Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 115: Đành lòng



Một người là sinh viên xuất sắc của Học viện điện ảnh Đế Đô, đa tài đa nghệ, thông minh lương thiện lại còn chăm chỉ đi làm từ thiện, được toàn dân công nhận là “thiên thần quốc dân”.

Lời Lâm Thự Nhã nói ra, hiển nhiên không một ai nghi ngờ.

Dáng vẻ yếu đuối đáng thương kia khiến mọi người tức giận, trong nháy mắt cô ta đã khiến cho tình cảm của đám người này dâng lên.

Từ đầu tới cuối Lâm Yên chẳng nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh thờ ơ nhìn, lẳng lặng xem màn biểu diễn của Lâm Thư Nhã.

Lúc này Lâm Thư Nhã cũng nhìn sang Lâm Yên, khóe miệng cô ta nhếch lên tạo thành một nụ cười khẩy lạnh lùng, trong đáy mắt tràn đầy sự trào phúng.

Sau đó, cô ta chậm rãi tới gần Lâm Yên, tỏ ra cực kì đau lòng mà nói: “Chị...

em biết chị vẫn còn hận em.

Khi còn bé thì giành đồ chơi của em, lớn lên lại giành đồ trang điểm, tất cả những thứ đó em đều có thể nhường cho chị.

Kể cả chuyện chị muốn ra nước ngoài phát triển, em đi làm thêm từ cấp 3 giúp đỡ chị cũng chẳng có vấn đề gì...

Thế nhưng chuyện tình cảm, không phải là chuyện từ một phía! Cho dù em có muốn nhường thì lần này cũng không thể nhường được...

Lời nói Lâm Thư Nhã đi vào tai của đám phóng viên sẽ tạo thành phản ứng như thế nào là điều có thể tưởng tượng được.

“Trước kia Lâm Thư Nhã nhận phỏng vấn đã từng đề cập đến người chị gái của mình.

Không ngờ Lâm Yên chính là cô chị gái vô dụng của Thư Nhã!” Ngay lập tức, vô số ánh mắt trách cứ đổ dồn về phía Lâm Yên.

“Lâm Yên, cô đúng thật là không biết xấu hổ! Ngay cả người đàn ông của em gái cũng giành!” “Đúng thế! Cô ỷ vào việc Thư Nhã lương thiện nên được nước làm tới, làm tổn thương cô ấy, không ăn được thì đạp đổ: Trời ạ, tại sao trên đời lại có loại chị gái ác độc như vậy! Loại cặn bã này làm bẩn cả giới giải trí rồi!” “Lúc trước cô ta còn nói trên weibo rằng Nhà Của Thiên Thần là do cô ta sáng lập đấy! Cướp bạn trai của Thư Nhã thì cũng thôi, nhưng ngay cả công lao từ thiện của Thư Nhã cũng muốn cướp! Sao cô ta lại thích đi cướp đồ của người khác như vậy!”.

Trong những tiếng chỉ trích đầy phẫn nộ, đột nhiên Lâm Thư Nhã ghé lại gần Lâm Yên, nói nhỏ: “Lâm Yên! Từ nhỏ tôi đã giỏi hơn chị, bất kể chuyện gì tôi cũng đều làm tốt hơn chị, nhưng số mệnh của chị lại luôn tốt như vậy! Chị chỉ dựa vào may mắn nên năm đó mới có thể chèn ép tôi khắp nơi! Bây giờ tôi cho chị xem, rốt cuộc chị là cái thá gì! Trong mắt tôi, chị nhỏ bé không khác gì con kiến hôi, muốn quỳ xuống lau giày cho tôi cũng không có tư cách! Đời này chị chỉ có thể ngẩng đầu lên mà nhìn tôi...

biết chưa?” Lâm Yên nghe Lâm Thư Nhã nói vậy chỉ nhếch khóe môi.

Cô không ngờ tình cảm chị em suốt bao năm qua, cô em gái mà cô đã liều mạng để bảo vệ lại có suy nghĩ như vậy.

Lần này có không phát điên, cũng không giận dữ, trái lại, trong lòng như được gột sạch bụi bặm, thoải mái vô cùng.

Một chút không đành lòng cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.

Lâm Thư Nhã khẽ cười một tiếng, nói: “Chị, chị đừng giãy giụa nữa, trên thế giới này không có ai hiểu chị hơn tôi đâu! Mọi nhược điểm, mọi thứ của chị đều nằm trong lòng bàn tay của tôi! Chị...

chỉ là một phế vật làm cái gì cũng sai mà thôi...”

Lâm Yên miễn cưỡng nhìn Lâm Thư Nhã, trong mắt mang theo cảm giác áp lực làm người ta sợ hãi: “Lâm Thư Nhã, em thật sự cho rằng em rất hiểu chị?” Khi tôi coi cô là người gần gũi nhất, hiển nhiên tôi sẽ để lộ tất cả nhược điểm của tôi ra với cô.

Thế nhưng nếu cô chỉ là một người xa lạ, thì cô vẫn cho là cô còn có thể hại được tôi sao?