[AllTake] Comeback

Chương 119



Author: ThatNghiep

Takemichi vòng tay qua eo Izana ôm chặt lấy hắn, cả người đều áp lên lưng đối phương không kẽ hở tách rời. Người ngồi trước có vẻ hài lòng, còn người ngồi sau thì khóc không ra nước mắt.

Kì cục quá thể.

Lần này Izana không dùng tốc độ hung thần ác sát để chở Takemichi đi nữa, thế nhưng hắn lại yêu cầu cậu phải ôm chặt như thế. Hai thằng đều là con trai, làm như này có kì quặc không?

Gió lạnh thổi vào mặt, tiếng động cơ đều đều, thêm cả ôm chặt người phía trước ấm áp quá mức làm Takemichi có phần buồn ngủ. Hai mắt cứ díu lại với nhau, cậu gật gù vài lần, cuối cùng chẳng biết từ lúc nào đã dựa đầu lên lưng người phía trước ngủ ngon một giấc.

Izana cảm giác người sau áp mặt lên lưng hắn hít thở đều đều mà chẳng nói gì, dường như đã ngủ mà hai cánh tay vẫn ngoan ngoãn ôm chặt lấy hắn. Trong lòng có cảm xúc khó tả, Izana cũng không hiểu nó là gì.

Có lẽ là vì đột nhiên được ai đó đến cho ánh sáng vào thời gian hắn chết lặng như tro tàn, có lẽ là do hắn cô độc nên muốn níu giữ ánh sáng ấm áp đó bên người, có lẽ đây chỉ là bản tính độc chiếm của hắn nổi lên chứ chẳng phải là cảm xúc gì cả...

Đây là cảm xúc gì?

Con trai với nhau... Bạn bè? Đồng đội? Em trai?

Cái gì cũng không phải.

Cũng là bản tính độc chiếm, thế nhưng cảm xúc hắn dành cho người này không giống với Shinichirou.

Izana khó hiểu, lúc nãy hắn đã có một ý nghĩ, một ý nghĩ khùng điên mà Izana không dám tin bản thân lại nghĩ như thế.

Yêu?

Cho nên mới vô thức muốn xem quẻ tình duyên?

...

Takemichi mơ màng tỉnh dậy, trước mắt là hình ảnh dòng sông lấp lánh phản chiếu ánh đèn từ trên cầu và thành thị sát gần đó, không khí lạnh làm chóp mũi cậu ửng hồng, thế nhưng thân thể lại chìm trong ấm áp vô cùng.

Takemichi chớp mắt, đối diện là đôi mắt tím nhạt cùng hàng mi trắng dày, Izana cúi đầu cười hỏi: "Tỉnh rồi? Rủ đi chơi mà ngủ ngon nhỉ?"

Bây giờ Takemichi mới nhận ra cậu đang ngồi lọt thỏm giữa hai đùi của Izana, sau lưng dựa một bên chân của hắn, hai chân gác lên bên đùi còn lại của đối phương, Izana thì vòng hai tay ôm lấy cậu, đầu Takemichi gác lên một cánh tay của hắn.

Takemichi trợn mắt, đây là cái tư thế gì?

Kiểu gì cũng y như đôi tình nhân vậy... Izana điên rồi sao?

Không đúng... Nếu cậu ngủ trên xe, vậy đến đây Izana đã bế cậu như Mutou từng làm, lúc ngồi xuống thì thuận thế để im như vậy.

Đúng vậy, chắc là không cố ý đâu.

Takemichi tự nghĩ rồi tự thuyết phục chính bản thân. Cậu chần chừ hỏi: "Mày có khó chịu không? Tao đứng dậy cho."

Izana à một tiếng, nhẹ đáp: "Không sao. Ngồi im đó đi."

Takemichi: "..."

Nhưng cậu thì có sao đó! Ngồi như này kì quặc lắm đấy!

Izana nhìn xa xăm ra dòng sông đen đặc ở trước mặt, hắn ngẩn người hồi lâu, hai cánh tay siết chặt người trong lòng, chậm rãi nói:

"Michi, rời Touman đi. Mày không được phép tiếp xúc với Manjirou nữa. Từ nay mày là người của tao... Mặc kệ mày gặp ai trước, mày là người của tao."

Takemichi ngẩng đầu, thấy sườn mặt lạnh lùng của đối phương như đang ra lệnh cho cậu, thậm chí còn chẳng nhìn vào mắt cậu lần nào. Trong lòng Takemichi buồn bực, nhớ mấy chuyện ngu ngốc anh Shinichirou kể về bản tính độc chiếm của tên này, cậu chỉ muốn đấm hắn mấy cái.

Im lặng suy nghĩ cẩn thận, Takemichi ngập ngừng mở lời:

"Sao mày ghét Manjirou thế? Vì anh Shinchirou sao?"

Izana nghiến răng, dường như chỉ việc nghe cái tên "Manjirou" từ đôi môi của đối phương, cả người hắn đã khó chịu không thể tả. Vô số câu nói liên tục văng vẳng bên tai khiến Izana muốn nổi điên lên.

Nếu Takemichi gặp Mikey ngay từ trước hắn, vậy trong lúc hắn đang chìm trong tuyệt vọng như tro tàn, Manjirou đang vui vẻ bên cạnh người này, trong lúc hắn khổ sở tìm kiếm, Manjirou đang nắm tay cùng người này cười nói.

Hắn lao tâm khổ cực mới cầu một lần gặp mặt đối phương, còn Manjirou thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến.

Người này luôn là người của Touman... Là người hi sinh cả bản thân vì Manjirou...

Lúc nào cũng vậy... Manjirou luôn may mắn như thế.

Lúc nào cũng vậy... Dù là Emma, Shinichirou hay người này, mọi người đều ở cạnh Manjirou.

Manjirou luôn là người hạnh phúc với mọi người, còn hắn lúc nào cũng cô độc một mình khổ sở.

"Tao... hận nó."

Izana chậm chạp nói, con ngươi tím nhạt vô cảm. Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt xanh to tròn kia, Izana cười nhạt nhưng đáy mắt lạnh như băng:

"Tao hận Manjirou đến chết..."

Takemichi ngỡ ngàng, bị ánh nhìn áp lực của người đối diện làm cho vô thức ngừng thở. Người bên dưới có vẻ sợ hãi như con thỏ nhỏ, Izana vô thức đưa tay vuốt ve cái má trắng mềm của đối phương.

Izana nhẹ giọng tiếp lời:

"Khi bị đưa đến trại mồ côi, tâm trí của một đứa trẻ bảy tuổi, tao đã nhận thức được mình bị mẹ bỏ rơi, nhưng mà tao vẫn trẻ con đến nỗi trông chờ một người thân gia đình sẽ quay trở lại và đón tao."

"Tao cứ chờ, chờ mãi... rồi người duy nhất đến thăm tao là Shinichirou. Anh ấy là người duy nhất cho tao cảm nhận cái gì gọi là tình thương của gia đình."

Cái cảm giác cô độc và tuyệt vọng, rồi một ai đó bỗng giang tay giúp đỡ và khiến Izana vỡ oà trong hạnh phúc. Dù cho có hắn có muốn huỷ hoại hay cố xoá, Izana vẫn không bao giờ quên được.

Người ôm cậu vô thức mỉm cười, đôi mắt luôn u ám của hắn như sáng lên lấp lánh khiến Takemichi ngơ ngác. Hoá ra... người này cũng sẽ có lúc đầy hi vọng vui vẻ như thế này.

"Anh ấy dạy tao chạy xe, dạy tao cách đánh nhau... cả cách chọc ghẹo bọn bất lương, cả quần áo, cả kiểu tóc... và cả cách cười. Tất cả đều là anh Shinichirou dạy cho tao."

Những lần chạy xe nghiêng ngả và hoảng loạn của hai anh em. Shinichirou thì chọc bọn bất lương nổi điên lên còn Izana sẽ hoảng sợ chạy theo sau lưng anh ấy.

Những bộ đồ ngu ngốc, kiểu vuốt tóc đần độn và đeo cặp kính râm như dân xã hội đen nửa mùa. Cả cái nụ cười tươi đến tít cả mắt không thấy mặt trời như những đứa ngốc...

Nụ cười trên môi hắn cứng lại, Izana chớp mắt, ánh sáng trong mắt thoáng cái đã tan biến, hắn thẫn thờ nói:

"Tao... đã tưởng tao là người em trai duy nhất của anh ấy."

"... Nhưng mà khi tao vô tình biết về Manjirou... Tao đã..."

Cái ngày hắn lén lút đến nhà Sano và thấy Manjirou, Izana đã cảm thấy thế nào?

Ngỡ ngàng, đau khổ, thất vọng, căm hận?

Izana đã chẳng thể nhớ nổi đống cảm xúc hỗn loạn khi đó. Hắn cứ thẫn thờ đứng ở một góc tối nhìn anh Shinichirou dẫn Emma cùng Manjirou đi chơi, nhìn theo bóng lưng ba người kia hạnh phúc nắm tay nhau.

Hắn cứ đứng ở góc hẻm gần căn nhà đó, cứ ngẩn ngơ đứng đó cả một ngày trời.

Một căn nhà đầy ắp tiếng cười, một kẻ không chốn dung thân.

Khoảng khắc đó, hắn đã chết lặng.

Izana ngập ngừng, đôi mắt hắn dần mất tiêu cự, hắn mấp máy môi vài lần, cảm giác nghẹn ắng ở cổ họng, mãi mới nói được thành lời:

"Tao đã... ghen tị, vô cùng ghen tị với nó..."

"Trong khi tao ở trại mồ côi, từng ngày trông chờ Shinichirou đến thăm, thời gian gặp anh ấy chỉ vài tiếng, tao trân trọng từng giây phút ở bên cạnh anh ấy, tao hi vọng thời gian chậm lại, tao luyến tiếc khổ sở khi nhìn bóng lưng anh ấy rời đi..."

Izana đã chuyển ánh mắt nhìn vào con sông màu đen đặc kia, chậm chạp nói:

"Manjirou chẳng cần làm gì cả, nó sống dưới một mái nhà với anh Shinchirou. Nó chẳng cần phải chờ đợi, cũng chẳng cần phải hi vọng thời gian chậm lại, đơn giản chỉ vì nơi anh Shinichirou trở về chính là nơi nó ở. Manjirou có thể dành cả ngày với anh Shinichirou đi dạo khắp nơi."

"Manjirou có gia đình... nó có ông nội thương nó, cả Emma, nó có bạn bè... Còn tao... tao chỉ có một mình Shinichirou mà thôi."

Hai mắt Takemichi hơi đỏ lên. Mọi cảm xúc của Izana như đang truyền vào người cậu, qua từng hơi thở dồn dập rồi như ngừng lại, qua câu chữ lạc đi mà Izana còn chẳng nhận ra, hầu kết cứ lên rồi xuống theo từng lời của hắn như đang cố kiềm chế.

Cả cái cách cả người hắn buông lỏng cậu ra như đã quá mệt mỏi khi nhớ về những ngày tháng năm xưa.

"Nhưng tao đã cố gắng lắm rồi... Tao cố gắng quên đi sự tồn tại của nó. Tao đã không muốn nhắc đến, vậy mà Shinichirou cứ mãi nhắc đến tên nó, mỗi một cuộc trò chuyện với Shinichirou đều là Manjirou. Tao..."

Hắn chỉ muốn khi hai người ở riêng, Shinichirou chỉ quan tâm một mình hắn thôi. Hắn đã hèn mọn đến thế, khát cầu tình thương đến thế, vì sao cứ phải nhắc đến Manjirou?

Izana bật cười thành tiếng, bàn tay hắn run lên mỗi khi nhớ về khoảng khắc ấy. Đây là điều hắn chẳng bao giờ muốn thừa nhận, điều mà hắn luôn căm hận.

"Nhưng mà... anh Shinichirou vẫn thương Manjirou hơn..."

Đúng vậy, dù hắn có làm thế nào đi chăng nữa, người Shinchirou thương là Manjirou mà không phải hắn.

Từng lời nghẹn ắng khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng, mọi thứ trước mắt dần nhoè đi vì nước mắt, hai vai Izana run lên:

"Hắc Long mà anh ấy thành lập, tao đã... tao đã... muốn... bảo vệ thứ anh ấy trân trọng... tao đã... muốn anh ấy để tao kế thừa đời tiếp theo của Hắc Long..."

"Anh Shinichirou. Đời tiếp theo của Hắc Long để em kế thừa được không?... Em muốn bảo vệ thứ anh trân trọng ấy mà."

Izana là thủ lĩnh Hắc Long đời thứ tám, Takemichi biết chuyện này. Nhưng Izana đã huỷ hoại Hắc Long, thứ mà Shinichirou trân trọng nhất. Takemichi đã từng nghĩ về điều này, cậu khó hiểu khi một Izana tôn thờ Shinichirou đến thế lại tự tay huỷ hoại đi Hắc Long mà anh ấy trân trọng nhất.

Nhưng lúc nãy, Izana đã nói hắn muốn bảo vệ Hắc Long mà?

Rồi câu nói tiếp theo đã giải thích toàn bộ những khó hiểu của Takemichi, khiến cậu ngây ngẩn đến mức quên cả hít thở.

Từ hàng mi trắng dày rơi xuống giọt nước mắt trong suốt, đôi mắt tím nhạt của Izana chẳng còn vẻ vô cảm, nó đầy nước và tuyệt vọng nhấn chìm.

"Nhưng hoá ra... anh ấy chưa từng nghĩ sẽ để lại Hắc Long cho tao..."

"... Được. Anh sẽ suy nghĩ về nó. Cảm ơn em, Izana."

Izana nhớ về cái khoảng lặng sau khi hắn nói với Shinichirou. Chắc anh ấy đã chẳng ngờ hắn đề nghị như thế.

Bởi vì anh ấy chưa từng nghĩ tới hắn.

"Nếu như tao không đề nghị... anh ấy... vốn dĩ chỉ nghĩ đến việc sẽ trao thứ anh ấy quan tâm nhất cho Manjirou..."

"Anh sẽ để lại Hắc Long cho em... và sau đó, Manjirou sẽ kế thừa sau em."

Nếu Izana không đề nghị, Shinichirou sẽ cho Manjirou kế thừa.

Nếu Izana đề nghị, hắn chỉ là thứ trung gian ở giữa, cuối cùng vẫn là Manjirou.

Khoảng khắc đó, mọi thứ như mờ nhoè và méo mó. Trái tim của hắn như bóp nghẹn và thống khổ thì vỡ oà trong nháy mắt, nhấn chìm cả người hắn trong vũng bùn đen tuyệt vọng. Vậy mà người phía sau vẫn cười nói đến bình thản, cứ nhắc về Manjirou với giọng nói ấm áp và dịu dàng.

Nước mắt Izana rơi lã chã, từng tiếng nấc nghẹn là nỗi đau khổ đang xé tan cõi lòng của hắn.

"Tao không là ai cả. Tao... chưa từng... là gì trong mắt Shinichirou cả..."

Shinichirou chưa một lần nghĩ đến hắn.

"Chỉ bởi vì... bọn tao không cùng máu mủ..."

"Mày là đứa con riêng giữa ông chồng trước của tao với một mụ Philippines. Lão ta thật hết thuốc chữa, rốt cuộc thì bị bọn xã hội đen đâm chết."

Izana gục đầu tựa vào ngực Takemichi, tay hắn nắm chặt lấy vai cậu, nghẹn ngào từng tiếng lặp lại.

"Chỉ vì... bọn tao... không cùng máu mủ..."

"Hiểu chưa? Mày chẳng có máu mủ gì với tao hết."

"Nếu cô độc ngay từ đầu thì tao có thể chịu đựng được... Cái địa ngục khi niềm hạnh phúc mình có đột nhiên biến mất..."

"Hoá ra từ đầu đến cuối... Tao chỉ cô độc một mình..."