Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 22: Trước hết nghỉ một lát



Bốn phía đen kịt, mắt Nhan Ký Vân có thể nhìn trong bóng đêm, nhưng ở nơi này cậu cũng khó khăn lắm mới thấy rõ được mặt đất. Phía trước có ba ngã rẽ.

Không biết Văn Nam Tinh đạp trúng cái gì, từ lúc rơi xuống vẫn không nghe thấy tiếng, không biết sống hay chết.

Chu Dĩnh và Trình Lệ sợ bị người vừa tiến vào phòng số 8 phát hiện, cả hai không dám mở miệng, cho đến khi loáng thoáng nghe được tiếng Văn Nam Tinh nhắc nhở “có cơ quan” thì mới trao đổi với nhau.

Văn Nam Tinh không sao, mọi người cũng thở ra một hơi, không phí công cứu gã.

Chu Dĩnh và Trình Lệ lấy đèn pin đạo cụ ra, Nhan Ký Vân thấy mình tiết kiệm được một ít điểm tích lũy.

Chu Dĩnh nhỏ giọng hỏi: “Văn Nam Tinh, anh ở đâu?”

Cả hai đợi một lát cũng không thấy Văn Nam Tinh đáp lại, nhưng nghe được tiếng gã thì chứng tỏ rơi xuống cũng không bị thương tới tính mạng.

Trình Lệ quan sát bức tường: “Cơ quan ở chỗ nào?” Đèn pin chiếu xung quanh cũng không tìm được cái nào giống chốt mở.

Chu Dĩnh sờ bức tường thô ráp: “Cũng có thể là nó được dùng công nghệ cao giấu vào trong tường, không cẩn thận tìm sẽ không thấy đâu.”

Nhan Ký Vân cũng dùng đệm thịt sờ thử. Tường ở đây thô ráp, nếu như một vị trí được thường xuyên sử dụng thì sẽ nhẵn hơn, mặt tường và đoạn xung quanh cũng sẽ có sự khác biệt, không biết Chu Dĩnh và Trình Lệ có thể tìm ra không.

Cậu phải tìm cách nói cho họ biết, nhưng chưa kịp nghĩ biện pháp, cánh cửa họ vừa đóng lại đã truyền đến tiếng động.

Chu Dĩnh quyết định: “Không tìm cơ quan nữa, chỉ có thể xông về phía trước, có người đến.”

Trình Lệ ôm tâm lý may mắn hỏi: “Có khi nào là người chơi không?”

Chu Dĩnh phủ định ý tưởng của cô: “Không thể nào. Người chơi không thể thoải mái mở cửa như vậy được, vả lại động tĩnh còn không nhỏ.”

Trình Lệ không hỏi thêm nữa, Chu Dĩnh có chủ kiến hơn cô, kinh nghiệm vượt phó bản lẫn kinh nghiệm đời sống đều phong phú hơn.

Hai người quyết định xông về phía trước, Chu Dĩnh vừa giơ chân bỗng nhớ tới mèo đen ở đằng sau, lại thấy nó chạy qua mặt cô và Trình Lệ.

“Meo Meo đừng chạy loạn, có cơ quan!”

Nhan Ký Vân đương nhiên phải chạy, hơn nữa còn phải chạy nhanh, chỉ cần cậu chạy nhanh cơ quan sẽ không bắt kịp cậu. Cậu định tự thăm dò, đương nhiên cũng là biến tướng gánh bom giùm hai người đẹp.

Nhan Ký Vân không chạy thẳng mà chạy hình zíc zắc, thậm chí còn đạp lên tường, vận dụng cơ bắp toàn thân, cố gắng không chạm vào sàn nhà!

Sau khi chạy hơn 10 mét, Nhan Ký Vân an toàn đến được chỗ rẽ, thành công rồi!

Chu Dĩnh và Trình Lệ trợn tròn mắt nhìn một loạt thao tác này.

Nhưng không biết có phải may mắn đánh bậy đánh bạ không mà mèo đen không hề kích hoạt bất cứ cơ quan nào.

Rốt cuộc Văn Nam Tinh giẫm phải cái gì vậy?

Cũng có thể là trọng lượng của mèo khác người, mà vừa rồi mèo đen còn nhảy lên tường nữa, nó rất nhẹ, dùng mấy chữ lướt trên cỏ cũng không đủ để miêu tả.

“Em hận mình không phải là mèo.” Trình Lệ cảm thán, hâm mộ vô cùng.

Hai người thật sự không chạy trái chạy phải như vậy được, lại còn động tác có độ khó cao như đạp lên tường nữa.

Cả hai cay đắng cười, có mèo nhỏ chỉ đường rồi những bọn họ thật sự không đi nổi.

Cánh cửa đằng sau sắp mở, hai người không có thời gian để nghĩ nữa.

Chu Dĩnh xông lên trước, Trình Lệ theo sát phía sau, cả hai đều có lòng can đảm không biết sợ.

Sau đó, Nhan Ký Vân chứng kiến từng người một rớt xuống cái ngăn chứa đột nhiên hiện ra vì ván gỗ xoay!

“A — Cứu —-“

“Cái trò — rác rưởi — aaa —-“

Nhan Ký Vân: “…”

Lối đi tối thui chỉ còn tiếng hét văng vẳng của Chu Dĩnh và Trình Lệ cùng với Nhan Ký Vân lạc đàn.

Một mình ở trong bóng tối như này sợ lắm chứ!



Đúng lúc cánh cửa bọn họ tiến vào bị người ta đẩy ra, Nhan Ký Vân không có thời gian cảm thán rốt cuộc lạc đàn là tốt hay xấu nữa. Cậu vọt tới góc tường, lộ nửa cái đầu quan sát hành động của đối phương.

Góc nhìn của mắt mèo rộng hơn mắt người, cậu chỉ cần hơi quay đầu là có thể thấy được tình huống ở đằng trước. Tiếc là không biết đồng đội bán thời gian của cậu rớt xuống chỗ nào rồi, hi vọng họ vẫn bình an vô sự.

Phòng phát sóng [Muốn làm người]:

“Trời ơi nó thò đầu quan sát trông đáng yêu quá!!”

“Coi vừa rồi nó chạy kìa, vừa ngầu vừa đẹp, yêu streamer Meo Meo nhất.”

“Em mới tới, xin hỏi con mèo này đã vượt qua bao nhiêu phó bản rồi? Nó có khôn không? Bị thương bao giờ chưa? Là mèo chiến à?”

“Bên trên đừng hỏi mấy vấn đề nhàm chán đó chứ, nhìn mèo con đi tim cũng tan chảy luôn rồi, ai quan tâm nó thông minh hay không. Nhưng mà mèo con thật sự rất thông minh nha.”

“Chậc, tiếc thật, NPC đi vào lại không phát hiện cắp mắt xanh lè ở trong góc kia, đúng là mù rồi, không thể mau mau bắt con mèo đó lại được à? Game kinh dị tự nhiên mất chất kinh dị, vi phạm với tôn chỉ của trò chơi.”

Nhan Ký Vân thấy NPC đi vào nhấn một cái lên cửa, cánh cửa bắn ra một cái nút nhỏ, đối phương ấn chốt mở, ván gỗ bên dưới kêu lên ken két. Hóa ra chốt mở ở trên cửa, không ai trong số họ nghĩ đến việc cơ quan nằm trên chính cánh cửa họ vừa mở ra, đúng là dưới chân đèn thì tối mà.

Một loạt hành vi này chứng tỏ đối phương là nhân viên nội bộ. Cơ quan được tắt, lối đi cũng sáng đèn, Nhan Ký Vân có muốn trốn cũng không được, đành phải chạy về phía trước, đằng trước có hai ngã rẽ.

Cơ quan đã bị đóng, tạm thời không cần lo sẽ bị rơi xuống dưới như những người khác.

NPC ở đằng sau tăng tốc, dường như đang vội, Nhan Ký Vân núp trong góc tối xem người này đi hướng nào, duy trì khoảng cách nhất định với đối phương.

Người kia chọn con đường bên trái, Nhan Ký Vân âm thầm đi theo.

“Nhà hàng Đêm Khuya” rõ ràng là một nhà hàng, lại bố trí không biết bao nhiêu cửa ngầm và chốt cơ quan, có vẻ như thật sự đang che giấu chuyện gì rất quan trọng. Nếu là nhà hàng bình thường thì cùng lắm là ông chủ và đội ngũ nhân viên trông coi nghiêm ngặt công thức thôi.

Cộng thêm viên thuốc “Phất Lên Trong Đêm” mà Văn Nam Tinh nói, thứ đồ này hiển nhiên bỏ thêm nguyên liệu, chỉ không biết là nguyên liệu gì.

Người kia tiếp tục đi lên phía trước, không hề biết phía sau có một con mèo đen bám theo. Hắn đẩy cánh cửa trước mặt, cửa này cũng không khóa, Nhan Ký Vân nghiêng tai nghe tiếng bước chân của hắn đi xa rồi mới thò đầu quan sát xem bên trong có gì.

Đây lại là một nơi rất lạ.

Không giống phòng thí nghiệm nghiên cứu món ăn, chỗ này có các căn phòng bằng thủy tinh trong suốt, mỗi phòng đều có người nằm. Già trẻ nam nữ đủ cả, biểu cảm trên mặt mỗi người cũng khác nhau, hạnh phúc, khổ sở, khóc lóc, dường như đều đang mơ thấy gì đó.

Nhan Ký Vân còn nhìn thấy mấy vị khách ngày hôm qua, là ba người giành được suất thưởng thức món ăn đầu tiên, không ngờ cũng nằm trong này!

Chẳng lẽ nơi này chính là khu khách quý mà Văn Nam Tinh đã nói?

Người đàn ông kia tiến vào phòng nhân viên thay quần áo, Nhan Ký Vân đứng trước tấm kính nhìn vị khách bên trong đang toe toét cười đầy kì lạ. Tay chân bọn họ bị trói chặt, dường như là để tránh họ mơ quá kích động mà ngã xuống, huyệt Thái Dương đều có hai miếng dán điện từ hiển thị số liệu. Trong phòng còn có rất nhiều máy tính, trên màn hình là các loại biểu đồ, người không biết thật sự nhìn không hiểu.

Nhan Ký Vân cũng không hiểu.

Cậu trốn sau cái chậu hoa phát tài, đợi người kia ra khỏi phòng thay đồ, Nhan Ký Vân lại lặng lẽ theo sau hắn vào trong.

May mà Văn Nam Tinh trốn được, chứ bị đưa đến đây thì không biết có cơ hội mà trở ra không nữa.

Cậu vừa mới chui xuống gầm một cái giường đẩy y tế, bên tai đã vang lên tiếng nhắc nhở.

[Người chơi Nhan Ký Vân bắt đầu nhiệm vụ chính (1): Giải cứu vật thí nghiệm. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 2000 điểm tích lũy.]

Nhan Ký Vân: …

Điểm thưởng cho nhiệm vụ chính cũng cao, nhưng độ khó không hề thấp!

Rốt cuộc nhà hàng này đang kinh doanh cái gì nguy hiểm lời nhiều, tại sao còn có cả vật thí nghiệm?

Nhưng nhiệm vụ chính này cũng liên kết với thông tin Văn Nam Tinh hỏi được từ NPC khách hàng.

Mỗi tuần “Nhà hàng Đêm Khuya” sẽ mời 50 vị khách tới đây thưởng thức món ăn của họ, tất cả khách hàng đều là tự nguyện, bọn họ cho rằng sẽ được ăn gì đó để có giấc mộng đẹp, nhưng thực tế họ là chuột bạch mà nhà hàng kéo tới.

Làm thế nào để cứu mấy người này giờ?

Bọn họ sẽ không tỉnh ngay được.

Tên nhân viên kia bắt đầu kiểm tra máy tính đặt cạnh mỗi vật thí nghiệm, ghi chép lại dữ liệu.

Hắn sột soạt viết gì đó, một lát sau, có một cô gái đi giày cao gót bước vào. Cô ta nói với hắn về vấn đề số liệu hôm nay, nói được mấy câu thì dính lấy nhau. Có vẻ như trong phòng thí nghiệm không có vấn đề gì lớn, cả hai kéo nhau lên giường bệnh, thả rèm, bắt đầu hôn hít.

Nhan Ký Vân: “…”

Phòng phát sóng [Muốn làm người]:

“Cái này cho mèo nhìn được không?”

“Meo Meo trưởng thành rồi chứ nhỉ? Xem được mấy cảnh không phù hợp với thiếu nhi này.”

“Mèo con là đực hay cái vậy? Thiến chưa?”

“Câu hỏi hay lắm, tôi không nhìn ra được mèo con là đực hay cái. Cơ thể cân đối, vóc người mạnh mẽ, lúc thì đẹp trai ngầu lòi, khi thì mê người, ầy, bị nghèo từ mấy má ơi!”

“Mấy bồ nghĩ nhiều rồi, mèo con không hiểu tình yêu của con người đâu. Đừng áp đặt hành vi bẩn thỉu loài người cho bé yêu của chúng ta chứ, nó còn nhỏ mà, không nghe được.”

“Giờ tui chỉ muốn xuyên vào phó bản che mắt che tai cho bé con.”

“Thưởng 500 tệ cho mèo con mua bịt mắt, không thể chấp nhận được hai tên NPC này. Rốt cuộc là ai viết kịch bản không phù hợp với thiếu nhi như này hả? Tôi muốn khiếu nại cái game này!”

“Thưởng 1000, mua bịt tai cho mèo con! Thêm một vé khiếu nại nữa, sao lại để trẻ con xem mấy thứ này hả!”

“Hi vọng có thêm nhiều cảnh như này, tui thích hí hí.”

Thật ra không cần khán giả hỗ trợ, Nhan Ký Vân cũng không muốn nghe NPC hôn nhóp nhép lắm.

Cậu ngó quanh, nhìn thấy đằng sau máy móc có một hàng ổ cắm. Nhân lúc hai người kia còn đang say mê hôn hít, cậu lặng lẽ di chuyển tới sau chiếc máy cách họ xa nhất, dùng chân gảy thử, phát hiện cái đầu cắm này rút ra cũng dễ, thế là cậu rút một lượt từ trái qua phải. Thiết bị ngừng vận hành, nhưng không có bất cứ tiếng báo nào.

Cậu rút phích cắm từng thiết bị, những chiếc máy đang hiển thị số liệu cứ thế tắt phụt.

Hai vị NPC còn chưa phát hiện gì, cho đến khi một nửa số thiết bị máy móc ngừng hoạt động, bọn họ mới vén rèm. Nhan Ký Vân vừa nghe thấy tiếng lập tức chui vào chỗ bọn họ vừa đứng, vừa hay có cái rèm che cho cậu.

Nữ: “Trời ơi! Sao tất cả màn hình đều tắt rồi!”

Nam: “Chịu, có phải là có vấn đề gì không?”

Hai người bắt đầu luống cuống, điên cuồng tìm nguyên nhân, sau đó mới phát hiện tất cả phích cắm đã bị tháo.

Người đàn ông vô cùng phẫn nộ: “Ai làm đây, vừa rồi em vào có thấy ai không?”



Cô gái kia lắc đầu: “Không có, chẳng phải chỉ có anh với em thôi sao? Nếu không sao em dám thân mật với anh ở đây chứ, quản lý mà phát hiện thì em bị tống cổ mất.”

Người đàn ông: “Cắm phích vào lại đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện này.”

Cô gái: “Ừ.”

Sau một hồi loay hoay, hai người kia khôi phục dữ liệu về trạng thái ban đầu, không có tổn thất gì lớn, bọn họ thở phào.

Nhan Ký Vân thấy mình đã phí công, mấy người kia chẳng có ai tỉnh hết.

Cậu ngồi sau tấm rèm tiếp tục nghĩ xem nên cứu họ như thế nào.

Nhan Ký Vân chợt nhớ ra, Văn Nam Tinh bị nước giội mới tỉnh, có phải những người này cũng sẽ thế không.

Kiếm đâu ra nước bây giờ?

Nhan Ký Vân ngẩng lên nhìn trần nhà, đã có ý tưởng.

Chỉ cần có lửa, hoặc là khói quá nhiều thì thiết bị báo cháy trên trần sẽ tự khởi động!

Nhưng làm sao để có lửa trong phòng thí nghiệm?

Cậu nhìn những sợi dây điện trong phòng, báo đài hay có tin chuột cắn đứt dây điện dẫn đến cháy nổ, cậu nghĩ mình cũng có thể thử một lần.

Thiết bị ở đây đều có công suất khá cao, đường dây điện mà bị hỏng thì rất dễ chập mạch.

Dây điện rất nhiều, muốn cắn cái nào cũng được, chỉ là cái nào cũng bẩn làm cậu khó hạ miệng.

Nhan Ký Vân nghe thấy hai người kia quyết định ra ngoài tìm kẻ nhổ phích cắm, cậu nhắm mắt xây dựng tâm lý, không sao hết, coi như là mài răng.

Phần vỏ ngoài của dây điện làm bằng nhựa, cắn mấy cái là rách. Nhan Ký Vân cắn hết dây diện của máy tính và thiết bị, dù sao thì chỉ cần cậu không đồng thời cắn vào hai cái dây đồng bên trong, không tiếp xúc với dòng điện thì sẽ không sao.

Ngoài dây điện của máy móc thiết bị, cậu còn cắn luôn cả dây cắm ổ điện, chỗ nào cắn được là cắn hết.

Sau khi xác định không còn dây nào nguyên vẹn, Nhan Ký Vân nhân lúc hai kẻ kia chưa trở lại, chuồn ra khỏi phòng thí nghiệm. Có cứu được hay không thì còn phải xem họ có tỉnh lại kịp không, cậu không thể ở lại chôn cùng được.

Nhan Ký Vân không trở lại lối đi ban nãy, không nói bên ngoài có cơ quan, cái cửa nặng trịch kia cậu cũng không mở được.

Vừa bước ra hành lang, bên trong đã vang lên tiếng lách tách tít tít.

Phòng phát sóng [Muốn làm người]:

“Nó đang cắn dây điện kìa, cắn dây điện kìa! Mèo con muốn mài răng à?”

“Sao nó nghĩ ra được phải cắn dây điện vậy? Không biết có phải trùng hợp không nhưng mà con tui thông minh vãi!”

“Chắc không phải đâu. Mèo cắn dây điện là chuyện bình thường mà, có con nào không thích cắn bậy đâu, chắc nó tưởng dây điện là đồ mài răng ấy. Bà xem đằng sau có nhiều dây như vậy, nếu là mèo nhà bà thì liệu có cắn không?”

“Tôi sốc rồi! Giờ ai bảo tôi mèo con là người thật tôi cũng tin, nó còn thông minh hơn rất nhiều người chơi nữa.”

Đôi nam nữ NPC kia trở lại đúng lúc này, tất cả máy móc tít tít vài tiếng rồi đen xì!

Ổ điện bỗng bắn ra tia lửa, rèm cửa bị cháy.

NPC nam nữ vừa rồi đi tìm một vòng, rất cảnh giác, lúc này lại có chuyện lớn xảy ra, không thể che giấu được nữa, họ quả quyết nhấn còi báo động.

Thế lửa đã bắt đầu lan tràn, khói mù bốc lên, thiết bị chống cháy trên trần lập tức phun nước, tất cả người nằm trên giường đều ướt đẫm.

Nhan Ký Vân trốn giữa mấy chậu hoa ngoài hành lang, nghe tiếng nước phun xì xì mới khẽ thở ra một hơi.

“Vật thí nghiệm” trên giường lần lượt tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy hai người mặc áo blouse trắng, có vài người ngơ ngác, có vài người hét ầm lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Sau đó nhóm người mặc đồ đen Nhan Ký Vân nhìn thấy trong phòng thí nghiệm nghiên cứu món ăn xuất hiện. Bọn họ xông vào trong, nhưng lượng người thí nghiệm quá đông, tất cả thi nhau vọt ra ngoài, nhóm áo đen thật sự không khống chế nổi.

Nhan Ký Vân nghe trận náo loạn bên trong, tâm trạng không tệ lắm, hệ thống thông báo cho cậu nhiệm vụ hoàn thành.

[Người chơi Nhan Ký Vân hoàn thành nhiệm vụ chính (1), phần thưởng sẽ được trao sau khi phó bản kết thúc.]

Thật ra nhiệm vụ của phó bản này rất khó hoàn thành, trong cột nhiệm vụ của cậu vẫn còn chất đống hai cái nhiệm vụ chi nhánh, một là của Lâm Hiệp, một của Giang Diễn.

Cái trước dễ nói, cái sau thì khó quá.

[Tiến độ nhiệm vụ chính: 20%]

[Phó bản sẽ kết thúc trong: 64 giờ 20 phút 45 giây]

Cậu hoàn thành nhiệm chính (1) thì thông báo mới hiện lên, trong suốt “hoạt động ăn khuya” đều không có cái nhắc nhở này. Cơ chế kích hoạt nhiệm vụ của phó bản này thật khó, không tìm hiểu được sâu hơn thì sẽ không thể kích hoạt nhiệm vụ chính.

Nghe tiếng bước chân hốt hoảng chạy tới chạy lui ở khu thí nghiệm, Nhan Ký Vân quyết định mau chóng rời khỏi, tránh cho lát nữa sẽ có thêm nhiều người, cậu không chạy được nữa.

Nhóm áo đen hẳn là bảo vệ ở đây, họ chạy tới từ một hướng khác với tên nhân viên kia. Nhan Ký Vân thuận theo hướng họ chạy tới đi ra ngoài, đám người này cuống quít tìm đồ chữa cháy, chắc chắn không nhìn thấy cậu. Vả lại, điều có lợi nhất với Nhan Ký Vân hiện giờ là sau khi dây điện bị cậu cắn chập mạch, cầu chì bị đóng, cả khu vực đang trong trạng thái mất điện.

Đi lại trong bóng đêm không phải vấn đề với Nhan Ký Vân, cậu như tiến vào chỗ không người, thấy bảo vệ chạy tới từ phía nào thì đi về phía đó.

Từ lúc phó bản bắt đầu đến giờ đã gần 8 tiếng, thời gian trôi đi tương đối nhanh, Nhan Ký Vân không cảm thấy mình làm gì nhiều. Cậu vừa nhìn thời gian, tưởng là đám người kia nửa đêm chạy tới họp, hóa ra là trời đã sáng.

Nhưng mà từ lúc cậu ăn khuya với Lâm Hiệp xong xuống tầng hầm, cảm giác cũng không lâu lắm mà, sao đã 8 tiếng trôi qua rồi?

Nhan Ký Vân buồn ngủ.

Trong lúc Nhan Ký Vân duỗi lưng trong bóng tối, người chơi khác còn đang thảo luận về cậu. Quá bất ngờ, sao chưa gì Nhan Ký Vân đã hoàn thành nhiệm vụ chính (1) rồi? Bọn họ mới chỉ tìm được vài cái nhiệm vụ chi nhánh.

“Nhiệm vụ chính (1) ở đâu?”

“Tôi cứ ngửi thấy mùi khói ở đâu ấy, sặc chết đi được, có phải là từ nhiệm vụ chính không?”

“Nếu để tên đó hoàn thành hết nhiệm vụ thì bọn mình còn làm ăn gì nữa? Mau tìm nhiệm vụ chính đi, phó bản khó cho nhiều điểm tích lũy hơn.”

“Nhưng mà phó bản khó nguy hiểm lắm, không thể vì thấy người ta kiếm điểm dễ mà mình cũng cứ thế xông lên được?”

“Cậu nói đúng, rốt cuộc tên Nhan Ký Vân đó là ai vậy? Chưa đến 8 tiếng đã hoàn thành nhiệm vụ (1), cũng giỏi thật.”

“Hay là bọn mình tìm hắn hợp tác?”

“Tìm được người đã rồi tính.”



“…”

Nhan Ký Vân hoàn toàn không biết mình bị người chơi khác nhớ thương. Sau khi rời khỏi hiện trường nhiệm vụ vật thí nghiệm, cậu đi trên hành lang tối như bưng, chỉ cần không bật đèn thì không ai thấy được cậu.

Mặc dù bây giờ là địa lợi, nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn, không thể quá đắc ý.

Cậu thuận theo hướng mấy tên áo đen chạy tới, do không có ánh sáng, rất nhiều căn phòng tối cậu không quan sát được kĩ, không biết bên trong giấu thứ gì.

Dự đoán là nhóm người kia chỉ cần 10 phút để dập lửa, cậu phải mau tìm mục tiêu kế tiếp.

Cậu muốn biết toàn bộ bố cục của nhà hàng này, chuyện tìm bản đồ có vẻ không thành, tìm phòng giám sát? Nhưng cũng không biết ở đâu. Chỗ này không phải công viên hay cửa hàng, chắc chắn sẽ không có bản đồ chỉ đường.

Nhan Ký Vân suy tư một hồi, vừa rồi đã đi một quãng đường dài, cậu cảm thấy mệt rã rời. Phó bản đầu có phạm vi rất hẹp, lại luôn phải bám theo Lý Mục Dương nên không cảm giác được mỏi mệt, nhưng lần này lại khác. Cậu chạy lên chạy xuống, đi các loại cầu thang, còn phải động não quần nhau với NPC, tinh thần thật sự uể oải.

Không biết ba người Chu Dĩnh Trình Lệ với Văn Nam Tinh ở đâu. Cậu quyết định nghỉ ngơi hai tiếng rồi lại tiếp tục lục soát phó bản, còn hai ngày nữa mà, cậu cũng chỉ là mèo thường thôi, thật sự không thức đêm được, cần ngủ đủ giấc.

Tiếng người hô hào dập lửa vẫn còn, Nhan Ký Vân rời khỏi phạm vi phòng thí nghiệm, tạm thời nơi này không còn gì để lục soát.

Cậu thấy được lối thoát hiểm, thấy có người đi từ trên xuống, đợi người đi rồi cậu mới chạy lên cầu thang.

Đi qua nhiều địa hình như vậy, Nhan Ký Vân cảm thấy nhà hàng này hẳn là do hai ba tòa nhà gộp lại. Khu nghiên cứu, khu thí nghiệm đều chiếm diện tích không nhỏ, không thể nào chỉ chứa trong một tòa nhà, chỗ này lại không phải cao ốc.

Leo lên một tầng, Nhan Ký Vân phát hiện nơi này rất yên tĩnh. Cậu ra khỏi lối thoát hiểm, thấy một văn phòng được bố trí vô cùng thoải mái dễ chịu. Cửa phòng mở hé chừng 10 cm, bên trong có một cái ghế sô pha màu vàng khiến cả căn phòng sáng lên.

Nhan Ký Vân nhìn lên biển số phòng: Văn phòng đội trưởng bảo vệ.

Bên trong không có tiếng người đi lại, cậu quyết định vào đây tìm ổ. Thường thì chỗ nguy hiểm nhất sẽ là chỗ an toàn nhất.

Nếu là bộ phận bảo vệ thì hẳn là đều ra ngoài tuần tra rồi, chắc chắn sẽ không ở trong văn phòng, một chỗ nghỉ tuyệt vời.

10 cm đã đủ để Nhan Ký Vân lách vào. Không hổ là phòng bảo vệ, trên tường có các loại thiết bị an toàn như áo chống đạn, mũ chống đạn, mặt nạ chống độc, ngay cả súng ống cũng có, đúng là đầy đủ mọi thứ, làm như cái cục cảnh sát, mấy người chỉ có buôn bán ăn uống thôi mà.

Nhưng không đứa con trai nào lại không thích mấy thứ vũ khí này, có cơ hội cậu cũng muốn nghiên cứu thêm.

Còn đang chảy nước miếng với đống đồ phòng ngự và súng ống, bỗng có tiếng bước chân lại gần, cậu lập tức chui vào trong góc.

Đối phương lịch sự gõ cửa, hiển nhiên không phải chủ nhân của văn phòng.

“Giám đốc Giang, ngài có đó không? Tôi mang quần áo ngài dặn tôi đem đi giặt ạ.”

Là một dì giúp việc hơi béo, dì thấy không có ai thì đặt quần áo lên ghế sô pha, lúc đi ra còn tiện tay đóng cửa lại.

Nhan Ký Vân: “…”

Được rồi, cậu vốn định tìm chỗ ngủ ở đây. Nhìn chồng quần áo sạch sẽ được gấp gọn gàng, Nhan Ký Vân quay sang đi vào trong phòng nghỉ.

Cậu nhảy lên vặn tay nắm cửa, bên trong sạch sẽ, không có mùi gì lạ, xem ra chủ nhân căn phòng rất chú trọng vệ sinh.

Cho đến giờ tất cả NPC cậu gặp được đều không có ai ở bẩn lôi thôi, xem chừng cũng hên đấy chứ?

Nhan Ký Vân thấy tủ quần áo nửa mở, bèn tìm một ngăn có quần áo sạch sẽ, nhảy lên vò chúng thành một cái ổ mèo tạm thời, rúc vào trong.

Cậu co đuôi lại, cuộn thành một cục, bắt đầu nghỉ ngơi.

Trước hết ngủ một giấc đã.

Phòng phát sóng [Muốn làm người]:

“Suỵt, im lặng, mèo con muốn ngủ.”

“Tôi muốn hát ru cho nó quá.”

“Nhìn nó vò đống quần áo trông yêu thật đấy, lát nữa Giang Diễn mà về bất ngờ chắc sẽ đập cho nó một trận. Nếu là mèo của tôi thì chắc chắn tôi sẽ mắng cho chừa thì thôi!”

“Tư thế ngủ của nó đáng yêu quá đi, còn cuộn đuôi lại nữa, không cho người ta cơ hội phát hiện!”

“Người chơi khác trốn trốn tránh tránh, căng thẳng tới nỗi không dám chợp mắt, mèo con của chúng ta trốn trốn tránh tránh, bình yên chìm vào giấc ngủ.”

“Trời ơi yêu quá yêu quá yêu quáaaaa, lại là một ngày bị sự đáng yêu của mèo con mê hoặc.”

“Kiểu nóng nảy như Giang Diễn chắc chắn sẽ không chịu được đâu, chờ mong đến lúc Giang Diễn nhìn thấy cảnh tưởng này, chắc sẽ bóp chết nó đấy, rất muốn xem màn này.”