[AllTake] Comeback

Chương 118



Author: ThatNghiep

"Hay là chúng ta cùng đi luôn đi?"

Một đám Tenjiku ngẩn người, Takemichi chẳng biết họ nghĩ gì, cậu thành thật nói:

"Dù sao có cơ hội tập hợp toàn bộ người đứng đầu Tenjiku vào năm mới, bây giờ tranh thủ đi chơi một buổi cho tăng tình đoàn kết."

Ran phì cười, cảm thấy nhóc cưng của hắn đáng yêu quá thể. Hắn cất baton ra sau lưng, nhẹ giọng nói: "Đi, tao chở mày, Takemichi."

Takemichi tròn mắt, chợt liên tưởng cảnh tượng điên khùng thường gặp của đám Touman mỗi khi câu nói này xuất hiện.

Cậu đã nghĩ nó sẽ khác, nhưng không... Tenjiku cũng chẳng khác gì.

Kakuchou vừa nghe đã bực: "Tao chở chứ đâu cần mày?"

Ran nhướn mày cười nhạt, Rindou đứng sau lưng anh trai nói lớn: "Mày chở Izana rồi còn gì? Tao với Ran đi hai xe riêng thì bọn tao chở được Takemichi thôi."

Mutou khoanh tay, không hiểu sao chẳng phải Touman mà vẫn có người tranh việc với hắn: "Tao đem cậu ấy tới thì tao là người chở chứ?"

Mocchi bỗng đứng dậy nói: "Tao chở cho!"

Takemichi hết hồn, đúng hơn là cả đám cùng hết hồn nhìn Mocchi như nhìn người lạ nhập xác hắn. Mocchi giơ ngón cái lật ngược xuống với hai anh em Haitani, trên mặt ghi rõ năm chữ sáng chói: "Tao mới là người thắng!"

Takemichi chẳng hiểu gì nhưng Ran với Rindou đã cười lạnh, đôi mắt tím tối đi ngập sát khí. Ran đưa tay ra sau lưng nắm lấy baton, Rindou thủ thế bẻ tay đối thủ, Mocchi cũng bẻ khớp tay răng rắc chuẩn bị đánh lộn.

Kakuchou với Mutou từ lúc nào đã đứng cãi nhau giữa xe ô tô và xe mô tô cái nào tốt hơn rồi bỗng chuyển sang quát nhau về cách biệt độ tuổi, Mutou mắng Kakuchou không biết trên dưới, Kakuchou mắng Mutou già đầu nhiều chuyện.

Shion ngồi một bên ngơ ngác nhìn qua nhìn lại.

Trong lúc Takemichi thở dài một hơi ngán ngẩm trước tia lửa điện đùng đoàng giữa mấy tên đần kia, Izana chẳng nói chẳng rằng nắm chặt lấy cổ tay cậu rồi kéo đi ra xe của hắn. Một đám phía sau bỗng nín lặng, trừng mắt nhau một cái rồi cũng lẽo đẽo theo sau.

Takemichi ồ một tiếng, Izana hơn Mikey ở một điểm rồi này.

Ít nhất người của Tenjiku cũng không cãi nhem nhẻm với tổng trưởng rồi đánh lộn tay đôi tay ba chẳng phân trên đưới giống mấy tên đần ở Touman.

...

"Con mẹ nó sao chúng ta lại phải đi chùa?"

Mặt mũi Mocchi đằng đằng sát khí lại thêm thân hình cao to khủng bố, người xung quanh vừa thấy đã tránh vội sang một bên.

Rindou nhíu mày: "Thì đầu năm mày coi còn chỗ nào mở cửa ngoài chùa với đền thờ không? Ngu vừa thôi."

Mocchi nổi gân đầy trán, định xách cổ Rindou lên thì Kakuchou đã trừng mắt: "Mocchi, mày đừng có mà làm loạn ở nơi linh thiêng."

Shion chán nản nói: "Linh thiêng đéo gì..."

Takemichi cười ha ha lảng chuyện. Cậu cố nói chuyện với mọi người, dù cả đám cứ nói một tiếng là bật nhau một tiếng, mười câu cãi lộn hết chín câu, may sao vẫn hài hoà một cách quái lạ. Một hồi lâu Takemichi cũng dần hiểu mối quan hệ giữa mỗi người hơn.

Mutou từng nói Tenjiku tập hợp thành viên trên mười tám, tập hợp thế hệ S62 là những người từng có tiền án, mục tiêu thành nhóm tội phạm có tổ chức chứ chẳng phải trẻ ranh như Touman. Trong ký ức bọn họ đúng là đáng sợ thật, cậu từng đi đánh mà mang theo tâm thế chuẩn bị cái chết.

Nhưng mà bây giờ... Kiểu gì cũng thấy giống đám trẻ nít, hở ra là cãi nhau vì những chuyện tầm phào nhỏ nhặt hoặc thậm chí là vô lý không thể tả.

Ấn tượng của Takemichi về Tenjiku cũng thay đổi một ít, có lẽ là gần gũi hơn, cậu cũng đỡ căng thẳng khi ở chung với họ.

Dòng người qua lại đông như kiến, Takemichi bị một người đụng phải suýt ngã, may sao có ai đó vòng tay ra sau eo đỡ cậu. Takemichi ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt tím đầy ý cười của Ran:

"Đầu năm nên đông nhỉ? Nhiều người đấy."

Nói xong Ran nắm lấy tay người tóc vàng bên cạnh, đôi mắt xanh kia quay sang nhìn hắn đầy ngạc nhiên, sau đó nhìn hai cái tay đang nắm lấy nhau, rồi lại lúng liếng đối mắt với hắn như đang hỏi "Làm gì vậy?".

Ran mím môi cười: "Sợ trẻ lạc."

Takemichi trợn mắt, tên này cứ hay ỷ hơn tuổi cậu mà xem cậu là đứa ngốc. Người đi đường đông đúc, hai thằng con trai thì nắm tay nhau, Takemichi vội giãy ra nhưng năm ngón tay của tên này đã đan chặt vào tay cậu không rời.

Cùng lúc bên tay còn lại cũng bị ai đó nắm chặt lấy, Takemichi quay đầu, thầm than đám điên này. Izana siết chặt lấy tay cậu, Takemichi chẳng dám giãy ra nên đành để im, tự hỏi Izana và Ran có phải là kiểu người thích tiếp xúc thân mật như đám Touman hay không?

Trong kí ức, rõ ràng đâu như thế này? Ai nấy đều là bất lương cao ngạo máu chiến cả mà? Đâu có sở thích nắm tay nắm chân với con trai?

Sao mà bây giờ cả Touman lẫn Tenjiku đều khùng hết vậy?

So với Ran cứ bóp nhẹ từng đợt như đang xoa nắn đến ngứa ngáy, Izana gần như là siết mạnh như muốn bóp gãy toàn bộ xương của cậu.

Takemichi nghiến răng, thầm mắng tên khùng này không tự nhận biết sức mạnh của bản thân. Cậu vội cáu nhẹ vào tay Izana vừa nói nhỏ:

"Nhẹ thôi. Đau quá."

Izana mở to mắt, hắn ậm ừ quay đầu, lòng bàn tay nóng bừng như lửa đốt. Hắn chẳng thích đụng tay chân với người khác, với Shinichirou cũng chưa từng chủ động nắm tay như thế này. Chỉ là tự nhiên thấy Ran nắm lấy tay người bên cạnh, Izana bỗng hụt hẫng, không kiềm được muốn nắm tay đối phương.

Tự nhiên ba thằng con trai nắm tay nhau, mà đám người theo sau ba người thì bày ra khí thế hung thần ác sát, một đường đi làm ai nấy đều phải tò mò quay đầu.

Mutou chậc lưỡi, chẳng phải Touman mà hắn vẫn phải đứng ngoài nhìn người ta động tay động chân với Takemichi. Rindou nghiến răng ken két, thầm mắng ông anh trai nhanh tay quá sức.

Kakuchou bóp tay răng rắc, không dám mắng Izana nên đành mắng Ran một trận trong lòng. Mocchi trừng mắt, tên khốn Haitani Ran này muốn đem chủ trại chó Touman về dưới trướng mà không từ thủ đoạn. Đúng là nham hiểm!

Xem như mù không thấy bốn cái nhìn như dao găm đạn lạc vào người, Ran vui vẻ lắc tay với người tóc vàng bên cạnh. Takemichi đáp vài câu với Ran, cũng cố gắng nói chuyện với vị tóc trắng bên cạnh, thế nhưng chẳng biết vị này bị hỏng chỗ nào mà tay thì nóng như lửa, mắt thì nhìn xa xăm còn miệng thì im như hến.

Takemichi bóp nhẹ bàn tay Izana: "Sao cứng đờ người vậy? Tay mày nóng quá đấy. Nếu ngại thì cứ bỏ tay ra đi."

Izana chẳng nói chẳng rằng nhưng bàn tay đã siết chặt lấy tay cậu thêm lần nữa. Ran đi bên cạnh híp mắt, khoé môi hơi nhếch lên nhưng đáy mắt chẳng chút ý cười.

Izana xem chừng rất quan tâm nhóc cưng của hắn...

Một đám Touman, thằng em trai đần của hắn, Kakuchou, bây giờ là thêm cả Izana.

Ran nhớ số lượng địch thủ mà không khỏi thở dài một hơi. Nhóc cưng của hắn đúng là mệnh đào hoa.

"Sao vậy?"

Dưới bàn tay bị bóp nhẹ một cái, Ran cúi đầu, đôi mắt xanh to tròn kia tò mò nhìn hắn đầy ngây thơ, tim Ran tức khắc mềm nhũn. Hắn cầm lấy bàn tay mềm mềm của đối phương đặt lên môi hôn nhẹ một cái, quả nhiên phía sau liền có tiếng hít mạnh lẫn bẻ khớp tay răng rắc.

Takemichi trợn mắt, tức khắc đã có hỗn chiến diễn ra, mà trung tâm của hỗn chiến chính là cái tên điên vừa hôn tay cậu. Takemichi hoang mang nhìn cái tay còn rõ ràng từng cảm giác khi chạm vào đôi môi mềm mại lẫn chút lạnh của đối phương.

Cái vị tóc trắng ở bên cạnh cũng khùng điên chẳng kém, bỗng nắm lấy cái tay đó rồi dùng lực chà mạnh vào áo hắn đến khi da tay Takemichi đỏ bừng mới chịu thôi.

Rồi rốt cuộc là sao vậy? Bị điên hết rồi hả?

Takemichi ngơ ngác, Izana cáu bẳn siết lấy tay cậu kéo đi thẳng một đường tách biệt với đám phía sau. Mắt thấy cả đám chìm nghỉm giữa biển người, Takemichi lúng túng hỏi:

"... Không chờ mọi người sao?"

Izana nghiến răng: "Mặc kệ đi."

Izana có vẻ giận, Takemichi không hiểu mạch não của bất lương, cậu đành im lặng rồi ngoan ngoãn để người ta dắt đi. Đi một đoạn xa đến mức khả năng gặp lại đám người kia là bằng không, Izana mới ngừng lại, bực bội đá mạnh vào cái cây gần đó đến mức cái cây lõm một lỗ.

Takemichi đổ mồ hôi hột: "Sao vậy?

Izana hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh, bên tai bắt đầu ù đi, đầu thì đau âm ỉ, cộng thêm hình ảnh Ran hôn lấy bàn tay của người kia đầy trân trọng, nỗi giận dữ bộc phát mà hắn chẳng thể hiểu được đang thiêu đốt cả người. Izana gần như muốn phát điên lên, chỉ muốn dùng bạo lực huỷ hoại tất cả để giải toả.

Bỗng hắn rơi vào một cái ôm ấm áp, mái tóc vàng mềm mại của đối phương quệt qua bên má, bàn tay sau lưng vỗ nhẹ lưng Izana rồi nhẹ nhàng vuốt ve dọc gáy hắn như đang dỗ dành.

"Sao vậy? Đau đầu lại rồi?"

Giọng nói đối phương mang theo lo lắng, Izana ngẩn người. Ngửi mùi hương thoáng nhẹ bên mũi, điên loạn trong mắt Izana dần tan rã, hắn thở ra một hơi, nhắm mắt lại rồi dựa đầu lên vai người kia, khẽ ừm một tiếng.

Takemichi giơ tay vuốt tóc của Izana, quả nhiên hơi thở của đối phương dần dịu đi rồi đều đặn trở lại. Trong thư với Shinichirou, cơn đau đầu của Izana bắt nguồn từ cái năm mười hai tuổi bị đánh hội đồng, sau này dần xuất hiện nhiều hơn.

Takemichi nhận ra cơn đau đầu của Izana thường bắt nguồn từ cảm xúc kịch liệt của hắn. Mà hiện tại tâm lý của Izana như đang trên bờ vực chực chờ sụp đổ, chỉ cần kích ngòi nổ một cái là có thể làm hắn mất kiểm soát bản thân.

Nhưng mà hơi kì quái... Ngòi nổ của Izana là gì? Trong ký ức cậu gặp Izana đâu có dễ kích động như thế này? Chỉ khi liên quan đến Manjirou và Shinchirou, Izana mới kích động thế này mà?

Takemichi nghĩ mãi không ra câu trả lời, đành vứt chuyện này sang một bên, chuyên tâm dỗ dành tên đần này, mặc kệ mấy người đi đường chỉ trỏ hai thằng ôm nhau giữa chốn đông người.

Mái tóc trắng dụi vào cổ cậu, Takemichi ngứa đến rụt người, vội nghiêng đầu rồi dùng tay vén mấy sợi tóc ra sau tai người kia. Dưới mấy sợi tóc trắng là hàng mi dày trắng như tuyết cùng đôi mắt tím nhạt đang nhìn chằm chằm hầu kết của cậu, hơi thở nóng rực phả vào cổ làm Takemichi ngứa không chịu nổi.

"Này... Hết đau đầu chưa?"

"Chưa."

Takemichi nghe tiếng đáp ngay lập tức kia không khỏi trợn mắt, rõ là trông bình thường rồi mà. Cậu đành kéo đầu tên đần này tránh xa cổ cậu một chút, nhưng vừa kéo ra thì đầu tên này như nam châm trái cực với cổ cậu, tức khắc dính sát lại gần làm Takemichi giật mình.

Hơi thở thì sát rạt nóng muốn phỏng, đầu mũi lẫn đôi môi chẳng biết vô tình hay cố ý mà mơn trớn trên da cổ, hai cái tay đã giữ chặt sau eo cậu không cho đường lui. Tên đần này cầm tinh con chó sao...?

Takemichi bỗng liên tưởng cái ngày mà Izana quăng cậu lên giường rồi làm trò đồi bại, cả mặt cậu bắt đầu nóng bừng, hoảng loạn dùng tay gỡ cái đầu tóc trắng kia vừa cầu xin:

"Bỏ ra đi. Nhột quá!"

"Không thích."

Takemichi bỗng muốn đấm luôn tên đần này. Nghĩ là làm, Takemichi dùng tay đánh lên đầu Izana một cái, tuy rằng trong tưởng tượng muốn dùng lực mạnh đến đánh vỡ đầu tên đần này, nhưng thực tế cậu chỉ dám dùng lực nhẹ vừa phải, chẳng khác gì con gái dỗ yêu bạn trai...

Takemichi vừa liên tưởng xong thì muốn đấm cả bản thân, cậu bất lực nói: "Bỏ ra đi. Hết đau đầu rồi thì đi chơi tiếp. Chúng ta đi xin quẻ được không?"

Izana nghe xin quẻ bỗng ngẩng đầu, chẳng biết mạch não đã trôi tận đâu, nhanh chóng đứng thẳng dậy rồi kéo Takemichi đi đến chỗ xin quẻ.

Takemichi tròn mắt nhìn Izana đi thẳng đến chỗ xin quẻ tình duyên, trong lòng ngạc nhiên không tả nổi. Cái tên đần này yêu ai rồi? Kakuchou cũng đâu biết chuyện Izana có bạn gái...

Chẳng lẽ Izana yêu thầm ai đó?

Takemichi hết hồn với chính suy nghĩ của bản thân. Chẳng biết đối tượng của Izana là tốt số hay xấu số nữa... Thầm thương cảm cho đối tượng số khổ kia, cậu chậm chạp đi qua chỗ xin quẻ công danh sự nghiệp.

Izana đã lấy quẻ trước mà vẫn đứng chờ, Takemichi có chút buồn cười, cậu cũng cầm mảnh giấy rồi cùng hắn xem chung với nhau. Izana sờ người cậu, so với cái đêm đồi bại kia, chút đụng chạm này Takemichi vẫn xem như chuyện thường, cũng mặc kệ hắn sờ eo hay sờ lưng.

Takemichi mở xem của cậu trước, thấy hai chữ "Đại hung", trong lòng không khỏi hụt hẫng lẫn buồn bực. Lời dẫn nói rằng "Mang trong mình tấm lòng thiên hạ. Đại sự tưởng thành nhưng bại ở phút cuối, cẩn thận những người xung quanh."

Takemichi vội cất tờ giấy đi, gượng cười hỏi Izana: "Mày thế nào?"

Izana mở tờ giấy ra, cũng là "Đại hung", hai mắt hắn tức khắc tối sầm. Takemichi nhìn thấy cũng giật mình, đọc thử lời dẫn thì nói rằng "Đường tình trắc trở, đôi bên không hiểu lòng, xa cách không thể bên nhau, hoặc là khoảng cách địa lý, hoặc là thời gian ngăn trở, hoặc là âm dương cách biệt."

Đọc thấy bốn chữ "âm dương cách biệt" mà Takemichi cũng đổ mồ hôi lạnh, khó lắm tên này mới động lòng một người, như này cũng tội hắn. Cậu sợ Izana buồn lòng đành đưa tay vuốt gáy hắn dỗ dành, nhẹ giọng nói:

"Tao cũng "Đại hung", xem cho vui thôi, mấy cái này có khi không đúng đâu... Mấy năm trước tao từng xem thử mà cũng chẳng trúng gì cả, mày không cần tin tưởng nó nói lắm đâu."

Izana vò nát rồi vứt đi tờ giấy, dường như được Takemichi dỗ nên cũng dịu dần. Cậu nắm lấy tay hắn rồi cười:

"Giờ cũng trễ rồi, đi ngắm sông một chút rồi về được không?"

Izana ngẩn người thế nào, bỗng cầm lấy bàn tay trắng mềm của người bên cạnh đem đặt lên môi, rõ ràng là cùng một tay, cùng một vị trí với Ran làm lúc nãy.

Takemichi tròn mắt, biết tên này không có tình cảm với cậu, chẳng qua bản tính độc chiếm mà thôi. Tên này đúng là ghen tức trẻ con quá thể, cậu không nhịn nổi liền phì cười:

"Trẻ con quá đấy."

Izana nuốt nước bọt, khẽ ừm một tiếng, lập tức nắm chặt lấy tay người bên cạnh rồi kéo đi.

...

Emma đi vào chỗ lấy quẻ tình duyên, trong lòng buồn cười hình ảnh của ông anh trai và Draken khi xem quẻ tình duyên lúc nãy.

Lúc nãy cô lấy quẻ công danh sự nghiệp trước, còn hai tên đần kia chỉ biết quan tâm tình duyên, Emma cũng biết người trong lòng của hai người là ai nên tò mò nói mở ra chung.

Cùng xem xong thì Emma "Cát", hai tên đần kia cùng là "Đại hung", mặt mày hai người giống như trời sụp trời đổ, còn chẳng thèm đọc lời dẫn đã vứt vội mảnh giấy vừa mắng "Vớ vẩn", sau đó bực bội đi ra xe mô tô chờ trước.

Emma buồn cười không thể tả, tiếc là không đọc được lời dẫn xem thử thế nào. Cô đi ra ngoài đứng ở chỗ vắng người mới mở xem thử quẻ tình duyên của cô thế nào. Là "Đại cát".

"Gặp được người trong mộng nhất kiến chung tình, đôi bên tâm linh tương thông, bách niên hảo hợp, một đời một kiếp bên nhau không rời", Emma đọc xong cũng sửng sốt rồi mừng thầm một phen.

Trong khoảng khắc mơ hồ thấp thoáng một người tóc trắng đứng ở đối diện cách chừng năm mét, Emma giật mình, ngẩng đầu nhìn thật kĩ.

... Izana...?

Anh trai?

Mái tóc trắng cắt ngắn, làn da tối màu, hàng mi trắng dày và đôi mắt màu tím nhạt. Đối phương dường như chẳng nhận ra sự tồn tại của cô, đúng hơn là vì từ đầu đến cuối vẫn đứng đút hai tay túi quần đứng chờ ai đó, ánh mắt dịu dàng chỉ hướng về chỗ xin quẻ.

Emma chớp chớp mắt, phân vân bản thân có nên đến gặp mặt người anh trai này hay không... Liệu Izana có còn nhớ cô hay không? Và gặp nhau thì nên nói gì