Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 118: Dũng khí u mê



Thế nhưng chuyện Chu Phong lại có liên quan với giải trí Đỉnh Phong.

Chuyện lớn như vậy tuyệt đối không thể để đám phóng viên này biết được.

Cuối cùng, Khương Nhất Minh chỉ có thể chọn cách trầm mặc, không hề nói một câu.

Lâm Thư Nhã thấy vậy lập tức len lén nhếch mép, tỏ vẻ đã lường trước được chuyện này.

Cô ta rất hiểu Lâm Yên, diễn xuất của Lâm Yên thật sự không thể chấp nhận được.

Lấy được vai diễn này chắc chắn là dựa vào may mắn.

Có lẽ là sau khi Chu Phong bị tố cáo, Khương Nhất Minh sợ Lâm Yên đi nói lung tung nên mới giao vai diễn này cho Lâm Yên.

Các phóng viên xung quanh thấy phản ứng của Khương Nhất Minh như vậy thì hiển nhiên cho rằng ông ngầm chấp nhận lời bọn họ vừa nói, lập tức trở nên hưng phấn.

“Nhìn đi, ngay cả đạo diễn Khương cũng ngầm thừa nhận rồi!” “Những chuyện thể này cô ta còn nói láo được, quả nhiên là không hề có điểm dừng!” “Lâm Yên! Bây giờ cô còn gì để nói không?” Lâm Yên biết nguyên nhân Khương Nhất Minh không thể lên tiếng, cô nhún vai đáp lại: “Không có gì để nói, tất cả đều dùng thực lực để nói chuyện! Chờ tới khi phim được công chiếu, tất cả mọi người sẽ biết diễn xuất của tôi như thế nào.

Hy vọng đến lúc đó, từng vị phóng viên nói xấu tôi có thể nói lời xin lỗi với tôi.” Đám phóng viên nghe xong, ánh nhìn của bọn họ dành cho Lâm Yên chẳng khác nào đang nhìn một kẻ điên.

“Xin lỗi cô ta? Lâm Yên điên rồi à!” “Tôi thấy cô ta là lợn chết không sợ nước sôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” “Phì...

xin lỗi sao? Tôi thấy đến lúc đó sợ rằng chính cô ta mới là người khóc lóc cầu xin các fan hâm mộ điện ảnh đừng đập rạp đòi trả tiền vé mới đúng!” Phóng viên Tôn tỏ vẻ nực cười, trào phúng không thôi: “Được thôi, đến lúc đó nếu có thật sự chứng minh được diễn xuất của mình thì tôi quỳ xuống xin lỗi cô cũng được!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tôi cũng thế tôi cũng thế...” Lời của phóng viên Tôn khiến một tràng cười vang lên cùng những tiếng phụ họa.

Lâm Yên đưa mắt nhìn vô số thiết bị ghi hình đang hoạt động xung quanh rồi gật đầu một cách thỏa mãn.

Nhiều người nhìn thế này thì đến lúc đó không một ai chạy thoát rồi.

Thời gian phỏng vấn kết thúc, các phóng viên lục tục rời đi, cuối cùng trong nơi chụp hình cũng trở nên yên tĩnh.

Lâm Thư Nhã hàn huyên với Tưởng Tư Phi vài câu rồi cũng rời đi.

Trước khi đi, ánh mắt ngạo nghễ của cô ta đảo qua Lâm Yên, nói: “Chị, hẹn gặp lại.” Chân trước Lâm Thư Nhã vừa rời đi, chân sau Tưởng Tư Phi đã cố ý liếc nhìn Triệu Hồng Lăng rồi quay sang nói với Chu Man Thiển: “Em còn tưởng Triệu Hồng Lăng là người thông minh chứ, không ngờ cô ta lại ngu tới mức muốn dựa vào cái thứ rác rưởi kia để trở mình!”

“Ha hả, chị đã nói rồi, Triệu Hồng Lăng chỉ biết dựa vào em, hút máu em thôi! Chắc em không biết Triệu Hồng Lăng đã đánh đố với những người đại diện khác trong công ty là trong vòng ba tháng tới sẽ dùng Lâm Yên để đạt được công trạng cao nhất! Bằng không cô ta sẽ từ chức giám đốc bộ phận Quản lý và Kinh doanh nghệ sĩ của công ty!” “Thật hay giả vậy? Cô ta điên rồi sao?” Hai người mỗi người một câu châm chọc, mãi cho đến khi nhân viên tới mời Tưởng Tư Phi vào thay trang phục, Tưởng Tư Phi mới giẫm giày cao gót, cao ngạo rời đi.

Đa Đa tuyệt vọng nhìn Lâm Yên với vẻ mặt cầu xin: “Chị Yên, tại sao chị lại nói như vậy trước mặt phóng viên, lại còn nhiều phóng viên như vậy...

Đến lúc đó phải làm thế nào đây?” Lần trước ở công ty cũng thế, lần này trước mặt các phóng viên cũng vậy.

Lâm Yên chớp mắt: “Đến lúc đó thì sao? Sao lại hỏi chị chứ? Đây rõ ràng là điều mà đàm phóng viên kia nên suy nghĩ mới phải chứ!” Đa Đa: “...” Rốt cuộc là ai cho Lâm Yên dũng khí để u mê quên trời đất như thế này đây!