Ánh mắt của Lâm Yến xuyên qua đám người nhìn về phía Chu Man Thiển và Tưởng Tư Phi.
Khóe miệng của cô hơi nhếch lên nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Ha ha, hiện tại trong tay Triệu Hồng Lăng không còn ai, chẳng phải là vì mấy năm nay Triệu Hồng Lăng đã đổ toàn bộ tâm huyết vào Tưởng Tư Phi hay sao! Lâm Yên cao giọng nói: “Mới vừa rồi, tôi có nghe đại diện Chu nói người đại diện của tôi - chị Triệu Hồng Lăng và kiếm tiền mà chỉ nhận cho Tưởng Tư Phi những vai diễn chẳng ra sao?” Chu Man Thiển thấy Lâm Yến đột nhiên chĩa mũi dùi về phía mình thì xì một tiếng rồi giễu cợt đáp trả: “Sao nào? Chẳng lẽ tôi nói sai?”.
“Cô Tưởng Tư Phi, những gì mà người đại diện Chu Man Thiến của cô vừa nói, cô cũng không phủ nhận đúng không?” Lâm Yên nhìn về phía Tưởng Tư Phi, tiếp tục hỏi.
Tưởng Tư Phi trầm mặc không nói gì, coi như thẩm thừa nhận.
Do gương mặt của mình quá phổ thông nên Tưởng Tư Phi vô cùng để ý tướng mạo của mình.
Thế nhưng Triệu Hồng Lăng chỉ toàn nhận cho cô ta những vai diễn quê mùa, thậm chí còn phải hóa trang xấu xí đi, cô ta chịu đủ rồi.
Mỗi lần đọc được những bình luận nói cô ta trông xấu xí là cô lại bực tức trong lòng.
Mà lúc này, gương mặt đẹp đến mức tỏa ánh hào quang bắn bốn phía của Lâm Yên giống như đang châm chọc cô ta.
Lâm Yên thấy Tưởng Tư Phi im lặng thừa nhận như vậy thì cười lạnh, cô đưa mắt nhìn tất cả những phóng viên xung quanh rồi nói: “Được, nếu đã như vậy tôi sẽ cùng các vị phân tích những tác phẩm của cô Tưởng Tư Phi trong suốt những năm qua?” “Tôi đây bất tài, không có sở trường gì nhưng mà trí nhớ vẫn dùng được! Nếu như tôi nhớ không nhầm thì cô Tưởng Tư Phi đã ra mắt được ba năm, tham gia diễn tổng cộng năm bộ phim.
Bộ thứ nhất, chính là nhân vật cô gái nông thôn mà người đại diện Chu đây coi thường, đó là tác phẩm đầu tay cũng là tác phẩm thành danh của cô Tưởng Tư Phi.
Tác phẩm này đã giành được giải thưởng nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải thưởng điện ảnh tối cao trong nước - giải Kim Tông! Bộ thứ hai, cũng là một vai diễn mà đại diện Chu phỉ nhổ, vai thiếu nữ bất lượng.
Tuy bỏ lỡ thời gian tham dự các giải thưởng nhưng lại có danh tiếng vang dội, được nhiều nhà chuyên môn đánh giá cao! Bộ thứ ba, hợp tác cùng với ảnh hậu Giang Giai Nghệ, trực tiếp tiến thẳng vào liên hoan phim Lorraine, giành được giải phim Trung Quốc xuất sắc nhất! Bộ thứ tư, đảm nhiệm vai nữ chính duy nhất của bộ phim, được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Tông! Bộ thứ năm, một tháng trước, nó đã mang về cho cô Tưởng Tư Phi giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Tông, một bước lên hàng nghệ sĩ tuyến 1...”
Lâm Yến hùng hồn nói một hơi, các thông tin đưa ra không hề sai lệch một chút nào.
Sau đó, cô lạnh mắt nhìn về phía hai người Tưởng Tư Phi và Chu Man Thiển: “Ai ai cũng biết, năm bộ phim này hầu hết đều là phim nghệ thuật.
Cộng tất cả doanh thu lại có khi còn không so được một bộ phim thương mại, thậm chí còn kém hơn cả một bộ phim máu chó! Đại diện Chu, cô Tưởng Tư Phi, hai người nói Triệu Hồng Lăng và kiếm tiền mà đem những bộ phim cô Tưởng Tư Phi đã từng đóng trở thành những bộ phim chẳng ra sao.
Vậy xin hỏi hai vị, hai vị cho rằng giám khảo của giải Kim Tông bị mù hay cảm thấy những người hâm mộ điện ảnh có vấn đề về mắt? Hay là cho rằng những bộ phim không kiếm được tiền thì đều là những bộ phim rác rưởi?” Lời nói của Lâm Yên vừa chấm dứt, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, ánh mắt của tất cả các phóng viên đều hướng về phía Tưởng Tư Phi và Chu Man Thiển.