Hơn nữa, người trong nghề đều vô cùng thán phục khả năng chọn phim của Triệu Hồng Lăng.
Nhưng hiện tại, Tưởng Tư Phi này vừa mới đi ăn máng khác đã quay ngoắt, phủ nhận công sức của người đại diện cũ.
Thậm chí phủ nhận cả những gì mình đã trải qua.
Thậm chí còn ghét bỏ những vai diễn này không xứng với mình.
Như vậy đúng là khó trách hơi quá đáng.
Tưởng Tư Phi nghe Lâm Yên nói vậy thì chẳng thể đáp trả lại dù chỉ một chữ, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
Vừa rồi Chu Man Thiên quá đắc ý nên ăn nói không quá chú ý.
Hiện tại nghe Lâm Yên nói xong, biết mọi chuyện không ổn nên sắc mặt lập tức thay đổi.
Tất cả những bộ phim Triệu Hồng Lăng nhận cho Tưởng Tư Phi đều là phim văn nghệ không quá nổi, thậm chí là không được quan tâm.
Có vài phim còn lỗ lớn, phim như vậy không phải phim rác rưởi thì là cái gì? Thế nhưng Chu Man Thiển lại không ngờ được rằng Lâm Yên sẽ dùng chuyện giải thưởng để nói, thậm chí còn kéo cả giám khảo cùng những fan hâm mộ điện ảnh vào.
Lần phản kích này của Lâm Yên quá cao tay, các phóng viên cũng bắt đầu đổi chiều gió.
Khương Nhất Minh đứng nghe một bên cũng liên tục gật gù.
Một phóng viên đã nhận tiền của Chu Man Thiển không nhịn được lên tiếng: “Quả thật với điều kiện của Tưởng Tư Phi, con đường do Triệu Hồng Lăng tạo ra đúng là không sai! Với điều kiện thế này có biết bao nhiêu nghệ sĩ cả đời chỉ có thể đóng vai phụ, Tưởng Tư Phi chỉ dùng ba năm đã có thành quả đã rất là may mắn!” “Đúng vậy, đúng là đã gặp được một người đại diện đáng tin cậy!” “Đáng tiếc, người ta lại không cảm kích! Bây giờ nổi tiếng rồi lại đi ôm chân kẻ khác, ghét bỏ người cũ!” “Không chỉ thể mà cô ta còn dẫn theo người đại diện mới tới châm chọc và khiêu khích người cũ, thế này chẳng phải là ăn cháo đá bát rồi sao?” Đa Đa vốn đang sợ Lâm Yên lại gây ra chuyện, nhưng không ngờ cô lại nói những câu như thế.
Cô nàng sững sờ, đứng ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt nhìn Lâm Yên cũng dần trở nên phức tạp.
Triệu Hồng Lăng chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Vốn dĩ cô cho rằng mình có thể chấp nhận, có thể hiểu được, có thể cảm thấy bình thản.
Những nghệ sĩ trong tay cô muốn đi hay ở cũng được, cô không ép buộc họ phải ở lại.
Nhưng khi nghe Lâm Yến nói xong, nghe được bản thân mình đã từng tốn biết bao nhiêu tâm huyết để tranh thủ giành giật được tài nguyên cho Tưởng Tư Phi.
Nghĩ đến những gì mình làm bao nhiêu năm nay thì trong lòng vẫn không thể nào không cảm thấy đau xót.
Chu Man Thiện thấy đám phóng viên bắt đầu chỉ trỏ liền vội vàng lên tiếng đáp trả: “Lâm Yên! Vừa rồi tôi chỉ nói nhầm mà thôi, ý của tôi là Tư Phi có thể là nghệ sĩ sáng giá hơn và xứng đáng với những tài nguyên tốt hơn mà thôi!”
“Ô, vậy cho nên tất cả những bộ phim cô ta từng quay đều là phim rác rưởi?” Lâm Yên không cho phép cô ta nói lái sang chuyện khác.
Chu Man Thiến cứng họng, đôi mắt dần trở nên âm trầm, lạnh lùng đáp lại: “Lâm Yên! Cô ở đây giả vờ làm chiến sĩ vì công lý? Trong cái giới này, kẻ cặn bã của cặn bã, kẻ vì nổi tiếng và tiền tài mà không biết xấu hổ chính là cô! Người đại diện sao thì nghệ sĩ trong tay chính là như vậy! Người đại diện như Triệu Hồng Lăng thì có thể ra cái thể thống gì chứ?”
Lâm Yên khẽ nhíu mày, cô đã sớm biết Chu Mạn Thiển sẽ chơi trò này nên từ tốn đáp trả: “Ha ha, chiêu đánh tráo khái niệm này của đại diện Cho thật cao tay nhỉ! Nhưng tiếc quá, ai ai cũng biết tôi đây không thích chịu sự quản lý, thích làm theo ý mình, luôn luôn bất hòa với chị Triệu Hồng Lăng.
Nhưng chị Lăng rất tôn trọng đạo đức nghề nghiệp cho nên từ đầu tới cuối vẫn luôn nhường nhịn tôi, không đá tôi đi! Vậy nên mặc kệ tôi có tai tiếng cỡ nào thì đó cũng là chuyện riêng của tôi! Chỉ là chị Lăng xui xẻo cắm phải một bãi phân trâu là tôi đây!”