Hôm sau Đổng Xán Xán về nhà một chuyến rồi mang máy học tập đến, thuận tiện mang luôn cả bài tập nghỉ hè theo. Buổi trưa, hai người vì một bài toán mà om sòm hết lên. Đổng Xán Xán nói Kỳ Tầm đã dạy cậu dùng cách một, Lễ Tiêu lại cho cậu xem cô giáo dạy theo cách hai, còn nhất định muốn Đổng Xán Xán làm theo cách đó.
"Em không muốn, bài này em làm theo cách của Kỳ Tầm rất tốt."
Đổng Xán Xán nắm bút, cố chấp mà viết lời giải lên. Lễ Tiêu đoạt lấy bút của cậu, lấy luôn cả quyển vở dưới tay cậu:"Không cho em làm."
Đổng Xán Xán ngồi bên giường, vươn người muốn lấy lại vở và bút trong tay Lễ Tiêu đang ngồi trên giường. Hắn giơ đồ lên cao không cho cậu chạm tới. Đổng Xán Xán quỳ một chân lên giường, nhào lên người Lễ Tiêu, không cẩn thận mà ngã luôn lên người hắn. Lễ Tiêu lập tức ném mấy đồ trong tay đi, lật người đặt Đổng Xán Xán dưới thân mình.
"Anh quấy rầy em làm bài tập nha."
Đổng Xán Xán nhíu mày trừng mắt nhìn Lễ TIêu, hắn cúi đầu khẽ cắn lên môi cậu: "Không làm nữa."
Đổng Xán Xán đưa tay đẩy vai Lễ Tiêu ra: "Em không muốn làm học tra đâu, Kỳ Tầm nói...ưm."
Đổng Xán Xán còn chưa dứt lời đã bị Lễ Tiêu hung hăng hôn lên. Cậu cứ ba câu lại nhắc Kỳ Tầm một lần, khiến tâm tình của hắn không quá dễ chịu.
Lễ Tiêu bắt nạt Đổng Xán Xán trên giường một lúc lâu mới buông cậu ra, lúc đó cả người cậu đã nhũn hết cả, không thể nào tập trung làm bài tập nữa. Đến chạng vạng, Đổng Xán Xán phải mang theo bài tập trốn khỏi Lễ Tiêu xa một chút, đến bàn y tá làm bài tập, còn được các chị y tá khen là chăm chỉ học tập.
Tới khi gần ăn tối Đổng Xán Xán mới đi thẳng xuống nhà ăn mua đồ rồi mới về phòng bệnh. Lễ Tiêu ngồi tựa vào giường, sắc mặt âm u. Đổng Xán Xán giấu sách vở trong người, cười chột dạ: "Em đi hỏi chị y tá chút xem bao giờ anh mới tốt, lại ngồi nói chuyện phiếm đến giờ nên thuận tiện đi mua cơm luôn nè."
Lễ Tiêu ôm cánh tay nhìn Đổng Xán Xán đặt bữa tối lên tủ đầu giường, bình thản nói: "Lúc nãy y tá đến đưa thuốc cho anh."
Đổng Xán Xán khựng lại, biểu tình trên mặt có chút sụp đổ. Lễ Tiêu tiếp tục nói: "Cô ấy nói 'bạn em học hành chăm chỉ thật đấy, tại nơi như thế vẫn chăm chú làm bài tập được."
Lễ Tiêu diễn lại y trang ngữ khí khoa trương của chị y tá. Đây là lần đầu Đổng Xán Xán nghe được Lễ Tiêu nói chuyện kiểu đó, nhưng cậu không có tâm tư truy cứu. Lễ Tiêu nhìn Đổng Xán Xán cúi gằm mặt đến nỗi sắp chạm vào ngực, mắt chăm chăm vào đồ ăn trong hộp cơm.
Sau đó Đổng Xán Xán nghe thấy Lễ Tiêu thở dài, rồi hắn nói với cậu: "Chúng ta trở về Du thành sớm chút."
Đổng Xán Xán kinh ngạc ngẩng đầu, Lễ Tiêu nhướng mày: "Không phải em muốn Kỳ Tầm dạy sao? Anh cũng không làm bài tập, đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm cậu ta."
Đổng Xán Xán quên luôn cả nói chuyện, căn bản không nghĩ Lễ Tiêu lại đột nhiên hiểu ý như vậy, chớp chớp mắt nhìn hắn. Lễ Tiêu dùng sức vò loạn tóc Đổng Xán Xán. Cậu nở nụ cười, đến gần ôm lấy hắn hôn một cái. Lễ Tiêu hơi bất đắc dĩ cười nhẹ, Đổng Xán Xán nhào vào trong ngực hắn, lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào: "Sao anh lại tốt như vậy chớ..."
"Anh với Kỳ Tầm ai tốt?"
Lễ Tiêu đối với học bá Kỳ Tầm vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đổng Xán Xán lòng và lòng vòng lảng tránh trả lời, bị Lễ Tiêu đè lên giường bắt nạt một trận.
Lúc này Kỳ Tầm đang ở Du thành còn chưa biết, trong tương lai không xa, bản thân sẽ bị hai cục phiền toái quấn lấy.
***
Sau khi quán bar khai trương, Lễ Tiêu cùng Đổng Xán Xán quay lại Du thành. Kỳ thực còn gần nửa tháng mới vào học chính thức, người trong nhà Đổng Xán Xán đều không nỡ để cậu đi, sắp cho cậu rất nhiều đồ mang theo. Cuối cùng Đổng Xán Xán không mang hết theo được, phải gọi Lễ Tiêu tới. Người trong nhà thấy có thêm người lại xếp thêm nhiều thứ hơn.
Hai người như bác nông dân bao lớn bao nhỏ mang đồ vào thành buôn bán, Tống Đào đến đón bọn họ bị dọa hết hồn. Lễ Tiêu cầm hai va li hành lý, trên lưng đeo một túi lớn, trước ngực còn có một cái cặp sách, mà toàn thân hắn từ trên xuống dưới chỉ có cái cặp sách kia là của mình.
Lên xe xong, Đổng Xán Xán vui vẻ nói: "Em có thể bán đồ trong ký túc xá nhỉ? Đồ này em dùng một kỳ chắc chắn không hết nổi. Tống Đào, anh nói mấy lời với bạn học đi, nói sau này muốn mua gì thì xuống 301 tìm Đổng Xán Xán nhe."
Lễ Tiêu liếc nhìn cậu không lên tiếng. Đổng Xán Xán cảm nhận được tầm mắt của hắn, quay mặt cười hì hì: "Đồ dùng của Lễ Tiêu em cung cấp miễn phí trọn đời đó."
Nói rồi Đổng Xán Xán như nhớ ra gì đó, quay người lục lọi gì đó trong cặp ở cốp xe. Xe vẫn đang chạy, Lễ Tiêu vươn tay đỡ lấy eo cậu, bất đắc dĩ nói: "Em làm gì thế? Muốn lấy gì xuống xe rồi lấy, làm vậy nguy hiểm lắm."
Đổng Xán Xán rất nhanh lôi túi nhỏ của cậu ra rồi ngồi lại bên người Lễ Tiêu. Cậu nhét đồ vào lòng hắn, đôi mắt sáng lấp lánh. Lễ Tiêu căn bản không cần mở túi ra nhìn, nhìn Đổng Xán Xán hỏi: "Thuốc lá sao?"
"Vãi! Đổng Xán Xán, cậu định bao dưỡng anh tôi à? Cái gì cũng chuẩn bị cho anh ấy."
Tống Đào ngồi cạnh tài xế ngoái đầu cười nhạo Đổng Xán Xán. Cậu liếc nhìn Tống Đào rồi quay lại nhìn chằm chằm Lễ Tiêu: "Vậy anh có cho em bao dưỡng không nha?"
Lễ Tiêu chớp mắt, không hề để ý đến bác tài cùng Tống Đào trên xe, ghé vào tai Đổng Xán Xán nhỏ giọng nói: "Vậy có phải anh nên chăm chỉ trên giường hơn không?"
Mặt Đổng Xán Xán trong nháy mắt đỏ bừng, Tống Đào lải nhải: "Anh trai tôi nói gì thế hả?"
Đôi mắt Đổng Xán Xán long lanh ánh nước, Lễ Tiêu vẫn còn đang ghé sát bên người cậu, thậm chí còn đưa tay chạm vào vùng mẫn cảm của Đổng Xán Xán: "Muốn làm ăn thế nào đây, em nói xem? Không thì đêm nay đi? Làm em tới khóc, được không?"
Đổng Xán Xán quay đầu đối mặt với Lễ Tiêu, hai người dán sát gần nhau. Biểu tình Đổng Xán Xán có chút tức giận, vươn tay che miệng Lễ Tiêu, hung dữ nói nhỏ: "Không cho anh nói."
Một giây sau Đổng Xán Xán cấp tốc rút tay về, đầu lưỡi Lễ Tiêu vẫn còn chưa thu lại, lòng bàn tay Đổng Xán Xán vẫn cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt, mềm mại, cả người cậu hơi run rẩy, ngượng ngùng vì bị đùa giỡn.
***
Bọn họ quay về nhà của Đổng Xán Xán ở Du thành. Lúc Lễ Tiêu xách đồ vào nhà, lơ đãng nở nụ cười, hắn nghĩ, cái này cũng thật giống bao dưỡng còn gì.
Lễ Tiêu rất có tự giác của người bị bao dưỡng. Đến khi Đổng Xán Xán vào phòng tắm rửa ráy, hắn cũng đi vào theo, chăm chỉ làm việc đến gần chạng vạng mới ôm người ra. Đổng Xán Xán toàn thân trần trụi, cả người trắng nõn được phủ một tầng hồng phấn, trông giống một chiếc bánh bao nhỏ mới ra lò. Vào đến phòng ngủ Lễ Tiêu cũng không đặt Đổng Xán Xán lên giường mà đặt cậu lên bàn học rồi tiến vào từ phía sau, bản thân cũng cúi xuống đè lên người cậu, hé miệng cắn lấy gáy Đổng Xán Xán: "Tôi phục vụ ngài có hài lòng không?"
Mí mắt Đổng Xán Xán run rẩy. Cậu vừa mới trải qua hai lần cao trào, giờ cả người mềm oặt giống như đất nặn, để mặc Lễ Tiêu xoa nắn. Thanh âm cậu run run mang theo ý tứ làm nũng, khóc nức nở: "Được...được rồi nha...hong muốn nữa đâu..."
Lễ Tiêu như thể không biết mệt mỏi, thân thể Đổng Xán Xán quá mức dụ người. Hắn phát hiện chuyện này rất vui sướng, hận không thể mỗi ngày đều làm Đổng Xán Xán như vậy, nhìn cậu thất thần rên rỉ, nhìn cậu hoàn toàn ỷ lại vào hắn.
"Nếu Xán Xán không cho tôi đánh nhau với người ta, vậy sau này tôi sẽ thường xuyên đánh nhau trên giường với Xán Xán nhé."
Lễ Tiêu đặt Đổng Xán Xán lên giường, tâm tư không trong sáng. Đổng Xán Xán hai mắt lim dim, vậy nhưng vẫn vươn tay, khàn khàn nói: "Ôm em."
Lễ Tiêu cũng lên giường, ôm Đổng Xán Xán vào trong lồng ngực. Nửa ngày sau, ngay lúc Lễ Tiêu nghĩ cậu đã ngủ rồi thì Đổng Xán Xán mới rầu rầu rĩ rĩ nói: "Hôm nay anh phục vụ em không hài lòng. Rõ ràng người mệt phải là người bị bao dưỡng chứ."
Đổng Xán Xán ấm ức, làm gì có chuyện xong việc kim chủ mệt như chó, còn cái tên bị bao dưỡng lại một mặt hưởng thụ vậy hả.
Người trong ngực Lễ Tiêu mềm nhũn, khiến tim hắn cũng mềm theo. Hắn cúi đầu hôn lên trán cậu: "Vậy phạt anh một tuần không hút thuốc nhé."
***
Gần nửa tháng chuẩn bị vào học này hai người quả thật rất nghiêm túc mà làm bài tập. Gia đình Kỳ Tầm đều biết hắn có hai người bạn học tra. Đổng Xán Xán cũng học được một ít ngôn ngữ ký hiệu, có thể giao tiếp đơn giản với người nhà Kỳ Tầm.
Lễ Tiêu lúc đầu đối với học tập có chút hứng thú, giờ lại thấy hơi nhàm chán. Lúc Kỳ Tầm dạy Đổng Xán Xán thì hắn ra ngoài hút thuốc, hiếm có mà thấy hơi phiền muộn.
"Lễ Tiêu à, có phải anh hơi ngốc không?"
Trên đường trở về, Đổng Xán Xán thăm dò hỏi Lễ Tiêu. Hắn dừng bước híp mắt nhìn cậu, Đổng Xán Xán lập tức phủi phui: "Không phải em hỏi! Là Kỳ Tầm nói vậy."
Nguyên văn của Kỳ Tầm là: "Lễ Tiêu không thích hợp với việc học, hắn rất ngốc."
Ngày hôm sau, Đổng Xán Xán không thể đi tìm Kỳ Tầm làm bài tập được nữa. Không nói đến Lễ Tiêu nhốt cậu trong nhà, hắn còn tự mình dùng máy học tập từng bài từng bài tìm thầy cô giảng giải, từ sáng sớm sáu giờ đến chiều tối năm giờ. Đổng Xán Xán nhìn bộ dáng không ăn không uống của hắn thấy hơi lo lắng, biết hôm qua mình không biết giữ mồm giữ miệng. Cậu đi tới vịn vai Lễ Tiêu làm nũng: "Anh không ngốc đâu mà, anh thông minh nhất. Kỳ Tầm mới ngốc, chỉ biết học hành chẳng biết làm gì khác. Lễ Tiêu à, anh để ý tới em đi mà ~"
Lễ Tiêu ngẩng đầu, sắc mặt lãnh đạm ném quyển vở bài tập đầy chữ lên người Đổng Xán Xán rồi vào bếp tìm đồ ăn. Đổng Xán Xán nhìn đống bài tập được giải đến là ngay ngắn chỉnh tề trên vở, sửng sốt vài giây. Lễ Tiêu cầm bánh mì và nước quay lại, nhấp một ngụm nước, nói: "Bài tập của em đâu? Ăn cơm tối xong anh làm cùng em."
Lòng tự trọng của Lễ Tiêu bị người ta làm cho mở ra. Hắn không muốn học, nhưng nghĩ cũng không thể để mất sự sùng bái của Đổng Xán Xán. Không phải chỉ là làm bài tập thôi sao, hắn bắt đầu từ bổ sung lại kiến thức hổng cấp hai, rồi dần lên đến lớp mười một. Lúc đầu làm bài còn hơi khó khăn, nhưng cũng dần trở nên dễ dàng. Đổng Xán Xán ngồi cạnh hắn gật gà gật gù, Lễ Tiêu rút bút trong tay cậu ra, bế người bề giường, rồi hắn lại quay về bàn học tiếp tục làm bài tập.
Thật sự ngốc nghếch chỉ có Đổng Xán Xán, vừa ngốc nghếch vừa ngờ nghệch. Lễ Tiêu nghĩ thầm, thôi cứ vậy đi, cũng vẫn đáng yêu, bản thân hắn phải nỗ lực trở nên tài giỏi chút, để nhóc ngốc nhà hắn không bị người khác lừa đi mất.