Nhờ Nhan Ký Vân điên cuồng cào cửa nhắc nhở, Chu Dĩnh và Trình Lệ nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Lâm Hiệp.
Sau khi hoạt động ăn khuya kết thúc, ngoài các khách hàng bị dẫn đi, những người còn lại được sắp xếp tới khu phòng nghỉ cho khách. NPC khách hàng thật thì vào phòng ngủ luôn, bọn họ lại là người chơi, ban đêm là thời gian cực kì thích hợp để họ thám thính các ngóc ngách của nhà hàng. Bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra tình tiết sự kiện, nếu bỏ qua thì sẽ lỡ mất rất nhiều tin tức.
Hai người một mèo ra khỏi phòng làm việc của Lâm Hiệp, Trình Lệ nói với Chu Dĩnh: “Chị Dĩnh, mèo đen đi theo bọn mình kìa, có nên mang trả nó về không?”
Vừa rồi nói là nó đang đợi chủ về mà, trông không giống lắm, nó giống muốn ra ngoài chơi hơn.
Quý cô Chu Dĩnh từng nuôi mèo đã bị vả mặt bởi suy đoán của mình: “Cũng có thể mèo đen là NPC quan trọng, nó sẽ chỉ đường cho chúng ta, dù sao nó cũng là mèo Lâm Hiệp nuôi.”
Trình Lệ cảm thấy chị nói cũng có lí, chính nó đã giúp mọi người tìm ra hung khí sát hại quản lý nhà hàng, thậm chí còn để một người chơi khác nhặt được của hời.
Giờ hai người đang gặp khó khăn, phía trước có người đi tới, mà từ phòng Lâm Hiệp ra rẽ phải là một mặt tường, ngay cả cửa sổ cũng được hàn thép vững chắc, không đẩy nổi, càng miễn bàn tới chuyện ra khỏi đây.
Sau khi Nhan Ký Vân đơn phương quyết định cùng làm nhiệm vụ với hai người này, cậu bắt đầu chú ý tới động tĩnh xung quanh. Cửa sổ không mở được thì vẫn còn cách khác, tầng hai nhiều phòng như vậy, cũng đáng để họ vào trong nghiên cứu. Chỉ cần tránh được người tới thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Cậu cẩn thận lắng nghe tiếng động trong căn phòng có gắn biển số 6, bên trong không có ai. Nhan Ký Vân dùng sức cào cửa, sau đó quay đầu ra hiệu cho Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh: “… Có phải nó đang bảo chị mở cửa không?”
Trình Lệ: “Hình như vậy? Có phải trong phòng đó có gì không?”
Cửa bị khóa, nhưng chỉ là chuyện nhỏ với Chu Dĩnh, huống hồ bọn họ cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Chu Dĩnh dùng công cụ mở khóa của mình, tiếng bước chân ngoài hành lang càng lúc càng tới gần.
Cửa vừa mở, Nhan Ký Vân là người đầu tiên vọt vào, Chu Dĩnh và Trình Lệ theo sát phía sau, cũng nhanh chóng đóng cửa lại, không kịp quan sát bố trí trong phòng.
Nhan Ký Vân thì dù là đêm tối hay ban ngày cậu đều thấy được rất rõ, vừa chạy vào phòng đã có một cái đầu lâu to bự đập vào mặt, dọa cho mèo đen cong người thành cánh cung, nhảy bắn lên, xù hết cả lông.
Sao trong này lại có đầu lâu vậy, bị khùng hả, dọa chết mèo rồi!
Sau khi tứ chi an toàn đáp đất, Nhan Ký Vân lập tức chạy tới chỗ Chu Dĩnh và Trình Lệ, nhiều người cho thêm can đảm.
Phản ứng đáng xấu hổ của cậu không bị Chu Dĩnh và Trình Lệ chưa kịp thích nghi với bóng tối phát hiện, bảo vệ mặt mũi làm mèo, nhưng khán giả xem phát sóng đã nhiệt tình spam màn đạn.
Phòng phát sóng [Muốn làm người]:
“Má, tôi quên trong cái phòng này lắm thứ linh tinh, không kịp đổi góc nhìn, bị nguyên bộ xương dọa cho xém ngất.”
“Há há há, coi mèo con sợ tới nỗi bắn lên kìa, cười chết tôi rồi! Chị đây ki bo cũng phải khen thưởng một phát.”
“Game điên vãi, sao mèo con phải chịu đựng những chuyện này vậy, nhưng mà tôi xem thấy vui quá ~”
“Mỗi lần xem người chơi vào phòng này đều không thấy có gì đáng sợ, nhưng xem livestream của Meo Meo thì độ kinh dị tăng vọt. Không chỉ xót bé con mà tui cũng sợ theo nữa.”
“Ban đầu tôi nhát lắm, nhưng từ khi cắm chốt ở phòng phát sóng của Meo Meo thì gan to hơn hẳn, góc nhìn thứ nhất rèn can đảm cực, lol!”
Vì để tránh bị NPC phát hiện, Chu Dĩnh và Trình Lệ lấy đèn pin ra, cùng lúc quay người lại, đối mặt với một cái đầu lâu khổng lồ.
Cả hai vội che miệng, để tránh hét lên thành tiếng.
Hai chị em dựa vào nhau làm dịu lại cảm xúc.
Chu Dĩnh: “Ôi trời ơi, sao cái đầu lâu này to thế, không chỉ to gấp đôi đầu lâu bình thường đâu.”
Trình Lệ: “Chắc là đặt người ta làm, không phải đầu lâu thật.”
Chu Dĩnh: “Lỡ phó bản này có sinh vật không bình thường thì sao?”
Trình Lệ: “Chị, đừng làm em sợ chứ.”
Chu Dĩnh: “Trước hết kiểm tra xem trong này có gì đi.”
Các cô phát hiện căn phòng này không có cửa sổ.
Nhan Ký Vân sợ bị dọa lần nữa, không dám chạy loạn, duy trì khoảng cách một mét với Trình Lệ và Chu Dĩnh, không dám cách hai người quá xa. Đi theo hai cô gái dạo một vòng cậu mới phát hiện, căn phòng này hoàn toàn không liên quan tới tiếng động cậu nghe được ở ngoài hành lang ban nãy,
Phòng này được bố trí giống phòng ăn, không phải là phòng cho khách như cậu nghĩ, cũng không phải là phòng nghỉ của nhân viên.
Nguyên một cái đầu lâu gắn trên tường, ở giữa bày một cái bàn chữ nhật, hai bên không có ghế, rất kì quái.
Phòng này dùng để làm gì?
Trình Lệ đột nhiên đề nghị: “Hay là bọn mình bật đèn lên đi? Phòng này không có cửa sổ, không sợ ánh sáng lọt ra ngoài.”
Chu Dĩnh: “Cũng được.” Cô nhấn chốt mở.
Ánh đèn sáng lên, Nhan Ký Vân lập tức hiện rõ. Chu Dĩnh và Trình Lệ thấy mèo đen đứng cách mình một khoảng không xa không gần, nhưng hai cô đã cho mèo đen là NPC của phó bản, cũng không quá để ý hành vi của nó. Hai người tiếp tục kiểm tra căn phòng, xem có thể tìm được gì không.
Trần nhà, sàn nhà, còn có vách tường, bọn họ gõ hết một lượt, không thấy gì đặc biệt.
Có hai người làm việc, Nhan Ký Vân bèn ngồi trên bàn liếm lông, để tránh bị hai người kia nghi ngờ thân phận NPC giả này của mình.
Tiếng bước chân bên ngoài đi qua căn phòng số 6, đi thêm chút nữa chính là phòng làm việc của Lâm Hiệp. Những người này nghênh ngang đi tới đi lui trên tầng hai, chứng tỏ họ có mục tiêu nhất định, hành vi đã được người quản lý nhà hàng cho phép. Bọn họ là ai?
Nhan Ký Vân nghiêng tai lắng nghe đối thoại của hai người.
“Sao lại chọn họp vào đêm nay vậy? Có tình huống gì đặc biệt à?”
“Quản lý nhà hàng chết rồi.”
“Sao lại chết?”
“Bị bắn. Công ty đang nghi ngờ có người cố ý sát hại nên triệu tập tất cả đến họp.”
“Gần đây đấu đá nội bộ cũng dữ ha.”
“Suỵt, đừng nói nữa, tai vách mạch rừng.”
Nhan Ký Vân quệt miệng, nói chuẩn rồi, đúng là tai vách mạch rừng.
Tiếng hai gã kia đột nhiên biến mất, sau đó Nhan Ký Vân nghe được tiếng đóng cửa rất khẽ, nếu không phải tai cậu thính thì chắc không phát hiện được. Chắc hẳn bọn họ đã tiến vào gian phòng nào đó, dựa theo âm lượng và khoảng cách thì nhiều khả năng là căn phòng số 7 ở đối diện.
Công ty đứng sau “nhà hàng Đêm Khuya” lại triệu tập cuộc họp nhân viên vào lúc này, vậy những người tham gia họp có thân phận gì?
Nhan Ký Vân vẫn chưa quên nhiệm vụ tìm ra hung thủ sát hại quản lý nhà hàng, chủ đề của cuộc họp này là tìm ra người giết quản lý Vương, hay là có mục đích khác đây.
Nơi họ tiến vào chắc chắn không phải phòng làm việc của Lâm Hiệp.
Cậu nghĩ các phòng có gắn số phải chăng có công dụng khác nhau?
Nhan Ký Vân tới hai chuyến, có tổng cộng 8 phòng được gắn số.
Tiếng trò chuyện cậu nghe được lần đầu tới đây, e là cũng không phải khách hàng như dự đoán. Lúc ấy cậu không tìm hiểu thêm, giờ mới ngộ ra chỉ có nhân viên của nhà hàng mới được dùng phòng trên tầng hai. Nhưng, nếu mỗi phòng đều có diện tích như căn phòng cậu đang đứng, vậy quy mô cuộc họp nội bộ kia liệu có quá nhỏ không, hay cửa phòng chỉ là vật che chắn?
Nhan Ký Vân ngồi im, giữ nguyên tư thế đang liếm lông, như thể bị điểm huyệt, tập trung suy nghĩ tới mức bất động.
Phòng phát sóng [Muốn làm người]:
“Nó đáng yêu quáaaaaaa!!”
“Meo Meo dũng cảm, online vượt ải, cố lên nào!”
“Hóa ra Meo Meo ngồi liếm lông không phải đáng yêu nhất, mà là ngồi liếm lông, liếm láp liếm láp xong tiến vào trạng thái hiền giả! Mèo con ơi, bé đang nghĩ gì thế?”
“Chắc chắn là tốn công vào phòng mà không có cá khô.”
“Cái lưỡi hồng hồng liếm lên lớp lông đen, đáng yêu quá, chết mất! Ai cứu, tui không thở được, bình ô xy đâu!”
Hành lang lại lục tục vang lên rất nhiều tiếng bước chân, toàn bộ đều biến mất ở gần văn phòng của Lâm Hiệp.
Bọn họ đang ở phòng số 6, vậy nhóm người kia chắc chắn đã vào phòng số 7 hoặc số 8.
Nhà hàng xuất hiện án mạng, chuyện này mà lộ ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng, độ hot sẽ giảm. Ban đầu Lâm Hiệp không cho khách hàng rời đi là để tránh thông tin lan rộng ra ngoài.
Trình Lệ thấy Nhan Ký Vân ngồi im không cựa quậy, hỏi Chu Dĩnh: “Mèo con bị sao vậy? Nó không nhúc nhích gì hết.”
Chu Dĩnh: “Có phải nó nghe được gì không.”
Trình Lệ đi ra cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hành vi đặc thù của Nhan Ký Vân đã thu hút sự chú ý của hai người, hi vọng hai người này sẽ thuận theo suy nghĩ của cậu bắt đầu điều tra.
Thật ra cậu muốn đưa hai cô gái đi thám thính khu vực sau cửa gương, nhưng bên đó rất ít chỗ ẩn nấp, ra vào cũng nghiêm ngặt, cứ một khoảng thời gian sẽ có người đi tuần, tạm thời không thích hợp. Bọn họ không thể đảm bảo sẽ không bị bắt.
Trình Lệ: “Chị Dĩnh, bên ngoài vẫn luôn có người qua lại, nhưng cứ một lát lại không có tiếng động gì nữa, nghe không rõ lắm.”
Chu Dĩnh cũng bắt chước cô áp sát vào nghe thử: “Hình như có tiếng gì đó.”
Trình Lệ: “Phòng này cũng không có thông tin gì hữu ích, hay bọn mình qua phòng khác thử xem?”
Chu Dĩnh: “Chị thấy mèo đen sẽ không tùy tiện dẫn chúng ta vào đây. Nếu giờ sang phòng khác, lỡ có người thì chúng ta đi vào như vậy không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.”
Cả hai đều chọn phương thức tìm kiếm bảo thủ, xem ra không có tính nóng nảy, Nhan Ký Vân cảm thấy mình đã không chọn nhầm người.
Mục đích của cậu đạt được, nhảy xuống khỏi bàn ngửi tới ngửi lui.
Ý nghĩ của cậu giống với Chu Dĩnh, chắc chắn căn phòng này không chỉ dùng để trang trí, mỗi thứ trong này hẳn là đều có công dụng của nó.
Nhan Ký Vân đi dọc theo chân tường, giống như đang tuần tra lãnh địa, tìm từng chút một. Chu Dĩnh và Trình Lệ thật sự không tìm được gì, bèn đứng nhìn mèo đen tự chơi.
Sau đó họ nhìn thấy Nhan Ký Vân giẫm lên một tấm ván gỗ, tấm ván lún xuống. Cả hai mừng rỡ, quả nhiên là NPC, không ngờ phó bản này còn thân thiện như vậy, cho mèo tới chỉ đường.
Hưng phấn viết đầy trên mặt Trình Lệ: “Xem ra mèo đen là linh vật của chúng ta!”
Dưới ván gỗ là một cái hốc tối, bên trong có chốt mở, Nhan Ký Vân ấn xuống.
Rắc một tiếng, sàn nhà tự động kéo ra hai bên, để lộ một lối đi vừa đủ cho một người qua.
Chu Dĩnh và Trình Lệ nằm xuống sàn quan sát bên dưới.
Phía dưới có ánh sáng, có cầu thang dẫn xuống, nhưng không nghe thấy tiếng người.
Cả hai còn đang thương lượng làm thế nào để xuống, đã thấy mèo đen vừa có cống hiến chui vào.
Không phải Nhan Ký Vân sốt ruột, mà là sau khi cửa mở, cậu nghe được một tiếng kêu yếu ớt. Cậu nhớ rất rõ âm thanh này, là giọng của Văn Nam Tinh.
Trước mắt mà nói, cũng chỉ có Văn Nam Tinh được quyền nếm món ăn của “nhà hàng Đêm Khuya”. Cậu cần tìm hiểu thông tin từ gã, ít nhất phải biết cần ăn cái quái gì.
Bước chân của Nhan Ký Vân rất khẽ, không phát ra bất cứ tiếng động nào trong hành lang mờ tối. Chu Dĩnh và Trình Lệ theo sau thì còn tưởng mèo chạy mất rồi, ai ngờ xuống dưới lại thấy cặp mắt xanh biếc của mèo đen đang nhìn mình, dường như chê bai tốc độ của cả hai quá chậm.
Thính giác của hai người đương nhiên không được như Nhan Ký Vân. Bước xuống khỏi cầu thang là một lối đi rất dài, còn chia làm hai ngã rẽ, nếu như chỉ có các cô thì nhất định phải lựa chọn. Nhưng có Nhan Ký Vân ở đây, cậu đã quyết định đi bên nào, không cần hai người này trợ giúp.
Chu Dĩnh và Trình Lệ đã hoàn toàn coi mèo đen như NPC, không chút nghĩ ngợi đuổi theo.
Không biết chỗ này là chỗ nào, nếu như dựa trên chiều cao của tầng lầu, hướng xuống thì nơi này hẳn là tầng hầm thứ nhất. Lối đi rộng chừng hai mét, cứ cách một đoạn sẽ có đèn gắn trên tường.
Tiếng động truyền đến từ ngã rẽ bên phải, hai người một mèo chầm chậm bước về phía trước, từng chút tới gần nơi phát ra âm thanh.
Càng đến gần nơi có tiếng động, họ càng cảm nhận được độ sáng của đèn đang thay đổi, không phải tối xuống, mà đang sáng lên.
Con đường trước mặt vẫn rất dài, không biết dẫn tới đâu.
Một nhà hàng mà thôi sao lại có nhiều bố trí kì lạ như vậy?
Nhan Ký Vân dừng lại trước một cánh cửa khá kín đáo, âm thanh truyền tới từ bên trong.
Chu Dĩnh vặn tay cầm, không mở được, bị khóa rồi. Cô nhanh tay, kéo tay cầm một cái nữa cửa đã mở ra. Sau đó, đập vào mắt họ là Văn Nam Tinh đang xiêu vẹo ngồi dưới đất ôm tay phải bị thương, vẻ mặt gã có vẻ lạ.
Nhan Ký Vân nghe được tiếng gã nên mới tới đây, Chu Dĩnh và Trình Lệ lại một lần nữa cảm thấy mèo đen đúng là NPC tốt.
Chu Dĩnh và Trình Lệ ngồi xổm xuống trước mặt Văn Nam Tinh, vẫy tay trước cặp mắt rã rời của gã.
Chu Dĩnh nói: “Tên này bị sao vậy? Cái mặt này trông như vừa cắn thuốc ấy.”
Trình Lệ: “Khó khăn lắm mới thể hiện được trong trò chơi muốn mạng như thế này, chẳng phải anh ta đang hưởng thụ mỹ thực sao?”
Hai người nhìn nhau, hiển nhiên đều không có đáp án.
Nhan Ký Vân biết trước đó Văn Nam Tinh chạy ra từ khu khách quý, đoán là sau khi bị người của nhà hàng bắt được thì mang nhốt vào đây. Dựa trên tình huống khi đó, trạng thái tinh thần của Văn Nam Tinh hẳn vẫn bình thường, cũng không biết người của nhà hàng đã làm gì gã, tình trạng thế này trông không giống tự nguyện ăn.
Chu Dĩnh: “Xem ra hắn chưa tỉnh táo, chị tát một cái liệu có dậy không nhỉ?”
Trình Lệ nhìn mặt anh chàng đẹp mã này: “Thử xem sao?”
Chu Dĩnh xuất chiêu với khuôn mặt của thần tượng đang hot, hung hăng quạt mấy phát.
Nhan Ký Vân nghe tiếng cũng thấy rát hộ, sức lực phải gọi là tát phát nào nổ đom đóm phát đấy, anh trai này số khổ thật, sau này tuyệt đối không được đắc tội Chu Dĩnh.
Trong phòng có vòi nước, Trình Lệ thấy Văn Nam Tinh sống chết không bị Chu Dĩnh tát tỉnh, bèn dùng tay hứng nước ở vòi hất lên mặt Văn Nam Tinh.
Văn Nam Tinh không bị đánh thức, nhưng có phản ứng khi tiếp xúc với nước.
Trình Lệ mừng rỡ nói: “Hắt nước có phản ứng kìa, chị Dĩnh.”
Chu Dĩnh không chút thương xót nói: “Vậy tiếp tục hắt nước đi.” Chị cùng Trình Lệ đi hứng nước.
Nhan Ký Vân nhìn Văn Nam Tinh bị người ta dùng phương thức “độc ác vô nhân tính” đánh thức, lẳng lặng chui vào góc ngồi để tránh bị vạ lây.
Trời không phụ người có lòng, Văn Nam Tinh bị hai quý cô hắt nước bốn năm bận thì cũng dần tỉnh. Gã mở mắt ra, ngơ ngác ôm mặt, gã nhớ vừa rồi mình bị người ta tiêm thuốc, sau đó ngất đi, nhưng sao mặt rát vậy, chuyện gì xảy ra?
Sau đó gã thấy Chu Dĩnh và Trình Lệ: “Đây là nơi nào, các người là ai?”
Tính Chu Dĩnh dứt khoát, không quanh co lòng vòng: “Tôi là Chu Dĩnh, em ấy là Trình Lệ, chúng tôi đều là người chơi. Bọn tôi từ phòng 6 trên tầng 2 xuống đây, cũng không biết chỗ này là đâu, tạm thời gọi là tầng hầm thứ nhất đi. Tìm được anh là nhờ con mèo đen NPC kia, nó dẫn bọn tôi xuống.” Chị chỉ vào Nhan Ký Vân đang ngồi trong góc.
Văn Nam Tinh vuốt nước trên mặt và cổ, ngoài kiểu tóc không rối một sợi ra thì những chỗ khác thảm không nỡ nhìn.
Gã từ từ gỡ rối suy nghĩ rồi nói: “Cảm ơn hai người đã cứu tôi.” Sau đó tìm đạo cụ trị liệu, khôi phục trạng thái tinh thần của bản thân.
Lúc này Chu Dĩnh mới đi vào vấn đề: “Cậu đi theo nhân viên phục vụ đã gặp phải chuyện gì vậy?”
Nhan Ký Vân vểnh tai nghe, cậu cũng muốn biết vấn đề Chu Dĩnh hỏi, xem ra không chọn sai đồng đội.
Văn Nam Tinh biết tầm quan trọng của hợp tác, cũng không giấu giếm hai người.
“Tôi bị bịt mắt rồi được dẫn lên tầng hai. Tôi nhớ vừa lên lầu thì rẽ trái, đi không tới 10 mét lại rẽ. Sau đó hắn mở một cánh cửa, dẫn tôi vào trong, bên trong có cầu thang. Tên đó đỡ tôi xuống, bước khoảng 25 bậc gì đó, tầm 1 tầng, rồi lại rẽ phải, sau đó đi thẳng một đường. Cuối cùng tôi được đưa tới một nơi gọi là khu khách quý, lúc đó bọn họ mới tháo bịt mắt cho tôi.”
Nhan Ký Vân nghe gã miêu tả, trước mắt thì cầu thang mà Lâm Hiệp dẫn cậu đi giống với tuyến đường của gã, chỉ là sau đó họ rẽ trái, còn Văn Nam Tinh là rẽ phải.
Chu Dĩnh: “Họ dẫn cậu đi ăn thật à?”
Nói đến đây, mặt Văn Nam Tinh hơi vặn vẹo, gã đau khổ nói: “Ban đầu tôi cũng tưởng là không phải ăn mà là dẫn tôi đi làm gì đó, nhưng bọn họ mang tới một đĩa thức ăn thật.”
Chu Dĩnh kinh ngạc: “Đi ăn thật?”
Văn Nam Tinh gật đầu: “Đúng là ăn, nhưng sau khi món ăn được đưa ra thì bên dưới cái nắp cũng không phải đồ ăn bình thường, chỉ có một quả bóng màu vàng to bằng nắm tay em bé. Nhân viên đứng canh tôi ăn.”
Trình Lệ: “Vậy anh có ăn không?”
Văn Nam Tinh lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, tôi đâu biết trong đó có cái gì, không dám ăn bậy. Tôi nhân lúc họ không chú ý nhét quả bóng vào trong áo, giả vờ đã ăn, nhưng mỗi phòng khách quý đều lắp máy quay, tất cả khách hàng đi vào đều bị giám sát. Bọn họ thấy tôi không ăn thì bắt đầu nói quy tắc gì đó, tóm lại là tôi đánh nhau với đám phục vụ xong trốn ra ngoài. Trốn một hồi thì bị người của một tên giám đốc Giang nào đó bắt lại, không biết họ tiêm cho tôi cái gì, tôi ngất. Trước khi bị hai người đánh thức thì tôi đang mơ thành tỉ phú.”
Trình Lệ nhỏ giọng hỏi: “Chẳng phải làm minh tinh thì giàu lắm à?”
Văn Nam Tinh nghiêm túc trả lời cô: “Ba triệu và ba tỷ khác nhau rất nhiều đấy. Khoan, em biết tôi à, em là fan hâm mộ của tôi?” Máu thần tượng lập tức dâng lên, gã giơ tay vuốt lại tóc mình.
Trình Lệ: “À không phải em, em họ 8 tuổi của em mới là fan của anh. Học sinh cấp ba bọn em không có thời gian đu thần tượng.”
Văn Nam Tinh có hơi thất vọng: “…”
Chu Dĩnh kéo về lại chủ đề chính: “Tôi nhớ cái món cậu chọn có tên là Phất Lên Trong Đêm, sau đó thì cậu nằm mơ thấy mình thành tỉ phú.”
Văn Nam Tinh: “Đúng rồi. Chẳng lẽ là những món này có thể làm người ta nằm mơ những gì mình muốn? Chắc tôi đã bị bọn họ đút cho ăn cái viên thuốc kia.”
Gã móc cổ họng, muốn nôn ra, không biết đã ăn phải cái quái gì nữa.
Nhan Ký Vân thầm nghĩ, ít ra cũng không chết, chỉ mơ một giấc thôi.
Tất cả thông tin Văn Nam Tinh có thể cung cấp chỉ có vậy, gã vội vàng chạy trốn, không có thời gian điều tra.
Ba người tạm thời lập nhóm, bàn bạc một hồi, quyết định trước hết rời khỏi tầng hầm nhốt Văn Nam Tinh trước.
Văn Nam Tinh lại gặp mèo đen, cảm thấy con mèo đen này chính là ngôi sao may mắn của mình, lúc ra cửa cố ý muốn bế nó, kết quả nó lại từ chối tiếp xúc thân mật với gã, không xa không gần theo sau bọn họ. Đây cũng không phải NPC, không cần tăng thiện cảm, có gì hay mà đòi vuốt.
Văn Nam Tinh: “…” Thôi, gã không được mèo đen thích.
Tầng hầm số 1 gần như không có nhân viên đi tuần, bọn họ thương lượng trước hết tìm xem có manh mối gì ở đây, không có thì về lại tầng hai.
Văn Nam Tinh đột nhiên hỏi: “Nếu hai người đi từ cầu thang trong phòng trên tầng hai xuống, vậy có khi nào mỗi phòng đều có cầu thang như vậy, nhưng thông tới các nơi khác không.”
Có Văn Nam Tinh nhắc nhở, Chu Dĩnh và Trình Lệ đều cảm thấy gã nói đúng, vừa rồi bọn họ đi quá vội, còn cứu người nên suýt quên mất chuyện này.
Chu Dĩnh: “Nhưng bọn tôi đi xuống đây lâu như vậy rồi, vẫn luôn đi xuống, cũng không thấy bất cứ cầu thang nào khác.”
Nhan Ký Vân thầm gật đầu, đúng là như vậy.
Lầu hai có tổng cộng tám căn phòng, rốt cuộc có bao nhiêu phòng thiết kế một cái cửa ngầm như vậy cũng không biết được.
Bọn họ cứu Văn Nam Tinh ở tầng hầm thứ nhất xong, ba người quyết định đi cầu thang trở lại tầng hai. Trên đó vẫn còn bảy căn phòng khác, bọn họ có thể thăm dò từng cái, hẳn là sẽ phát hiện được bí mật.
Nhan Ký Vân bị ngầm thừa nhận thành NPC, Chu Dĩnh bế cậu cùng đi lên lầu.
Ba người một mèo trở lại tầng hai, sau một hồi quan sát, họ chọn điều tra phòng số 8 trước.
Chu Dĩnh cạy khóa phòng số 8.
Nhan Ký Vân nhớ có người vào họp ở phòng số 7 hoặc số 8, nhưng không biết là phòng nào, lúc này cậu cũng không tiện làm ra hành vi ngăn cản quá đột ngột.
Ở trong game, ôm chặt áo choàng của mình rất quan trọng, người chơi sẽ không cảnh giác với một con mèo, nhưng chưa chắc đã thả lỏng trước mặt con người, cậu không thể quá nhân tính hóa được.
Nếu như quá nhân tính hóa, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện điểm khác thường. Mà thỉnh thoảng hệ thống còn sẽ đăng thông báo chung cho tất cả người chơi, cậu rất sợ sẽ bại lộ thân phận. Nên tốt nhất là quấn chặt áo choàng vào, không cho ai nghi ngờ.
Cửa phòng số 8 cạch một tiếng mở ra.
Bọn họ vào phòng, bên trong bật đèn sáng trưng, không giống phòng số 6 vừa vào đã đầy kích thích. Nơi này trông như một phòng nghỉ, có một bộ bàn ghế sô pha, trên bàn còn có nước trà, hiển nhiên là vừa rồi có người ở đây.
Chu Dĩnh chạm vào cái ly: “Nước trà còn nóng, chứng tỏ vừa rồi đã có người ở đây.”
Chị trưng cầu ý kiến của hai người kia: “Sao, chúng ta bắt đầu tìm cửa vào chứ?”
Văn Nam Tinh là tên làm không cần nghĩ: “Đương nhiên rồi, có người ở đây uống trà, chứng tỏ trong này có manh mối nhiệm vụ.”
Lần này ba người không cần tìm lối vào nữa, vì trong phòng có một cánh cửa khép hờ không biết dẫn đi đâu.
Sau khi mở ra hoàn toàn, bên trong đen sì, tối đến mức gần như không có ánh sáng. Văn Nam Tinh bật đèn pin bước xuống, a một tiếng đã không thấy người đâu nữa.
Nhan Ký Vân: “…” Giỏi thật, tên Văn Nam Tinh này quá nóng vội, vừa cứu lên đã chui xuống, phí công cứu.
Chu Dĩnh và Trình Lệ đang do dự không biết có nên đuổi theo không, bỗng có người vặn tay nắm cửa, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Hai người bị tiếng động dọa cho can đảm hẳn, chui vào trong lối đi.
Chu Dĩnh quay lại thấy mèo đen vẫn đứng ở ngoài, bèn vẫy Nhan Ký Vân mau xuống.
Nhan Ký Vân dang bốn chân nhảy xuống!
Chu Dĩnh đóng cửa lại, ngăn cách thanh âm bên ngoài, trong lối đi tĩnh lặng đen sì còn văng vẳng từng tiếng nghẹn ngào, vô cùng đáng sợ.
Nhan Ký Vân nghe được những tiếng nghẹn ngào này, bốn chân bắt đầu nhũn ra, thật là khủng khiếp!