Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 116: Đầu óc bỏ quên ở nhà rồi?



Còn về phần Lâm Yên, phế vật...

chung quy vẫn là phế vật, có xách giày cho cô ta cũng không xứng! “Chị, nếu chỉ cần gì có thể nói với em.” Lâm Thư Nhã đứng trước mặt phóng viên nói với Lâm Yến, “Mặc kệ thế nào thì chị vẫn là chị gái của em, dù cho trước đây có ra sao nhưng máu mủ tình thâm không thể chặt đứt!” Lâm Thư Nhã nói xong, lập tức có một đám người nhao nhao bất bình thay cô ta.

“Thư Nhã, cô quá lương thiện rồi! Cô ta không xứng đáng làm chị của cô! Tôi làm truyền thông suốt bao năm nay đã chứng kiến biết bao kẻ như vậy, loại người này vốn chẳng hề có liêm sỉ, sẽ càng lúc càng quá đáng hơn!” Có một phóng viên đeo kính liếc nhìn Lâm Yên một cái rồi lạnh giọng nói.

Các phóng viên khác cũng rất tán thành với lời của vị phóng viên này.

Một phóng viên khác mặc đồ màu đỏ nhìn lướt qua Lâm Yến với ánh mắt chán ghét, sau đó phụ họa: “Dù sao có vài người chẳng xứng đáng gọi là người, chỉ cần đạt được mục đích của mình thì có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào lợi dụng tất cả những người xung quanh, huyết mạch tình thân đã là cái gì?”

“Mọi người không nên nói như thế, có lẽ chị của tôi chỉ hồ đổ trong chốc lát mà thôi...” Lâm Thư Nhã nhặn mày, ra vẻ đau lòng lại cam chịu.

“Cô Thư Nhã, phóng viên Tôn nói rất đúng, cô quá hiền lành rồi! Lâm Yên là đồ không biết xấu hổ lợi dụng sự hiền lành của cô.

Nếu như cô vẫn tiếp tục không bảo vệ mình như vậy thì sau này sẽ càng gặp nhiều thiệt thòi hơn thôi!” Nữ phóng viên mặc váy đỏ nghiệm mặt nói.

Triệu Hồng Lăng nhíu mày nhìn đám phóng viên “đang bênh vực lẽ phải”.

Vào lúc này lựa chọn sáng suốt nhất chính là im lặng.

Triệu Hồng Lăng cũng coi như khá hiểu Lâm Yên, ngay từ lúc ban đầu cô đã cảm thấy Lâm Thư Nhã có vấn đề nhưng ngại quan hệ giữa Lâm Yến và Lâm Thư Nhã nên không nói gì.

Thế nhưng bây giờ, xem ra Lâm Thư Nhã này không chỉ có vấn đề mà còn có vấn đề rất lớn.

Nhưng tình cảnh bây giờ không giống như trước, quyền phát biểu hoàn toàn nằm trong tay Lâm Thư Nhã, mọi người ai cũng sẽ chọn tin tưởng cô ta.

Nếu lúc này đứng ra giải thích cho Lâm Yên thì sẽ chỉ mang kết quả ngược lại.

“Lâm Yên! Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, bản thân thì ra nước ngoài thoải mái tự tại nhưng lại bắt Lâm Thư Nhã nghỉ hè phải đi làm thêm kiếm tiền cho cô! Cô còn là người sao? Thư Nhã có loại chị gái như cô đúng là xui xẻo đến cùng cực!” Nữ phóng viên mặc váy đỏ kia nhìn chằm chằm Lâm Yên công kích, trong mắt toàn là vẻ khinh thường và chán ghét.

Lâm Yên chỉnh lại mũ lưỡi trai trên đầu, nở nụ cười rồi nhìn về phía phóng viên váy đỏ: “Sao? Ra ngoài quên mang não à?” “Cô nói cái gì!” Nghe vậy, phóng viên đeo kính vừa nãy liền quát lớn: “Thẹn quá hóa giận nên bắt đầu công kích người khác?”

Khóe miệng Lâm Yên hơi nhếch lên, cô không cáu không giận mà chỉ cười nhạt đáp: “Tôi cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở mấy người thôi.

Làm phóng viên mà người ta nói cái gì là tin cái đó, không cần điều tra cũng không cần bằng chứng! Tôi bảo mấy người không mang não liệu có quá đáng hay không?” Lâm Yến không để phóng viên kia lên tiếng đã nói tiếp: “Hoàn toàn không có khả năng động não suy nghĩ, chỉ biết dựa vào miệng người khác để kiếm bài đăng thật...”