Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 52: Chưa từng có tình cảm



Nhìn tình cảnh hiện tại, Mạc Bá Thành nhận ra hắn không còn đường thoái lui. Thiếu tá Vũ vẫn đang ngồi trên xe máy, dù hắn có chạy cũng sẽ bị đuổi kịp.

Với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành cảnh sát, cô có thể nhìn ra tâm lý của tội phạm khá chính xác. Theo biểu hiện của Mạc Bá Thành, hắn không bỏ chạy, chỉ đứng yên như trời trồng cùng ánh mắt hoang mang và thái độ ũ rũ, chán chường, có lẽ hắn đã từ bỏ việc chạy trốn.

Cô lấy ra chiếc còng tay rồi tiến gần về phía hắn. Mạc Bá Thành cũng không tỏ ý chống đối vì hắn biết mọi sự phản kháng lúc này đều vô dụng, trước sau gì cũng sẽ bị bắt.

Vốn dĩ cô và thiếu tá Vũ đến nhà Mạc Bá Thành để xem xét tình hình. Sau khi điều tra ra hắn có liên quan đến chuyến hàng kia và biết tin hắn đã xin nghỉ việc vào hai ngày trước, cảnh sát nghĩ có khả năng hắn đã bỏ trốn khỏi thành phố hòng tránh tội.

Cũng may cảnh sát đến vừa kịp lúc Mạc Bá Thành đang có ý định bỏ trốn. Thiếu tá Vũ đã gọi đồng đội lái xe cảnh sát đến để áp tội phạm về trụ sở. Cung Bách và cô chẳng hẹn mà gặp, cả hai thoáng nhìn nhau nhưng rồi cô lại chọn cách lờ đi như chẳng quen biết.

Sau khi xe cảnh sát đưa Mạc Bá Thành rời đi, Lạc Xuyên và thiếu tá Vũ cũng cũng vội đi theo, tuy nhiên cô còn chưa kịp ngồi lên xe máy thì anh đã cất lời:

- Lạc Xuyên, anh có chuyện muốn nói với em.

Ánh mắt cô lộ ra chút hoang mang, bối rối. Khiết Doanh thấy Lạc Xuyên lưỡng lự chưa lên xe liền nói nhỏ với cô:

- Mộc Giao, tôi biết cô đã quen La Cung Bách vì nhiệm vụ nội gián liên quan đến Nhất Quý Trình. Nhưng anh ta là người có nhiều mối quan hệ phức tạp, công ty Overate giờ lại đang vướng vào vòng lao lý. Tốt nhất cô nên giữ khoảng cách với La Cung Bách, day dưa với anh ta ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô.

Cô hiểu rõ những gì thiếu tá Vũ vừa nói. Giữa công việc và tình cảm luôn khiến người ta khó chọn lựa, cứ bâng khuâng không tìm thấy lối thoát.

- Tôi biết rồi, anh yên tâm. Tôi muốn nói với anh ấy vài lời.

Thiếu tá Vũ có chút lo lắng nhưng vẫn gật đầu:

- Được, tôi chờ cô. Nhanh lên đấy.

Lạc Xuyên nhìn sang Cung Bách rồi bước đi, anh hiểu ý cô nên liền đi theo. Cả hai đến một khu vực vắng để nói chuyện riêng.

- Em muốn lạnh lùng với anh đến bao giờ?

Từ lúc cả hai gặp nhau sau khi Nhất Quý Trình bị bắt, thái độ của cô đối với anh rất lạnh nhạt. Cung Bách không muốn mối quan hệ này chấm dứt một cách dễ dàng và phũ phàng như thế.

- La tổng, anh hãy nhìn nhận thực tế một chút, tôi và anh đã chẳng còn quan hệ nào cả. Đừng hỏi tôi những câu vô nghĩa như vậy nữa.

Cô thẳng thừn nói lời vô tâm như một nhát dao đâm vào tim anh.

- Vô nghĩa sao? Diệp Lạc Xuyên, chúng ta từng cùng ăn, cùng ở, cùng ngủ với nhau, tất cả những điều đó đối với em đều là vô nghĩa à?

Nghe anh nhắc đến chuyện sống cùng nhau khiến cô không tránh khỏi xấu hổ. Con đường phía trước của cả hai có nhiều khác biệt, cô cần tập trung cho công việc, anh cần phát triển sự nghiệp công nghệ vang dội của anh. Chính vì vậy, cô nghĩ chấm dứt sẽ là lựa chọn tốt đẹp nhất, vả lại, cô không muốn bản thân trở thành người thân thế nên nhất quyết chọn rời xa anh.

- La Cung Bách anh nghe cho rõ đây. Tôi không phải là Diệp Lạc Xuyên, đừng gọi tôi bằng cái tên đó nữa. Giờ tôi mới là chính tôi, Cố Mộc Giao. Trước đây, tôi vì nhiệm vụ nên mới ở cạnh anh, tôi hoàn toàn không có tình cảm với anh. Từ đây về sau, chúng ta đường ai nấy đi, đừng gặp nhau nữa.

Từng câu từng chữ cô nói ra đều xát muối vào tim anh. Nếu cô không tuyệt tình như vậy, e rằng anh sẽ không chịu từ bỏ. Nói ra những lời khiến anh tổn thương, cô cũng rất đau lòng. Nhưng vì cô không thấy được tương lai hạnh phúc khi cả hai đến bên nhau nên cứ kiên quyết phũ phàng.

Cung Bách đang rất buồn lòng vì cô, mỗi lần gặp cô, anh đều cố nuôi hy vọng để rồi chỉ toàn nhận lại thất vọng tràn trề.

Anh lắc đầu, cố chấp đáp:

- Anh không tin đây là những lời nói thật lòng của em.

Cô dặn lòng phải lạnh nhạt đến cùng, tuyệt đối không được để lộ sự mềm lòng ở trước mặt anh, phải từ bỏ đoạn tình cảm không có tương lai này:

- Tin hay không là chuyện của anh. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh quên tôi đi.

Lời tàn nhẫn nhất cũng đã nói ra, cô ngoảnh mặt quay gót rời đi nhưng anh đã kịp nắm lấy tay cô giữ lại.

- Anh không quên được. Em thật sự chưa từng có tình cảm với anh, dù chỉ là một chút thôi sao?

Cả hai rơi vào khoảng lặng vô hình, cô cố kiềm nén để không rơi nước mắt rồi lấy hết dũng khí mà thốt ra lời dối lòng đồng thời rút tay ra khỏi tay anh:

- Tôi chưa từng có tình cảm với anh, một chút cũng không.