“Phu quân, thật sự là không cần ta mang thứ kia?”
“Không cần.”
Ở trong xe ngựa đang đi về phía phủ Tướng Quân phủ, Tư Đồ Hoàng Vũ chán ghét đem cái mặt nạ xấu xí kia ném đi thật xa, sau đó gắt gao ôm Hạ Ngữ Mạt vào trong lòng, không cho nàng lại động đậy đi xem thứ đồ không có thẩm mỹ kia.
“Nhưng mà phu quân, Hạ Cẩm Thần sẽ thấy ta” Hạ Ngữ Mạt tốt bụng nhắc nhở.
“Hắn không phải là đã sớm thấy qua rồi sao?” Tư Đồ Hoàng Vũ mệt mỏi nói.
Đã thấy qua.
Hạ Ngữ Mạt lập tức hồi tưởng lại cái lần “mạo hiểm” đó, trong nháy mắt khuôn mặt liền đỏ lên, bởi vì ngày ấy đúng là sau đó đuổi được Hạ Cẩm Thần đi, nhưng mà phu quân của nàng ăn nàng hết mấy lần
“Tới rồi.”
Đột nhiên xe ngựa ngừng lại, Tư Đồ Hoàng Vũ đội một chiếc mũ lụa trắng lên đầu cho nàng, vừa vặn có thể che lấp dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy được hình dáng.
“Đợi đã, vô luận ta nói cái gì, nàng cũng không thể phản bác, đã biết chưa?” Cách khăn sa hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái.
“Vì sao?” Dây anten tò mò đáng yêu bắt đầu khởi động.
“Không vì sao hết.”, Tư Đồ Hoàng Vũ nhéo nhéo hai má nàng:“Nếu là nàng không nghe lời, sau này cả đời cũng sẽ không cho nàng ra khỏi cửa!”
“Làm sao có thể như vậy?!” Hạ Ngữ Mạt kinh hô, hơn nữa nàng biết hắn tuyệt đối làm được!
Tiếp theo sau đó trong nháy mắt, hắn đã ôm ngang nàng lên, phía dưới bọn hạ nhân xếp thành hàng hoan nghênh quỳ bái, mà bước vào đại môn phủ tướng quân.
“Tướng quân ở bên trong viện thiết yến (dọn tiệc), đã đợi điện hạ đã lâu,”
Lão quản gia cúi đầu khom lưng đi theo phía sau Tư Đồ Hoàng Vũ, ra sức tìm từ vuốt mông ngựa:“Chúng tiểu nhân kính nghe uy danh điện hạ đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên phi phàm, lão nô”
Khánh Minh đi theo sau thấy sắc mặt Tư Đồ Hoàng Vũ dần dần đen đi, liền biết đại sự không xong, vội vàng kéo lão quản gia đang lải nhải kia, hung hăng đem lời nói chưa ra khỏi miệng của hắn nuốt hết vào trong bụng.
“Ngươi là giống chó gì mà còn muốn bám víu quan hệ với điện hạ, nếu ngươi muốn giữ lại mạng chó của ngươi tiếp tục ở tướng quân phủ, ngươi nên ngoan ngoãn ngậm lại cái miệng chó kia của ngươi đi, đừng có sửa bậy khắp nơi, quấy nhiễu tâm trạng tâm trạng của điện hạ.”
Khánh Minh làm ra một điệu bộ u ám, hung hăng nhe răng, làm một động tác cái cắt cổ hung ác, dọa lão quản gia thiếu chút nữa tè ra quần mà nằm liệt trên mặt đất.
Vì thế, bầu không khí rốt cục cũng an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng bước đi.
Lão quản gia nơm nớp lo sợ đưa Tư Đồ Hoàng Vũ vào trong nội viện, liền cuống quít cút đi. Khánh Minh đứng xa xa nhìn dáng người tròn tròn, bộ dáng giống như nhìn thấy quỷ, nịn cười liền thiếu chút nữa nghẹn khí.
“Khánh Minh, đứng canh cửa, phân phó huynh đệ ảnh vệ đội , không được ta cho phép, ai cũng không được tiến vào.” Tư Đồ Hoàng Vũ đi tới cửa, xoay người liếc mắt một cái, trực tiếp tuyên án hắn “Bị knock out”.
“Dạ.”
Khánh Minh ngượng ngùng đáp trả. Ai kêu hắn chỉ nhớ nhắc nhở lão quản gia kia ồn ào, nhưng lại quên ngày thường chính mình cũng ồn ào như vậy.
Tiến vào nội viện, Tư Đồ Hoàng Vũ mới buông Hạ Ngữ Mạt xuống. Nàng một thân áo trắng, lúc này thoạt nhìn tựa như một tiên tử, tuy rằng bị lụa trắng che mất dung mạo, nhưng lại có một cảm giác mờ ảo như ẩn như hiện, khiến cho người ta mơ màng vô hạn.
“Vũ đã tới?” Hạ Cẩm Thần ngồi ở trên tảng đá, khi thấy hạ ngữ bọt phía sau Tư Đồ Hoàng Vũ, trong lúc nhất thời lại có chút hoảng hốt.“Nàng là”
“Tiểu thiếp ta mới thú.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên đáp, trực tiếp nắm lấy Hạ Ngữ Mạt đi vào ngồi xuống trước bàn đá, theo thói quen ôm nàng ngồi trên đùi mình, từ trong thức ăn để trên bàn đá nhặt lấy những thứ nàng thích ăn, sau đó đẩy đến trước mặt nàng, im lặng mà sủng nịch.
“Ta còn nghĩ Vũ chỉ biết đối xử đặc biệt với một mình Mạt Nhi, thì ra không phải như vậy” Hạ Cẩm Thần cười có chút chua xót, nhưng ánh mắt lại không hiểu như thế nào mà khó có thể rời khỏi dải lụa trắng che mặt kia.
“Cẩm, ta nghĩ ngươi ời ta tới, cũng không phải là muốn nhìn tiểu thiếp của ta như vậy đi?” Tư Đồ Hoàng Vũ bất mãn đem Hạ Ngữ Mạt đặt ở phía sau, dùng thân mình chặn lại tầm mắt của hắn.
“Không, không phải.” Hạ Cẩm Thần xấu hổ kéo kéo khóe miệng,“Ta muốn trưng cầu ý kiến của ngươi một chút, đại hoàng tử hắn”
“Ta là vì đại lễ ngươi chuẩn bị mà đến.” Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng cắt lời hắn.
Hạ Cẩm Thần ngây cả người, cũng, thật không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy, hơn nữa ngày, hắn mới chậm rãi nói,“Có thể, nhưng mà vị cô nương ngươi mang đến” Ánh mắt hắn có điều nhìn về phía Tư Đồ Hoàng Vũ.
“Nàng là người của ta, không có vấn đề.” Trên thực tế, hắn căn bản là vì muốn cho vật nhỏ xem phần “Đại lễ” kia nên mới có thể tự mình đến.
“Tốt lắm, thỉnh hai vị đi theo ta.”
Hạ Cẩm Thần thở dài, sau đó đứng dậy, hướng về phía buồng trong mà. Tư Đồ Hoàng Vũ đã sớm biết được rõ ràng, nhưng vẫn đứng lên ứng phó, vẫn như cũ là thập phần khó khăn, thậm chí nói, hắn chính là một cái bá chủ, ai cũng không thể cùng hắn cò kè mặc cả quyền lợi.
Hạ Ngữ Mạt còn đang nuốt thịt viên, liền bị Tư Đồ Hoàng Vũ bế đứng lên, đi theo phía sau Hạ Cẩm Thần.
Buồng trong, chỗ sâu nhất, có một phòng thật to, tầm mắt Hạ Ngữ Mạt nhìn theo thư hương họa khí bài trí vô cùng xa hoa, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người nữ tử đang ngủ say ở trên giường.
“Bích Dao!”
Hạ Ngữ Mạt trừng to mắt, kinh ngạc kêu to, cơ thể đã giãy khỏi cánh tay Tư Đồ Hoàng Vũ chạy về phía bên giường.
Mà phía sau, Hạ Cẩm Thần cũng ngạc nhiên.
Giong nói đó.
Hắn đột nhiên vọt tới trước mặt Hạ Ngữ Mạt, gỡ bỏ – mất đi tấm lụa trắng trên đầu nàng, sau đó khi ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc khuynh thành của Hạ Ngữ Mạt, thì lại nhất thời buồn bã.
“Cẩm, ngươi cũng hiểu được giọng nói của nàng rất giống Mạt Nhi.”
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, thân mình lại lặng yên không một tiếng động tiêu sái tiến đến phía sau Hạ Ngữ Mạt, kéo nàng cách ly khỏi người Hạ Cẩm Thần.