Thịnh Minh Dương kéo cậu, chỉ vào người đang mỉm cười trong ảnh, im lặng hồi lâu mới mệt mỏi nói: “Con nói với mẹ con đi, nào, Vọng Tử. Con nhìn mẹ, nói, con muốn ở bên anh trai con, con là đồng tính luyến ái, nói!”

*

Giang Thiêm chạy đến cuối con đường số 3, đi từ cổng Tây ra khỏi trường, dừng chân nơi Thịnh Minh Dương đỗ xe, chỗ đó đã đổi thành người khác.

Hắn vòng qua vòng lại, rồi vội vàng chạy đến Ngoài rặng ngô đồng.

Cụ Đinh và lão Câm đương nhặt rau trong nhà, một người chỉ biết khua tay múa chân, người còn lại nhìn không hiểu, đành im lặng ngồi đối diện nhau một cách nhạt nhẽo.

Ông cụ chết dí trong nhà suốt kì nghỉ, cả đêm chỉ nghĩ đến chuyện của Giang Âu và Quý Hoàn Vũ. Người già là thế đấy, mỗi giây mỗi phút đều lao tâm khổ tứ. Đôi khi cụ giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, đôi khi thức trắng luôn. Có lẽ trời lạnh quá, người ngợm thành ra cũng tang thương ì ạch.

Thế nên lúc Giang Thiêm xuất hiện ngoài cửa, cụ đờ ra mất vài giây, mãi lâu sau mới “Ơ”, mắt sáng lên hỏi: “Tiểu Thiêm à? Hôm nay khai giảng cơ mà?”

Giang Thiêm vịn cửa thở gấp, đáp “Dạ”. Cho đến giờ hắn sờ túi mới phát hiện mình đến hội trường không cầm cặp, điện thoại vẫn để trong cặp.

“Sao chạy như ma đuổi thế?” Ông cụ vui vẻ bước tới.

Giang Thiêm cúi đầu, hắn nghiến rịt hàm răng, đè nén cảm giác chua xót. Hắn hỏi ông cụ: “Thịnh Vọng có tới đây không cụ?”

“Không có.”

Nằm trong dự kiến.

Giang Thiêm gật đầu, nhưng hành động trúc trắc khó nhọc. Hắn mượn điện thoại ông cụ và gọi cho Thịnh Vọng.

Điện thoại vang lên vài tiếng đã được nhận, trái tim hắn tức thì sống dậy, nhưng chưa kịp mở miệng, giọng Cao Thiên Dương vang lên đầu dây bên kia: “Anh Thiêm…”

Trái tim hắn lại nện xuống nền đất.

“Anh Thịnh để cặp trong lớp.” Cao Thiên Dương khẽ giọng nói.

Giang Thiêm cúp điện thoại, lục lọi lịch sử trò chuyện của ông cụ tìm thấy Thịnh Minh Dương, gọi tiếp, đối phương đã tắt máy.

Hắn lại gọi xe chạy về ngõ Bạch Mã, trong nhà không một bóng người. Trước khi đi thím Tôn đã quét dọn sạch sẽ, khắp căn nhà vảng vất mùi nước tẩy, vì hơi ẩm chưa tan nên lạnh lẽo và trống trải làm sao.

Hắn tìm khắp mọi nơi có thể tìm, nhưng không thu hoạch được gì. Cuối cùng ôm niềm hi vọng nhỏ nhoi chạy đến căn nhà chưa ở một ngày nào thuê gần cổng Bắc trường học.

Bên trong vắng vẻ, hắn biết không có ai, hắn cũng chẳng mang chìa khóa. Hắn đứng đó, vẫn chẳng kìm được gõ cửa. Tuồng như gõ thì sẽ có người mở cửa đón hắn vào vậy.

Bởi vì hắn nhớ có người từng nói sẽ không bao giờ nhốt hắn ngoài cửa.

Nhưng hắn gõ lâu ơi là lâu vẫn chẳng thấy ai mở cửa.

Từ nhỏ đến lớn hắn đã quen đóng vai người trưởng thành, chăm sóc cụ Đinh, chăm sóc Giang Âu, chăm sóc bản thân mình. Hắn gánh vác mọi thứ có thể gánh và không thể gánh trên vai, tuy rằng mệt lắm nhưng hắn thấy mình vẫn chịu được.

Thế nên đôi khi hắn sẽ sinh ra ảo giác, dường như hắn không sợ gì hết, cái gì cũng gánh được, cái gì cũng làm được.

Nhưng khi hắn 18 tuổi, chính thức bước vào ngưỡng cửa trưởng thành, hắn mới nhận ra rằng có quá nhiều việc không thể đảm đương được. Hắn như một thợ xây vụng về, phá tường đông lấp tường tây, trái bọc phải đùm, giật gấu vá vai. Cuối cùng, đến chuyện đơn giản nhất là đứng cạnh Thịnh Vọng hắn cũng không làm được.

Bấy giờ hắn mới nhận ra rằng, mối liên hệ giữa hắn và Thịnh Vọng lằng nhằng chằng chịt, nhưng lại mỏng manh như sợi tóc, tất cả nằm hết trong tay người khác, chỉ cần nhẹ nhàng buông lỏng thì sẽ đứt tan tành.

Thành phố rộng lớn, kẻ qua người lại, những gương mặt lúc nhúc xung quanh mờ nhòe, hắn chạy cỡ nào cũng chẳng tìm thấy người mà mình muốn gặp.