Chủ nhật Đổng Xán Xán về nhà, ông bà ngoại làm thịt con gà mái già bọn họ nuôi mang đến nhà cậu, nói là để cháu trai học cấp ba bồi bổ đầu óc.
"Nó thì bổ đầu bổ óc cái gì? Từ nhỏ đến lớn thành tích chưa bao giờ lọt nổi vào top mười."
Vương Mỹ Hi vừa múc cho Đổng Xán Xán một cái đùi gà vừa như thường mà chế nhạo. Đổng Xán Xán không so đo với mẹ, cúi đầu ăn đùi gà. Thịt gà được hầm rất mềm, cắn một miếng như tan trong miệng, hương vị thơm ngon không chút mùi tanh. Đổng Xán Xán yên lặng ăn hai miếng rồi ngẩng đầu nhìn cả nhà ngồi quanh bàn, rốt cuộc hỏi ra vấn đề cậu ủ trong lòng cả một đêm: "Nhà chúng ta một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền hả mẹ?"
Khóe miệng Đổng Xán Xán vẫn còn đang dính mỡ bóng loáng. Bốn người lớn trong nhà đồng loạt nhìn về phía cậu, tựa hồ cảm thấy Đổng Xán Xán hỏi như vậy rất lạ lùng. Đổng Xán Xán liếm môi một cái: "Nhà chúng ta rất nghèo sao?"
"Con hỏi cái này làm gì?"
Vương Mỹ Hi hỏi ngược lại cậu trước tiên, Đổng Xán Xán còn chưa kịp trả lời ông ngoại đã lên tiếng: "Có phải Xán Xán muốn mua gì đó mà hai anh chị không cho không?! Xán Xán sau này xin tiền ông ngoại nhé."
Vương Mỹ Hi thiếu chút là trợn trắng mắt: "Ai không mua đồ cho nó? Con mua một đống đồ lộn xộn để ở nhà không ai cần. Bọn con nào dám không mua? Không mua mấy ông mấy bà còn không mắng chết bọn con sao?"
Đổng Xán Xán thấy mẹ ầm ĩ cùng ông bà ngoại, là người khởi xướng cậu chỉ có thể vùi đầu vào bát không lại nói gì thêm.
"Đừng ăn nữa! Nói nghe xem tại sao con lại hỏi vậy? Nhìn ông bà ngoại con gấp chưa kìa, có khi còn đang cho rằng mẹ và ba ngược đãi con không chừng!"
Vương Mỹ Hi đặt đũa xuống đoạt lấy đũa của Đổng Xán Xán. Cậu ngẩng đầu cười cười: "Con chỉ tùy tiện hỏi chút thôi mà."
"Xán Xán có phải muốn mua đồ gì không? Nói ông ngoại nghe xem, ông ngoại có tiền."
Ông ngoại đưa một đôi đũa khác cho Đổng Xán Xán. Cậu cầm đũa lắc đầu: "Con chỉ tò mò thôi mà..."
"Xán Xán à, nhà chúng ta không thiếu tiền, không nghèo chút nào đâu. Phòng tân hôn của con ba mẹ đều chuẩn bị tốt rồi."
Bà ngoại thì thầm nói bên tai Đổng Xán Xán. Thật ra mọi người trên bàn đều nghe được, Đổng Xán Xán kinh ngạc ngẩng đầu lên, bà ngoại một mặt đắc ý: "Phòng rất lớn, ở tỉnh thành. Ba con phải bán hai căn nhà mặt tiền ở Phong Dương này mới mua được đó. Đừng nghĩ nhà mình chỉ mở một cửa hàng bán sỉ, phân nửa siêu thị nội thành đều nhập hàng ở nhà ta đấy. Hơn nữa lương hưu của ông bà ngoại cũng không ít đâu, đều là ông bà tiết kiệm cho Xán Xán nhà ta đấy."
Đổng Xán Xán nghe bà ngoại nói xong thấy hơi sửng sốt. Cậu vẫn luôn nghĩ nhà mình chỉ mở một cửa hàng bán sỉ. Tuy rằng ông bà nội ngoại đều có nhà riêng nhưng nhà cậu cũng chỉ bình thường khá giả thôi. Hơn nữa bản thân cậu cũng ba mẹ đều ăn mặc khá là giản dị. Từ nhỏ đến lớn cậu cũng không hề mặc qua hàng hiệu như các bạn cùng lớp. Vậy mà nhà cậu lại có thêm một căn nữa. Nghe ngữ khí của bà ngoại thì hẳn là trong nhà giàu có hơn cậu nghĩ. Vương Mỹ Hi biểu tình bất đắc dĩ: "Mẹ à, mẹ nói với nó cái đó làm gì? Nếu nó mà không học hành cho tử tế thì nhà kia còn để đấy cho thuê còn hơn."
Não nhỏ của Đổng Xán Xán chậm rãi tính toán gì đó. Cậu tuy rằng ngu ngốc nhưng không phải không biết giá nhà hiện tại như nào. Phong Dương chỉ là một huyện cấp bốn mà một mét vuông ít nhất cũng phải một vạn tệ, nếu ở tỉnh thành thì chắc tầm năm vạn tệ. Một mét vuông bằng một năm tiền tài trợ đó!
Đổng Xán Xán mở to mắt, tim đập bình bịch: "Mẹ, con...con sẽ học hành thật chăm chỉ, nhưng mà..."
Vương Mỹ Hi nhướng mày nhìn Đổng Xán Xán: "Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà con thấy trường này không tốt. Con...con hai hôm trước bị người ta đánh, bọn chúng muốn tống tiền con. Con...con muốn đổi trường tốt hơn."
"Lại bị đánh?"
Ngoại trừ ba Đổng Xán Xán còn hơi bình tĩnh ra thì ba người còn lại đều đứng dậy nhìn cậu. Từ tiểu học lên cấp ba Đổng Xán Xán không ít lần bị người ta bắt nạt. Hồi tiểu học đồ ăn vặt của cậu đều lấy từ cửa hàng bán sỉ, một bọc to mang cứ mang đến lớp là bị phân chia hết sạch.
Lên đến cấp hai đã có mấy đứa hư hỏng không đòi cậu đồ ăn nữa. Một truyền mười, mười truyền trăm ai cũng biết nhà cậu mở cửa hàng bán sỉ, bọn chúng liền đòi cậu thuốc lá và rượu, ngay cả máy sấy cũng có. Năm đó còn có một tên du côn bắt nạt Đổng Xán Xán ác nhất không bao giờ dùng tiền mua đồ từ của hàng trong vòng một năm. Sau đó Vương Mỹ Hi biết được liền đến trường đại chiến với gia đình tên đó, suýt nữa báo cảnh sát mới giải quyết xong.
Khuôn mặt Đổng Xán Xán tuy rất thanh tú đáng yêu nhưng không phải loại con gái thích. Thậm chí từng có một đàn chị hống hách muốn hắn mang mặt nạ và thuốc nhuộm tóc đến, những nam sinh xung quanh không ai dám đứng ra giúp cậu. Vậy nên ngày đó Lễ Tiêu trong nhà để xe của trường vô cùng đẹp trai mà đánh đuổi những tên đó, khiến Đổng Xán Xán còn cho rằng mình đang nằm mơ. Tuy rằng Lễ Tiêu đánh xong mấy người đó cũng không thèm nhìn cậu mà rời đi luôn, nhưng Đổng Xán Xán cũng không nhịn được mà sùng bái hắn.
Đổng Xán Xán vội đứng lên xua tay: "Con...bạn con bảo vệ con rồi! Còn giúp con đánh lại bọn chúng nữa cơ!"
Thời điểm Đổng Xán Xán nói câu này giọng điệu có chút kiêu ngạo. Ba vị kia vẫn cau mày như trước, bà ngoại càng khoa trương hơn mà suýt chút rơi lệ.
Đổng Xán Xán đau khổ giải thích: "Con thật sự không sao đâu! Nhưng mà...bạn đó kỳ sau sẽ chuyển trường..."
"Vậy nên con muốn chuyển trường cùng người ta luôn hả? Lại còn nói cái gì mà học tập chăm chỉ?"
Ba cậu vẫn luôn chậm rãi nhấm nháp ly rượu liếc Đổng Xán Xán nói ra chân tướng sự việc. Đổng Xán Xán nháy mắt trở nên không được tự nhiên, cúi đầu vâng một tiếng: "Cái trường kia vô cùng tốt. Nhưng mà học phí đắt lắm, con thấy nhà ta không đóng nổi đâu, vậy nên mới tùy tiện hỏi chút thôi mà."
Cậu tủi thân nói. Cậu biết không giấu được nữa, cứ vậy mà nói hết ra.
"Đắt thế nào?"
Vương Mỹ Hi ngồi xuống, ngữ khí không kiên nhẫn, ánh mắt vẫn đặt trên người Đổng Xán Xán. Đổng Xán Xán thấy hơi ngượng ngùng khi nói ra con số kia, nhưng cậu vẫn nói: "Một năm...cần năm vạn lận đó..."
Một bàn bốn người kia im lặng vài giây. Đổng Xán Xsn khẽ thở dài, cúi đầu gẩy gẩy mấy hạt cơm: "Rất đắt rất đắt nha..."
Thật ra mọi người trong nhà không phải là bị con số này làm cho khiếp sợ, mà là bị tâm tình bi thương buồn bã của Đổng Xán Xán dọa cho hoảng rồi. Bọn họ đang nghĩ, ngày thường nhà mình tỏ ra nghèo nàn lắm sao mà khiến con trai duy nhất của họ nghĩ rằng học phí một năm năm vạn trong nhà cũng không nộp nổi?