Lần tiếp theo Giang Thiêm nhìn thấy Thịnh Minh Dương là vào trưa nay, trong bệnh viện ồn ào nháo nhác.
Không ai trong số họ muốn vạch trần sự thật trước mặt Giang Âu, nhưng vẫn quên mất một chuyện – trên đời không có bức tường nào kín gió, mà trường học chắc chắn là nơi lời đồn thổi dễ sinh sôi nảy nở nhất.
Giang Âu họp phụ huynh xong, gọi cho Thịnh Minh Dương mà không ai nghe máy, chỉ có một tin nhắn wechat “Anh có việc gấp, tối về”. Vì dính đến Quý Hoàn Vũ, cô và Thịnh Minh Dương đang trong giai đoạn mâu thuẫn không hồi kết, thêm lý do sức khỏe nên cô cũng không nhúng tay vào chuyện làm ăn nữa. Thế nên lúc cô nhìn thấy tin nhắn thì không hỏi nhiều, mà theo đám đông bước vào tòa nhà Minh Lý, định bụng chào Giang Thiêm và Thịnh Vọng rồi về.
Kết quả lúc đi trên hành lang cô nghe thấy những lời đồn thổi về con trai mình.
Cao Thiên Dương biết Giang Âu và là người đầu tiên phát hiện ra trạng thái của cô không ổn. Điện thoại cặp sách của Thịnh Vọng và Giang Thiêm ở lớp hết, hắn đành gọi lại cho số gần đây nhất, điện thoại nối máy đến chỗ cụ Đinh.
Thế là mọi chuyện một đi không trở về.
Lúc Giang Thiêm chạy về trường, nghênh đón hắn là mớ bòng bong rối bù.
Thoáng chốc ấy hắn cảm giác có người đang đùa với hắn, rõ ràng hắn đã dốc hết sức nhưng cuối cùng vẫn chậm vài giây. Hắn không bắt kịp bước đầu tiên đã định trước rằng sẽ bỏ lỡ hết thảy, sau đó trơ mắt nhìn từng chiếc xe một nối đuôi đâm vào nhau, đâm đến mức long trời lở đất, tất cả đổi thay.
Còn hắn chỉ biết đứng đấy và nhìn.
Hắn không giỏi ăn nói, không giỏi trút giận, là một kẻ câm chẳng được tích sự gì.
Thịnh Minh Dương đến bệnh viện với tốc độ cực nhanh, lúc ông bước ra khỏi thang máy bắt gặp Giang Thiêm ngồi một mình trên ghế dài ngoài hành lang, khom lưng chống gối, đầu cúi gằm đến tận khuỷu tay. Đường nét khuôn mặt vẫn mang đến cảm giác sắc bén của người thiếu niên, nhưng toàn thân mỏi mệt.
Ông vốn định nói vài câu, ông đến đây với cơn tức đầy ắp dồn nén trong lòng, nhưng trông thấy Giang Thiêm thế kia thì bỗng không nói nên lời.
Chớp mắt ấy, ông bỗng dưng ý thức được rằng cậu con trai cao lớn trước mặt đây bằng tuổi Thịnh Vọng…
Dường như ông chưa bao giờ thực sự ý thức được điều ấy.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi bị ép xuống. Giang Thiêm nghe thấy tiếng bước chân bèn đưa mắt về phía ông, rồi vô thức liếc sau lưng ông, thang máy không người vang tiếng ting rồi đóng lại.
Thịnh Minh Dương cau mày, một lát sau mở miệng nói: “Thịnh Vọng không tới, tôi nhờ người chăm sóc nó rồi.”
Cảm giác phải báo cáo hành tung của con mình cho người khác quái đản vờ lờ, trong lòng ông bực bội, cơn tức vừa đè xuống lại phừng lên. Nhưng ông không thể nói chuyện với Giang Thiêm như với Thịnh Vọng, ông sẽ vô thức kìm chế và lên giọng.
Cho đến giờ ông mới phát hiện thực ra thì mình chưa từng thật lòng coi Giang Thiêm là người một nhà.
Giang Thiêm đứng dậy, hắn cao hơn cả Thịnh Minh Dương, mặc dù mang nét gầy mảnh đặc trưng của thiếu niên nhưng vẫn cho người ta cảm giác áp lực. Hắn nói: “Vấn đề của cháu, chú đừng mắng em.”
Thịnh Minh Dương thầm nghĩ nực cười thật, rõ ràng là con trai ông, thế mà có kẻ dám vượt quyền bênh vực, cứ như ông là boss cuối rắp tâm hãm hại Thịnh Vọng vậy: “Cậu thấy tôi mắng nó bao giờ?”
Ông vặn lại một câu, không muốn nhiều lời nữa, vội vàng bước vào.
Thịnh Minh Dương chưa từng thấy một Giang Âu cuồng loạn đến thế, giây lát ấy thậm chí ông còn nghĩ cô sắp phát điên hoặc bỗng dưng kích động gây ra chuyện không thể cứu vãn, tóm lại, hoàn toàn khác người năm đó ông quen. Tình cảm giữa họ chưa đến mức đậm sâu, chẳng qua vừa khéo có một người như thế, vừa khéo có một người gợi nên đôi phần kí ức về người vợ đã khuất, vừa khéo phù hợp. Cũng giống như tình cảm mãnh liệt nhất của Giang Âu không dành cho ông, mà là cho Quý Hoàn Vũ.
Khoảng thời gian nghỉ đông căng thẳng thần kinh đã ăn mòn tình cảm chẳng mấy mặn nồng, giờ ông chỉ còn sót lại đôi phần trách nhiệm dăm phần đồng cảm với Giang Âu, và cả nỗi oán trách không muốn thừa nhận nhưng chẳng thể chối bỏ —-
Không có Giang Âu sẽ không có Giang Thiêm, mọi chuyện cũng sẽ không nháo nhào đến mức không thể vớt vát nổi.
Nhưng tương tự, đối với Giang Âu mà nói thì không có Thịnh Vọng cũng không có những chuyện ngày hôm nay. Vì vậy ngoài oán trách ra thì Thịnh Minh Dương còn thấy áy náy nữa.
Trong phòng bệnh ngập ngụa mùi thuốc, kèm theo tiếng thét sụp đổ và tiếng nức nở nghẹn ngào mãi chẳng dứt của người đàn bà, cộng thêm giọng kể lể thút thít lúc vỡ òa lúc im bặt, như vô vàn thứ âm thanh tạp nham vừa mâu thuẫn vừa gượng ép trộn lẫn vào nhau.
Thịnh Minh Dương không biết Giang Thiêm đã ở bệnh viện bao lâu, chỉ vẻn vẹn vài phút mà ông không chịu nổi nữa rồi. Trong thời gian đó ông đi xuống tầng vài bận, lúc cụ Đinh chạy tới trường học, bởi tinh thần hoảng hốt mà vấp ngã khi đang giằng co với Giang Âu.
Thường nói người già không được vấp ngã, cụ Đinh còn hơn thế, cụ không được tức giận và lo lắng. Những chuyện phiền lòng trong kì nghỉ đông của Quý Hoàn Vũ đã khiến cụ khó ngủ trắng đêm và trở nên chậm chạp, lần này chịu thêm cú sốc nữa tức thì suy sụp. Tóc cụ trắng xóa ngồi tựa đầu giường, vai lưng còng xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng biết nghĩ gì, đờ đẫn hồi lâu như già đi trong chớp mắt.
Thịnh Minh Dương và Giang Thiêm bận rộn sứt đầu mẻ trán ở bệnh viện, tận đến khuya mới bớt việc. Họ ngồi nghỉ trong khu vực dành cho người nhà bệnh nhân, tĩnh lặng và tắc nghẽn chậm rãi lan tràn, lấp đầy góc nhỏ ấy.
Hồi lâu sau, Thịnh Minh Dương nhìn thoáng qua phòng bệnh và hỏi: “Hối hận không? Xới tung mọi thứ đến nước này.”
Giang Thiêm rũ mi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không như đang thừ người hoặc chỉ đơn giản là im lặng.
“Cậu trưởng thành và chín chắn nhiều.” Giọng nói của Thịnh Minh Dương toát ra vẻ mỏi mệt, ông dằn lòng nói: “Tôi muốn nghe xem cậu nghĩ thế nào.”
Một lát sau Giang Thiêm cất lời: “Cháu không nợ ai hết.”
Hắn lớn ngần này chưa từng ở với ai lâu, chưa từng coi ai là trụ cột. Hắn quen cho đi và hiếm khi lấy của ai. Hễ lấy một chút là sẽ trả về gấp bội.
Hắn không nợ ai hết.
Hắn làm chuyện hắn cảm thấy nên làm, gánh vác chuyện hắn nên gánh vác. Hắn chẳng sợ ai, chẳng nhìn ai, hắn chỉ nhìn mỗi Thịnh Vọng.
Có lẽ Thịnh Minh Dương cũng hiểu hoàn cảnh của hắn, bỗng chốc chẳng biết nên trả lời thế nào. Ông sững người chốc lát mới nói: “Nhưng Vọng Tử thì khác.”
Thịnh Vọng mềm lòng và mẫn cảm, cậu hay bảo mình xấu tính nhưng luôn nghĩ đến cảm nhận của người khác. Rõ ràng thuở bé cô độc như nhau, nhưng phản ứng hoàn toàn trái ngược, một người thẳng tay nhốt mình vào trong băng đá, một người thì lại duỗi vô số xúc tu thăm dò tình hình bốn phương tám hướng.
Nhưng cũng vì thế mà hai người họ mới va vào nhau.
Cũng vì mềm lòng, Thịnh Vọng thấy hắn đứng một mình dưới ngọn đèn đường giữa đêm hôm khuya khoắt trong ngõ Bạch Mã, mới mở cửa sổ gọi hắn lại.
Hắn hiểu điều đó nên buổi sáng chạy khắp nơi tìm kiếm Thịnh Vọng, mà đến chiều lại chẳng hỏi gì. Không phải là không muốn gặp, mà là không muốn Thịnh Vọng trông thấy đống hổ lốn trước mặt hắn.
Hắn biết Thịnh Vọng sẽ khó chịu. Hắn biết, trông thấy Thịnh Vọng khó chịu thì hắn sẽ dao động.
*
Thịnh Vọng đến bệnh viện đã là ngày hôm sau.
Cậu không có cặp sách không có điện thoại, Thịnh Minh Dương nhờ người trông cậu suốt đêm. Ban ngày cậu rơi vào bực bội và lo âu nghiêm trọng, cậu chỉ muốn tìm Giang Thiêm nói đôi lời, dù chỉ là thông báo tình hình cho người ta bớt lo thôi. Đêm về cậu hồi tưởng đi hồi tưởng lại hình ảnh ở nghĩa trang công cộng, nhớ đến mẹ trong bức ảnh trắng đen mỉm cười nhìn cậu, còn cậu mím môi nhìn đi nơi khác, mãi đến khi con mắt đỏ sọng cũng chẳng thể thốt ra lời muốn nói.
Thường nói người thân nhất hiểu rõ nhất thọc vào đâu sẽ đau nhất, Thịnh Minh Dương rất biết cách nói làm cậu đau khổ. Ngày đầu tiên cậu bị dẫn đến nghĩa trang công cộng, ngày hôm sau bị dẫn đến bên giường bệnh. Lúc cậu đến Giang Thiêm không ở đây, Thịnh Minh Dương chọn riêng một khoảng thời gian sai lệch.
Người già ngủ ít, y tá nói trời chưa sáng cụ Đinh đã còng lưng ngồi trên giường, cả ngày ngây người ra thế kia. Cụ vấp ngã, nửa nóng nửa hoảng dẫn tới tắc động mạch và trở nên đần độn, người khác nói gì cụ cũng chỉ cười tít mắt, khiến người ta chẳng rõ cụ không suy nghĩ hay không nghe thấy.
Lúc Thịnh Vọng bước vào phòng bệnh, cụ chậm chạp quay đầu lại nhìn cậu chốc lát, bỗng mỉm cười vẫy vẫy tay.
Từ sau khi mọi chuyện bại lộ, đây là người lớn duy nhất mỉm cười, Thịnh Vọng không khỏi xót mũi, chẳng rõ đang khó chịu hay gì khác. Cậu do dự bước tới, bàn tay gầy guộc của cụ Đinh bắt lấy tay cậu, vừa nắm rịt vừa quay đầu bóc cam đặt trên tủ đầu giường.
Ông cụ đút hai múi to nhất cho cậu, hất hất cằm nói: “Ăn đi, ngọt lắm.”
Thịnh Vọng cúi đầu ngậm lấy múi cam toan nói gì đó, bỗng thấy ông cụ chỉ chỉ tầng trên nói: “Cầm cho Tiểu Vọng nữa, ngọt!”
Cậu thoáng sững sờ, sau đó nghiêng mặt đi cắn chặt hàm răng, vành mắt hoen đỏ. Cậu biết thỉnh thoảng ông lão cũng lơ mơ nói nhầm, nhưng chỉ là chuyện chốt lát thôi, không có nghĩa rằng cụ ngốc nghếch chẳng nhận ra ai thật. Nhưng mà trước kia ông cụ nhanh nhẹn quắc thước, chưa từng thế này, đây là lần đầu tiên….
Chuyện ấy đau đớn hơn cả một cái tát ngay tại chỗ, Thịnh Vọng chạy trối chết.
Thịnh Minh Dương lại dắt cậu lên tầng, chỉ vào Giang Âu trong phòng và nói: “Bố biết con cứng đầu, như thể không kiên trì thì trông sẽ nhu nhược lắm ấy, nhưng con nhìn đi, đây là thứ con muốn thấy ư?”
Thịnh Vọng không nhớ nổi cảm giác của mình khi nhìn thấy Giang Âu, cậu chỉ nhớ mình ngơ ngác bước vào định nói gì đó với cô, nhưng cứng họng. Cậu không biết mình nên hỏi thăm hay nên xin lỗi, mãi tới khi Giang Âu chậm rãi ngẩng lên nhìn về phía cậu, sau đó cảm xúc đột nhiên mất khống chế.
Y tá và Thịnh Minh Dương cùng vỗ về cô, cô giãy dụa túm lấy Thịnh Vọng nói: “Cô xin con, xin con được không?”
Mặt Thịnh Vọng cắt không còn giọt máu.
Rốt cuộc Giang Âu cũng bình tĩnh lại trong sự cố gắng của đủ loại người, cô liếc Thịnh Vọng rồi quay lưng về phía cậu cuộn tròn trong chăn, nhắm đôi mắt sưng đỏ không nói một lời. Thịnh Vọng đứng lặng chốc lát rồi đi ra ngoài.
Khi Giang Thiêm bước từ chiếu nghỉ cầu thang tới gần, hắn thấy cảnh thế này.
Hắn thấy vài y tá vội vã bước ra khỏi phòng bệnh, rõ ràng vừa trải qua cảnh nháo nhác ầm ĩ. Hắn thấy Thịnh Vọng tựa lưng lên vách tường bệnh viện trắng toát, cúi đầu đứng ngoài cửa phòng, bàn tay buông thõng vô thức bấu đốt ngón tay, kiệt quệ và lặng thinh.
Giây phút ấy, Giang Thiêm bỗng nhận ra đã lâu lắm rồi hắn chưa thấy nụ cười vô tư lự của Thịnh Vọng.
Hắn bỗng nhận ra những thứ mình gánh trên người đều có gai cả. Đống gai chi chít chĩa hết về phía Thịnh Vọng, mỗi lần cậu bước về phía hắn, mỗi lần cậu gần gũi hắn đều bị đống gai nhọn đâm vào rồi rút ra, máu chảy đầm đìa.
Mặt trời nhỏ luôn quay quanh hắn, tại hắn mà chẳng tỏa sáng nữa rồi.
Hắn muốn hôn lên đôi mắt buông rũ của cậu, hôn lên khóe môi ưu sầu. Một mình đứng đó cô đơn quá, hắn muốn bước tới ôm siết Thịnh Vọng, nhưng hắn quay đầu trông thấy gai nhọn khắp người mình… Ngày nào chưa mài nhẵn, ngày ấy chưa thể tới gần.
Cuối cùng Giang Thiêm vẫn bước tới, khẽ giọng gọi: “Vọng Tử.”
Thịnh Vọng ngẩng đầu, vành mắt đỏ ửng.
*
Thịnh Minh Dương đang bận làm thủ tục chuyển trường cho Thịnh Vọng thì bỗng nhận được điện thoại của Giang Thiêm. Hắn nói: “Em ấy chuyển nhiều lắm rồi, chưa từng ở đâu lâu, sắp phải thi nữa nên chú đừng chuyển em đi.”
Thịnh Minh Dương nói: “Bắt buộc phải có 1 đứa đi.”
Giang Thiêm nói: “Cháu đi.”
Hành lý dọn ra đã lâu lắm rồi, cuối cùng vẫn phải cất vào vali. Tưởng như một giấc mơ đẹp, chẳng may giật mình bừng tỉnh.
*
Giang Thiêm chuyển trường vào giữa tháng 2, mang cả chú mèo mà Thịnh Vọng kí nhận. Cùng rời khỏi nơi đây còn có Giang Âu và cụ Đinh. Hắn mang hết sạch gai góc của hắn đi.
Từ đó về sau lớp A trống một chỗ ngồi, tất cả mọi người quên hẳn chuyện nhắc giáo viên thu dọn, giống như Từ miệng rộng từng nói vu vơ đôi lần nhưng chẳng gỡ ảnh Giang Thiêm trên bức tường danh dự xuống.
Đầu tháng 3 kì thi sơ tuyển Đại học tổ chức như thường, thời gian chẳng vì ai chia ly mà dừng bước. Một tháng ôn thi cấp tốc của lớp A có hiệu quả rõ rệt, cả lớp 4 A, hoàn thành mục tiêu Hà Tiến đặt ra không chút gay cấn, cũng không có ai tụt lại đằng sau.
Trong một khoảng thời gian dài Thịnh Vọng bỗng ít nói hẳn, thỉnh thoảng đám Cao Thiên Dương sẽ thấy hình bóng một người khác trên người cậu, bao giờ cũng bùi ngùi rồi không khỏi khó chịu.
Tư tưởng của lớp A cởi mở, sự việc đó xảy ra chỉ khiến bầu không khí lúng túng mất vài hôm rồi đâu lại đóng đấy. Người thân thiết với Thịnh Vọng vẫn thân thiết như thường, họ gom góp từng khung cảnh tưng bừng sôi nổi một, làm trò con bò và kể drama chọc cậu cười, nhìn cậu leo lên hạng nhất, đóng cọc ở hạng nhất, dần dần cách hạng hai cả đống điểm, thế là lại gào khóc tru tréo thảm thương.
Học kỳ II lớp 11 là thời gian cao điểm, sau khi kì thi Sơ tuyển Đại học kết thúc, các lớp khác bắt đầu bước vào giai đoạn ôn tập, còn lớp A dồn hết tâm trí vào thi học sinh giỏi. Thịnh Vọng lọt vào vòng bán kết cả 3 môn Toán Lý Hóa, tháng 7 và tháng 8 bị lớp ôn luyện, trại hè và tập huấn lấp kín.
Cao Thiên Dương – với tư cách cặp đít kéo chân nặng nhất của lớp A – chỉ vào được bán kết môn Hóa. Tâm trạng hắn thoải mái lắm, mỗi lần thấy thời khóa biểu của Thịnh Vọng là lại chẹp miệng lắc đầu. Hắn bảo: “Khổ, khổ ghê.”
Thịnh Vọng bực mình nói: “Thấy khổ thật thì nhớ xách cổng phẩm đến thăm tù đấy.”
Từ dạo Giang Thiêm đi, đây là lần đầu tiên cậu nói đùa, đám Cao Thiên Dương được chiều mà sợ, bấy giờ thề độc rằng không đi không phải người.
Kể từ đó Thịnh Vọng dần dần lấy lại dáng vẻ trước kia, cậu sẽ đạp lên thanh chắn dưới gầm bàn và lắc lư ghế, cậu sẽ xoay bút gõ bàn Cao Thiên Dương và Tống Tư Duệ, mỗi khi chơi bóng rổ xong cậu sẽ ngửa đầu dội nước, sau đó vừa phẩy cổ áo quạt gió vừa cười đùa nói chuyện với người khác.
Đôi khi đem đến cho người ta ảo tưởng, dường như mọi thứ đã quay về quỹ đạo, tất cả đã kết thúc.
Nhưng thỉnh thoảng đi ngang qua bức tường danh dự, cậu sẽ dừng chân, nhìn ảnh của mình trên tường từ một bức biến thành hai bức, ba bức, sau đó càng ngày càng nhiều, gần như chiếm non nửa diện tích….
Còn nửa bên kia chẳng thay đổi gì.
Mùa hè lớp 11 kết thúc, Thịnh Minh Dương nói rằng nhờ hai đàn anh ở Bắc Kinh giúp đỡ, Giang Thiêm đã hoàn tất thủ tục du học nước ngoài, tránh được sự bối rối vì tiến độ và quy chế thi cử không giống Giang Tô, bên cạnh đó còn thu xếp giúp Giang Âu và cụ Đinh vào bệnh viện điều dưỡng phù hợp.
Thịnh Minh Dương không nhắc đến mình nhưng Thịnh Vọng cảm thấy có lẽ ông cũng nhúng tay vào.
Khoảng thời gian ấy Thịnh Vọng đang đi tập huấn. Cạnh cổng trường trung học số 2 có một cửa hàng tiện lợi trang trí giống hệt Hân Hoan, Thịnh Vọng luôn đến đó mua đồ dù cho cách nơi ở rất xa. Đến mua nhiều, cậu dần thân quen với ông chủ.
Lúc nhận được tin nhắn của Thịnh Minh Dương, Thịnh Vọng đang mua nước trong cửa hàng tiện lợi, ông chủ vắt chéo chân ngồi đằng kia nhai anh đào, khi tính tiền bèn đẩy bát thủy tinh về đằng trước và bảo: “Này, ăn đê.”
Cậu nhìn chằm chằm màn hình di động mãi chẳng nhúc nhích, dưới sự thúc giục của ông chủ cầm bừa một quả, nhưng nhai trong miệng chỉ thấy đắng nghét.
Cậu vừa đổ mồ hôi, gió điều hòa thổi làm sắc mặt bợt bạt. Ông chủ thấy lạ thường, hỏi cậu sao thế.
Cậu tắt màn hình nhét điện thoại vào túi, cúi đầu trả tiền và bảo: “Anh đào chú mua hỏng rồi, cháu ăn thấy đắng khiếp.”
Ông chủ lắc bát nhìn, nói: “Anh đào ngắn ngày nhanh hỏng, mày xui quá nhóc.”
Thịnh Vọng vẫn cúi đầu, mãi sau mới đáp “Ừm”, sau đó xua xua tay quay đầu đi thẳng.
Chắc tại vớ phải anh đào hỏng mà cậu vừa đi được vài bước, dạ dày bỗng cồn cào. Phạm vi cồn cào mông lung quá, nên cảm giác như lồng ngực lạnh toát.
Cậu chợt nhớ đến cái ngày tháng hai hôm ấy, Giang Thiêm bước tới khẽ giọng gọi cậu: “Vọng Tử.”
Chẳng cần mở miệng cậu cũng biết hắn định nói gì rồi.
Khi ấy cậu vừa chần chừ vừa rối bời, chẳng nhớ đã nói xằng nói xiên những gì, chỉ nhớ cậu nắm chặt tay Giang Thiêm và bảo: “Lần này em không buông tay.”
Giang Thiêm im lặng lâu ơi là lâu rồi đáp: “Lỗi của anh, anh buông tay trước.”
…
Dạ dày cồn cào quặn thắt, lồng ngực lạnh toát buốt giá. Thịnh Vọng cầm chai nước lạnh đứng đờ ra đấy mãi mới chậm chạp bước về phía trước.
“Ngôi trường này cũng có con đường ngô đồng giống trường trung học trực thuộc, ánh mặt trời len qua kẽ lá sà xuống đất, nắng chói chang quá. Chớp mắt đã đến giữa hè, nhưng cậu không còn nghe thấy tiếng ve râm ran ỏm tỏi như thuở hôm nào.”