Đổng Xán Xán có chút không nhớ rõ mình đến bệnh viện bằng cách nào. Bắt taxi cũng được, chạy bộ cũng tốt, trong đầu cậu chỉ toàn Lễ Tiêu, mãi đến khi tới viện rồi mới tỉnh táo được chút, vừa gọi điện cho Lễ Tiêu vừa chạy vào khoa cấp cứu.
Điện thoại Lễ Tiêu có một giọng nữ bắt máy, là y tá. Cô ấy nói bệnh nhân đã được băng bó kỹ, giờ đang ngủ rồi, còn nói cho Đổng Xán Xán số phòng cụ thể. Sáng sớm Đổng Xán Xán chưa ăn gì, trên đường tới đây không phải đang chạy thì cũng là tim treo nhành cây, hoảng loạn muốn chết, giờ môi cậu hơi nhợt nhạt, bộ dáng giống như bị hạ đường huyết.
Mãi đến lúc đứng trước cửa phòng bệnh của Lễ Tiêu, Đổng Xán Xán mới miễn cưỡng dừng lại hít sâu vài hơi, đầu cậu có chút choáng váng, đứng không vững. Cậu vào phòng bệnh thấy Lễ Tiêu đang yên tĩnh nằm trên giường còn quản lý quán bar đang đứng cạnh.
"Cháu đến rồi à?"
Người quản lý biết Đổng Xán Xán, nhỏ giọng nói với cậu. Cổ họng Đổng Xán Xán hiện giờ rất khô, nhất thời không phát được âm thanh nào. Cậu gật gật đầu với người quản lý, người kia cầm điện thoại đi về cửa, vừa đi vừa nói: "Vậy cháu cứ ở đây với Lễ Tiêu đã nhé. Thằng bé đang ngủ thôi, không có gì đáng ngại, chú đi giải quyết nốt mấy việc kia."
Đổng Xán Xán lại gật gật đầu. Người quản lý đi ra ngoài, đóng cửa lại. Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại Đổng Xán Xán và Lễ Tiêu.
Đổng Xán Xán đi tới trước giường. Hiện tại sắc mặt của cậu kỳ thật cũng không khác gì Lễ Tiêu, đều trắng bệch, môi cậu có khi còn nhợt nhạt hơn.
Đổng Xán Xán đứng đó vài giây, viền mắt liền ửng đỏ, nước mắt không kìm được tràn ra hốc mắt rồi thuận theo lông mi rơi xuống. Không biết vì sao mà Đổng Xán Xán cảm thấy có hơi tủi thân.
Cậu ngồi vào đầu giường rót cho mình cốc nước rồi ừng ực uống hết, âm thanh cậu rất nhỏ. Lễ Tiêu đang nằm trên giường nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.
Có thể thấy vết thương thật sự ảnh hưởng đến hắn. Trong đôi mắt không còn lệ khí lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là một chút yếu ớt và mệt mỏi.
"Lễ Tiêu ơi..."
Đổng Xán Xán nhỏ giọng nói. Mắt Lễ Tiêu giật giật, nhìn về phía cậu, biểu thị mình đang nghe.
Đổng Xán Xán viền mắt hồng hồng mím môi nuốt ngụm nước bọt, lại khịt khịt cái mũi không nói thêm gì. Lễ Tiêu chăm chú nhìn cậu, hầu kết hơi động, hé miệng khàn giọng nói: "Anh không sao đâu."
Ánh mắt Đổng Xán Xán mang theo đau lòng cùng trách cứ, bẹp bẹp cái miệng, rồi rời mắt không nhìn hắn nữa. Lễ Tiêu nhất thời có chút luống cuống, vươn tay nắm lấy cổ tay Đổng Xán Xán, lòng bàn tay hắn lành lạnh, lại hiếm thấy có chút âu yếm.
"Em sao thế?"
Lễ Tiêu tốn chút khí lực hỏi. Hắn bị người đập vào đầu, giờ đang được băng bó. Tuy chỉ là vết thương ngoài da những vẫn hơi ảnh hưởng đến não, hiện tại hắn còn đang thấy mơ mơ màng màng.
Tay Đổng Xán Xán bị Lễ Tiêu nắm lấy, cậu lại quay đầu nhìn hắn: "Sau này anh đừng đánh nhau nữa được không?"
Thanh âm Đổng Xán Xán khẽ run, trong phòng bệnh không tính là nói to nhưng Lễ Tiêu vẫn nghe được rất rõ ràng.
Lễ Tiêu nhìn cậu không nói gì. Mũi Đổng Xán Xán chua xót, nước mắt không kìm được rơi xuống. Lễ Tiêu trong mắt cậu dần trở nên mơ hồ, nước mắt cậu đong đầy, đứt quãng nói: "Em rất sợ...em sợ anh xảy ra chuyện...anh có thể vì em...mà không đánh nhau nữa không?"
Đổng Xán Xán ngắc ngứ nói, cậu chỉ sợ ngày nào đó thật sự có chuyện gì đó xảy ra với Lễ Tiêu. Cậu không bao giờ cảm thấy Lễ Tiêu đánh nhau là ngầu nữa, thà rằng hắn lâm trận bỏ chạy.
"Anh không nghĩ em sẽ lo lắng sao? Hay là thật ra anh chưa từng đặt em trong lòng?"
Nước mắt của cậu còn treo trên mặt. Đổng Xán Xán cúi đầu rũ mắt, kìm lại không khóc nữa. Bỗng Lễ Tiêu kéo cậu lại gần, duỗi tay ôm lấy rồi hôn lên môi cậu.
Nụ hôn này của Lễ Tiêu vừa khô vừa nhẹ, còn chưa tới mười giây. Đổng Xán Xán nhắm hai mắt, mí mắt run run. Hô hấp của Lễ Tiêu không quá ổn định, điều này làm cho Đổng Xán Xán vô cùng đau lòng. Từ xưa đến nay Lễ Tiêu vốn luôn là người mạnh mẽ nhất đối với cậu. Đổng Xán Xán rất sợ, cậu sợ nhìn thấy bộ dạng suy yếu của hắn.
"Sau này không đánh nữa."
Lễ Tiêu thở nhẹ, nhỏ giọng nói.
Đổng Xán Xán nhìn chăm chăm nhìn hắn. Môi Lễ Tiêu hơi khô, hắn cong mắt nở nụ cười ôn nhu với cậu, nói: "Thật xin lỗi, đã làm em lo lắng rồi."
Đổng Xán Xán bẹp miệng, tủi thân lúc nãy vừa giấu được giờ lại tràn lên, bày hết sợ hãi cùng lo lắng của mình cho Lễ Tiêu xem. Hắn ôm cậu vào lòng: "Đừng khóc nữa, sau này mọi chuyện đều nghe lời em."
Đổng Xán Xán chớp chớp mắt, chủ động nằm nhoài trên ngực Lễ Tiêu: "Anh nói đó, đổi ý là chó con."
Lễ Tiêu đặt tay lên lưng cậu: "Có mệt không? Ngủ cùng anh một lúc nhé."
Trong phòng bệnh không có người ngoài, điều hòa mở mát lạnh, Đổng Xán Xán nhanh chóng cởi giày bò lên giường nằm cạnh Lễ TIêu. Một người vốn được bác sĩ dặn nên nghỉ ngơi nhiều, một người lại bất cứ lúc nào nơi đâu đều có thể ngủ. Vậy nên hai người dựa sát nhau cùng ngủ đến chạng vạng tối. Lúc Đổng Xán Xán tỉnh dậy thấy mặt Lễ Tiêu rất gần cậu. Hắn đã tỉnh, mặt mày sáng sủa, thần sắc cứng rắn lạnh lùng vốn nên có cũng đã trở lại một ít.
"Còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi. Anh nằm viện theo dõi thêm hai ngày."
Lễ Tiêu dùng môi cọ cọ Đổng Xán Xán. Một mặt cậu mê man, tuy rằng cậu đã ngủ khá lâu, nhưng càng ngủ lại càng muốn ngủ, nghe Lễ Tiêu nói vậy thì lại vùi đầu trong ngực hắn, chưa đến một phút lại thiếp đi, cứ như bé con mới sinh thích ngủ vậy.
Lễ Tiêu cười khẽ. Trưa hôm nay lúc Đổng Xán Xán vừa khóc vừa trách hắn, Lễ Tiêu suýt chút nữa nhịn không được. Hắn vẫn luôn cảm nhận được tình yêu của cậu dành cho mình, nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như lần này. Hắn hận không thể thề thốt với Đổng Xán Xán để cậu yên tâm, còn tham lam mà hy vọng trái tim của Đổng Xán Xán cả đời đều thuộc về hắn.
Lễ Tiêu không thường cảm nhận được trái tim mình, nhưng trưa nay hắn biết nó thực sự tồn tại, nhịp đập vững vàng, bị những giọt nước mắt của Đổng Xán Xán làm cho vừa mềm vừa xót, giường như đang kêu gào, muốn ôm lấy cậu, để cậu mãi mãi thuộc về mình.
"Anh yêu em."
Lễ Tiêu nói rất nhỏ, rồi nhắm mắt lại lần nữa, tiến vào mộng đẹp cùng Đổng Xán Xán.
***
Mấy tên tới gây sự ở quán bar lần này chính là mấy tên lần trước tới thu phí bảo kê không thành bị Lễ Tiêu đánh, thẹn quá hóa giận.
Nói đến cũng khéo, trong mấy tên này thì có hai tên hôm trước đến cửa hàng nhà Đổng Xán Xán đòi đặt máy đánh bạc. Thù mới hận cũ, bọn chúng nhìn thấy Lễ TIêu liền nghiến răng nghiến lợi. Lần trước không chuẩn bị đầy đủ, lần này gây sự thứ nhất là muốn đòi phí bảo kê, thứ hai là đặc biệt tới xử lý Lễ Tiêu.
Lần này bọn chúng đến năm, sáu người, còn chọn lúc sáng sớm chưa tới chín giờ, khi đó quán vừa mở cửa chưa có mấy người, chỉ có Lễ Tiêu và hai đầu bếp mập. May mà có cô phục vụ lanh lợi, vừa nhìn mấy tên kia "lai giả bất thiện*" lập tức gọi điện cho quản lý. Chưa tới nửa giờ quản lý đã gọi rất nhiều người đến, nhưng lúc đó Lễ Tiêu đã bị thương, trên đầu chảy rất nhiều máu. Hắn được đưa đi cấp cứu, còn mấy tên kia bị quản lý gọi người tới bắt lại, sau đó đưa đến đồn cảnh sát.
***
Lần thứ hai Đổng Xán Xán tỉnh lại đã là tám giờ tối. Điện thoại di động trên tủ đầu giường ong ong chấn động. Cậu đang còn hơi choáng váng, vươn tay lấy điện thoại. Cậu hơi động, Lễ Tiêu đã tỉnh lại, mở mắt nhìn Đổng Xán Xán còn đang ngái ngủ cầm lấy điện thoại.
Tiếng thứ nhất vẫn còn đang ngái ngủ, tiếng thứ hai đã nghiêm túc như lúc học quân sự.
"Mẹ à! Con quên không nói cho mẹ biết, hôm nay con vẫn ở lại nhà Lễ Tiêu nha!"
"Con..con hỏi anh ấy đề toán. Anh ấy không phải đang học lớp mười một sao? Mấy bài còn không hiểu anh ấy đều biết."
"Vâng ạ! Ngày mai con nhất định sẽ về!"
Đổng Xán Xán cúp điện thoại xong vẫn thấy sợ hãi, còn ra vẻ mà vỗ vỗ ngực: "Ùi, làm em sợ muốn chết."
Lễ Tiêu cười khẽ: "Đề toán em không biết làm anh cũng không biết."
"Em biết là anh không biết mà."
Đổng Xán Xán đặt lại điện thoại về trên tủ đầu giường, vô cùng tự nhiên mà nói. Lễ Tiêu vốn chỉ muốn trêu cậu, bị cậu nói như vậy lại cảm thấy tôn nghiêm bạn trai bị đả kích, đột nhiên thấy hơi dức dức cái đầu.
"Máy học tập anh mua cho em đâu?"
Nửa ngày sau Lễ Tiêu mới hỏi, Đổng Xán Xán dựa đầu vào thành giường uống một ngụm nước: "Ở nhà đó."
Lễ Tiêu lạnh giọng, nói rồi ấn chuông đầu giường, đã đến lúc y tá đo huyết áp cho hắn. Cả ngày hôm nay huyết áp của hắn đều thấp, y tá đo thở dài, giờ thời điểm thích hợp, chắc sẽ không thấp nữa.