Ái Tình Bán Sỉ

Chương 30



Đến khi mấy người Kỳ Tầm quay về Du thành, sinh hoạt của Đổng Xán Xán cũng khôi phục nhịp sống cũ. Dưới tiết trời oi nóng ngày hè ngồi trông cửa hàng, ngoại trừ người đến nhập hàng thì trên được không có quá nhiều người, chỉ có hơi nóng bốc lên từ mặt đất cũng tiếng ve râm ran kêu. Mãi đến chạng vạng tối thì người mới đông lên, giờ này thường thì ba mẹ Đổng đều đã về, Đổng Xán Xán rảnh rỗi mới có cơ hội tìm Lễ Tiêu chơi.

Mấy hôm nay Lễ Tiêu vẫn ở quán bar bên phía thành nam, nghe nói là sắp khai trương, đang chỉnh sửa lần cuối. Đổng Xán Xán thuê một chiếc xe xích lô, đi từ nhà cậu đến quán bar kia mất nửa tiếng, ba mươi tệ.

Đổng Xán Xán đến nơi đã sáu giờ, trời vẫn còn sáng, mùa hè phải tám giờ trời mới tối hẳn. Lễ Tiêu dựa vào tường xi măng ngoài quán bar hút thuốc, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên mặt hắn, nửa sáng nửa tối. Phần áo trên cổ Lễ Tiêu còn dính mồ hôi, sậm màu hơn những chỗ khác. Cả người hắn giờ nhìn như một bức tranh sơn dầu. Đổng Xán Xán xuống xe xong liền chạy thẳng đến chỗ Lễ Tiêu, hắn ném điếu thuốc dang tay ra, một giây sau Đổng Xán Xán chôn đầu trong lồng ngực hắn.

Trên gáy Đổng Xán Xán có rất nhiều mồ hôi. Xích lô lộ thiên, nhiệt độ ngoài trời cũng xấp xỉ ba mươi độ. Trên đường đi trên người cậu không ngừng đổ mồ hôi, tóc ướt đẫm dính tệp lên trán, nhưng không có mùi là ổn rồi.

Lễ Tiêu dẫn người vào trong quán bar. Quán bar này so với hồi trước hiện đại hơn nhiều, từ cơ sở vật chất đến cách bày trí đều tràn ngập hương vị thời đại mới. Trên quầy bar có hai nhân viên pha chế rượu, sàn nhảy và mấy ghế dài xung quanh đang được nhân viên quét dọn vệ sinh.

"Giờ làm nốt mấy việc vụn, tuần sau là khai trương rồi."

Lễ Tiêu vừa nói vừa dắt Đổng Xán Xán đến quầy bar, để người pha chế làm cho hai ly rượu trái cây. Người pha chế bát quái hỏi Lễ Tiêu: "Em trai cậu à?"

Tuổi tác người kia cũng không lớn, ước chừng hai mươi, những ngày qua làm việc ở đây nên khá thân quen với Lễ Tiêu. Lễ Tiêu nhướng mày, thản nhiên nói: "Người yêu tôi."

Đổng Xán Xán nằm nhoài trên quầy bar cắn ống hút uống rượu trái cây, đôi mắt phấn chấn nhìn người pha chế đang sửng sốt. Năm giây sau, người kia mới hít một hơi, kinh ngạc nói: "Uầy cậu là gay hả?"

Đổng Xán Xán nhả ống hút, lườm người kia một cái: "Bọn tôi cũng có thể thích nữ đó, không phải chỉ thích mỗi nam đâu nhe!"

Lễ Tiêu liếc nhìn Đổng Xán Xán, hỏi ngược lại: "Em còn thích nữ sao?"

Mặt Đổng Xán Xán chậm rãi cứng lại, trong mắt giấu chút đắc ý: "Không phải lúc trước anh nói chỉ thích nữ thôi sao?"

Lễ Tiêu thoáng sửng sốt, cười nhạt nói: "Ngồi đây chờ anh."

"Anh ngủ với con gái rồi đúng không hả?"

Đổng Xán Xán không uống rượu nữa, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lễ Tiêu. Người pha chế còn thêm mắm dặm muối: "Tôi biết có một người đó. Là Phi Phi, vũ công múa cột quán tôi, thích Lễ Tiêu lắm, phải không Lễ Tiêu? Tên là Phi Phi hay gì ấy nhở?"

Lễ Tiêu chớp mắt: "Tên là Đa Đa."

Chút đắc ý nhỏ nhoi của Đổng Xán Xán biến mất trong nháy mắt, mặt còn xìu xuống. Lễ Tiêu nhấp một ngụm rượu: "Phi Phi là cái cô múa bụng."

Vẻ mặt Đổng Xán Xán khó coi hơn chút, ngây ngẩn ngồi đó. Lễ Tiêu đến gần hôn lên trán cậu: "Tôi quả thật không phải đồng tính."

Viền mắt Đổng Xán Xán ửng hồng, dưới ánh đèn mờ của quán bar, ánh mắt Lễ Tiêu có hơi mê ly: "Chỉ là bị một bé gay bẻ cong rồi."

Đổng Xán Xán bĩu bĩu môi không lên tiếng, đáy mắt còn chút u oán, Lễ Tiêu nhìn bộ dạng cậu thì bật cười. Người pha chế bên cạnh nghe được toàn thân nổi da gà, không nghĩ đến cái Lễ Tiêu hai ngày trước còn đánh gãy tay tên lưu manh đến đòi tiền bảo kê lại có một mặt như vậy, cầm theo công cụ chế rượu, im lặng bỏ chạy.

Đổng Xán Xán vẫn đang không cao hứng, trong miệng lầu bầu: "Phi Phi...(lẩm bà lẩm bẩm)...Đa Đa...(lẩm bà lẩm bẩm)..."



"Em nói gì thế?"

Đổng Xán Xán lầu bầu rất nhỏ, chỉ có hai cái tên kia lại nói đặc biệt to nên Lễ Tiêu nghe được. Đổng Xán Xán giương mắt nhìn Lễ Tiêu: "Tuầu sau khai giảng rồi, chúng mình đi Du thành sớm chút đi anh."

"Đi sớm làm gì?"

Lễ Tiêu cố ý chọc Đổng Xán Xán. Cậu rầm rì hai tiếng: "Đến đó làm bài tập nha, ở Phong Dương sẽ bị phân tâm."

"Anh chép của Tống Đào là được."

Lễ Tiêu vô cùng hợp tình hợp lý nói, Đổng Xán Xán không biết nói lại kiểu gì, cứ "em" "em" hai tiếng cũng không nói thêm được gì, Lễ Tiêu tiên phát chế nhân*: "Em muốn chép của Kỳ Tầm sao?"

*Tiên phát chế nhân: là một kế sách trong "Tam thập lục kế", nghĩa là "Ra tay trước chế phục người".

Đổng Xán Xán cúi đầu, tâm tư bị Lễ Tiêu đoán trúng phóc.

Bỗng cách đó không xa truyền đến một giọng nữ, mềm mại uyển chuyển: "Tiêu Tiêu à ~"

Đổng Xán Xán quay lại thấy một cô gái mặc bộ đồ vô cùng hở hang, uốn éo đi tới. Anh mắt Đổng Xán Xán mang theo địch ý, cô gái kia đi tới trước mặt cậu: "Cậu là người yêu của Tiêu Tiêu sao?"

Đổng Xán Xán ưỡn ngực gật đầu, hỏi ngược: "Cô là ai?"

"Tôi là Phi Phi đây. Chẳng trách mỗi lần tôi quyến rũ Tiêu Tiêu, cậu ta đều không thèm để ý, hóa ra là không thích con gái."

Đổng Xán Xán vừa nóng nảy vừa uất ức hỏi: "Cô còn quyến rũ anh ấy, cô quyến rũ như nào hả?"

Phi Phi liếc nhìn Lễ Tiêu: "Ài, thì cũng chỉ nhảy vài điệu trên người cậu ta thôi mà."

Đổng Xán Xán hô hấp không ổn định: "Cái...cái gì cơ?'

Lễ Tiêu thấy tình hình không ổn, lấp tức dắt Đổng Xán Xán đi, đuôi mắt cậu đỏ chót. Lễ Tiêu dắt cậu tới ngồi xuống một cái ghế dài, còn chủ động kéo cậu ngồi trên đùi mình.

"Nào, anh cũng chưa từng để ý đến mấy cô gái đó."

Đổng Xán Xán bẹp bẹp miệng.

"Tuần sau quán bar khai trương xong thì mình đi Du thành nhé, được không?"

Lễ Tiêu hôn một cái lên khóe môi cậu. Đổng Xán Xán hai mắt hồng hồng: "Vậy tuần này em muốn ở cùng anh."

Vì quán bar mới ở cách nhà Lễ Tiêu khá xa nên gần đây hắn vẫn luôn ở ký túc xá cho nhân viên của quán bar.

"Ký túc xá tám người một phòng, em ở được không?"



Lễ Tiêu hỏi cậu, Đổng Xán Xán gật đầu: "Được mà."

Lễ Tiêu rất nhanh dọn cho Đổng Xán Xán một cái giường. Trong quán chỉ có hai phòng ký túc cho nam, phòng ở hiện tại của hắn còn trống hai chỗ. Đổng Xán Xán từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ở ký túc xá, đến cấp ba ở trung học ngoại ngữ thì phòng ở cũng chẳng kém gì cái khách sạn bốn sao.

Ký túc xá trong quán bar là tường xi măng, hai phòng dùng chung một điều hoà. Đổng Xán Xán nằm giường trên mồ hôi tuôn như mưa.

Trong phòng còn ba nhân viên phục vụ trong bếp đang ngủ, khò khò bên tai Đổng Xán Xán.

"Lễ Tiêu ơi."

Đổng Xán Xán nhẹ giọng gọi. Lễ Tiêu ngủ ở giường dưới cậu, hiển nhiên là vẫn chưa ngủ. Đổng Xán Xán nói tiếp: "Em không ngủ được."

"Muốn về nhà không?"

Lễ Tiêu đại khái cũng đoán được Đổng Xán Xán không ở nổi nơi này. Nhưng lúc cậu nói muốn ở đây, chính hắn lại dọn giường cho cậu, ý là cũng không muốn cậu đi mất.

"Không muốn, mình ra đại sảnh ngủ được không anh?"

Trong đại sảnh có rất nhiều ghế sô pha, hơn nữa cả ngày mở điều hòa, giờ chắc chắn vẫn còn mát. Lễ Tiêu nhanh chóng đồng ý, Đổng Xán Xán leo từ giường trên xuống, mặc áo ba lỗ cùng quần đùi trắng, thân mật quấn quanh Lễ Tiêu.

Đại sảnh xác thực rất mát mẻ, vừa rộng vừa vắng. Hai người tìm một ghế nằm xuống, Đổng Xán Xán dựa vào người Lễ Tiêu, thỏa mãn lầm bầm: "Chỗ này thoải mái quá nha."

Lễ Tiêu hôn trán cậu. Hắn vốn tưởng Đổng Xán Xán muốn về ngủ, còn muốn đặt phòng khách sạn gần đây cho cậu.

***

Chín giờ sáng hôm sau, người trong quán đã bắt đầu làm việc. Lúc tỉnh dậy, Đổng Xán Xán cảm thấy vô cùng mát mẻ, mở mắt thấy ván giường gỗ mới nhận ra mình đang nằm trên giường Lễ Tiêu. Trong ký túc không còn ai khác, Đổng Xán dụi mắt đứng lên, mặc quần áo, vệ sinh đơn giản rồi ra ngoài.

Kết quá vừa ra ngoài, Đổng Xán Xán liền phát hiện quán bar không đông đúc người đến người đi như hôm qua mà rất vắng vẻ. Cậu đi tới ghế dài thì nghe thấy tiếng vụn thủy tinh lách cách trên sàn. Đến nơi thì thấy có hai nhân viên phục vụ đang quét dọn, trên đất toàn là mảnh chai rượu vỡ, ở giữa còn có vệt máu.

Đổng Xán Xán vốn đang bình tĩnh đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

"Có chuyện gì thế?!"

Cậu xông tới nắm lấy một người. Người kia liếc Đổng Xán Xán nói: "Có người đến gây sự."

"Lễ...Lễ Tiêu đâu?"

Sắc mặt Đổng Xán Xán trắng bệch. Nhân viên phục vụ kia cúi người nhặt mảnh bình vỡ, âm thanh rầu rĩ: "Mấy tên gây rối vào cục cảnh sát rồi. Lễ Tiêu chắc đang trong viện, cậu ta bị thương. Tôi cũng vừa mới tới, không thấy người đâu."

Nhân viên ngẩng đầu lên đã không thấy Đổng Xán Xán đâu. cửa quán bar bị mở ra rồi nặng nề đóng sập lại. Đổng Xán Xán đâm đầu chạy ra ngoài trong tiết trời nóng hầm hập.