Nghe cô nói, anh khẳng định bản thân đã không nhìn lầm người. Quả là người anh yêu, rất nhạy bén và thông minh. Vừa rồi Cung Bách bày tỏ sự lo lắng vì anh muốn xem cô đã tìm hiểu vụ việc đến đâu. Bây giờ anh có thể yên tâm rồi, anh biết chắc chắn, vợ của anh sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi.
- Cám ơn em.
Bỗng dưng anh nói lời khách sáo, trông chẳng giống phong cách vốn có của La Cung Bách cao ngạo một chút nào.
- Không cần cám ơn tôi, đây vốn dĩ là trách nhiệm và nghĩa vụ của cảnh sát. Giờ tôi còn có việc, tôi phải đi rồi, anh mau ăn đi, ngày mai nhất định anh sẽ được thả ra.
Cô đứng dậy rời đi, Cung Bách rất muốn nắm tay cô giữ lại nhưng vì ở đây là sở cảnh sát, nếu anh làm vậy có thể sẽ gây rắc rối cho cô nên đã cố gắng kiềm chế.
- Lạc Xuyên.
Anh cất tiếng gọi, cô vừa định mở cửa liền đứng khựng lại. Dù đã kết thúc vụ án của Nhất Quý Trình, nhưng khi nghe anh gọi Lạc Xuyên, trong lòng cô lại có cảm giác rất lạ. Một chút bồi hồi, một chút ấm áp, dòng ký ức khi cả hai bên nhau như thước phim dịu êm ùa về trong tâm trí cô.
- Có chuyện gì?
Cô cũng rung động như anh, chỉ là cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, kiểm soát chính mình trong hoàn cảnh trái ngang dù rõ ràng trái tim đã gục ngã trước đối phương.
- Em sẽ quay trở lại đây chứ?
Câu hỏi này như một lời nhung nhớ thay cho câu “Anh nhớ em, em đừng đi”. Dù được thể hiện gián tiếp vụng về nhưng lại rất chân thành.
- Tôi cũng không biết nữa.
Cô trả lời ngắn gọn rồi nhanh chóng rời đi. Lạc Xuyên chỉ sợ càng nán lại thêm chút nữa, cô sẽ càng xao động đến mức mất hết tinh thần làm việc.
…
Thời hạn 24 giờ đã hết, như lời cô nói, Cung Bách được phía cảnh sát trả tự do vì không tìm được bằng chứng báo buộc anh là kẻ đứng sau chuyến hàng mờ ám kia. Tuy nhiên, các nhân viên có liên quan đến chuyến hàng, đặc biệt là những người có mặt trực tiếp ở cảng để giám sát vận chuyển hàng lên tàu đã bị cảnh sát bắt ngay tại trận khi họ khám xét và phát hiện hàng cấm trên tàu.
Trở về Overate, anh phải liên tục mở các cuộc họp quan trọng để giải quyết vấn đề. Dự án chế tạo robot hỗ trợ y tế vốn dĩ đã được định sẵn ngày tung sản phẩm ra thị trường khi quá trình sản xuất đang bước vào giai đoạn cuối, sắp sửa hoàn thành. Ấy vậy mà sự cố tàu chở hàng xảy ra khiến công ty phải lùi ngày ra mắt sản phẩm mới vô thời hạn cho đến khi vụ việc hàng cấm được sáng tỏ.
Sau một ngày làm việc vô cùng căng thẳng trong giai đoạn công ty gặp bão lớn, anh trở về nhà, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi nhưng đầu óc cũng chẳng thể nhẹ nhõm. Cung Bách rất muốn gặp Lạc Xuyên, nhưng trong thời điểm này, anh sợ nếu hẹn gặp cô mà chẳng may bị phía cảnh sát bắt gặp sẽ khiến cô khó xử. Dù được trả tự do nhưng anh vẫn đang nằm trong viện tình nghi của cảnh sát.
…
Hai ngày trôi qua, vụ việc vẫn đang được cảnh sát điều tra làm sáng tỏ. Trợ lý Trần lái xe ôtô đưa Cung Bách đến một nơi theo yêu cầu của anh. Ngồi ở hàng ghế sau, anh tập trung xem lại một số tài liệu trên ipad.
Viễn Hàn vừa lái xe vừa cất lời:
- Anh nghĩ xem giờ này tên Mạc Bá Thành đó liệu có rời khỏi thành phố rồi không?
Cung Bách nở nụ cười nhạt:
- Cũng có thể lắm. Nhưng dù sao chúng ta vẫn phải đến tận nhà của hắn một chuyến.
Để làm sáng tỏ vụ việc, Cung Bách đã bảo trợ lý Trần điều tra. Ngay từ đầu anh đã khoanh vùng và nghi ngờ một vài đối tương sau khi suy xét kỹ càng.
Xe dừng bánh trước cổng một ngôi nhà nằm trong khu phố nhỏ. Cung Bách cùng trợ lý Trần bước xuống xe. Mục đích anh đến đây là để tìm gặp Mạc Bá Thành - một kỹ thuật viên chuyên lắp ráp máy móc công nghệ của Overate.
Khi anh vừa bước xuống xe ôtô thì trùng hợp bắt gặp Mạc Bá Thành đang mở cổng nhà đi ra, trên vai hắn còn vác theo một chiếc balo lớn. Anh đưa mắt nhìn trợ lý Trần ra hiệu. Anh ấy hiểu ý của Cung Bách nên lập tức gật đầu.
Tên Mạc Bá Thành vừa khóa cổng xong liền quay người bỏ đi, hành động của hắn gấp gáp và đầy mờ ám. Hắn ngạc nhiên khi trông thấy anh đến tận đây, sắc mặt hắn liền tái đi.
- Mạc Bá Thành, anh lén lén lút lút như vậy, không phải đang định bỏ trốn chứ?
Rõ ràng hắn đang run sợ vì chột dạ, ấy vậy mà vẫn cố mạnh miệng phản bác:
- La tổng thật biết nói đùa, đây là nhà tôi, tại sao tôi phải lén lút? Hơn nữa, tôi đã xin nghỉ việc rồi, chẳng lẽ tôi đi đâu, làm gì cũng phải trình với anh sao?
Cung Bách bình thản mỉm cười nhếch môi:
- Nói hay lắm. Anh đi đâu, làm gì không cần trình với tôi mà hãy để dành trình bày với cảnh sát.
Nghe anh nhắc đến cảnh sát, Mạc Bá Thành liền biết hắn đã bị anh phát giác ra. Hắn im lặng không đáp lời, vội vã bỏ chạy nhưng đã bị trợ lý Trần đứng ở phía sau tóm lấy cổ áo hắn giữ chặt. Lúc nãy anh đã ra hiệu cho Viễn Hàn âm thầm tiếp cận Mạc Bá Thành ở khoảng cách gần và ra tay khi cần thiết.
- Các người làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra!
Hắn hét lên đầy tức tối và liên tục vùng vẫy.
Trợ lý Trần không quên nói với hắn ta vài lời:
- Làm ra chuyện phạm pháp, gây tổn hại nặng nề cho công ty rồi muốn chạy trốn sao? Mạc Bá Thành, anh nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi đấy.
Đột nhiên hắn dùng khuỷu tay thụt mạnh vào bụng Viễn Hàn rồi đẩy anh ấy ra. Bị tấn công bất ngờ, trợ lý Trần có chút choáng váng, anh ấy chau mày và ôm bụng. Tên Mạc Bá Thành lập tức bỏ chạy, anh vội đuổi theo hắn.
Khi hắn vừa chạy ra khỏi con đường nhỏ hẹp thì bất ngờ đụng mặt đại úy Cố và thiếu tá Vũ đang chạy xe lao tới. Khiết Doanh vội thắng gấp, chiếc xe máy lúc này chặn đứng đường chạy của Mạc Bá Thành.
Hắn vừa định quay người tháo chạy về hướng khác thì Lạc Xuyên lập tức bước xuống xe và nói lớn:
- Mạc Bá Thành, cảnh sát đã điều và phát hiện anh có liên quan đến chuyến tàu xuất hàng của Overate. Anh không thể chạy thoát đâu, tốt nhất hãy đưa tay chịu trói để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.