Mỗi lần thay đổi trang phục, tất cả các nhân viên xung quanh đều đứng cổ vũ hoặc thi nhau tán dương.
Đảo mắt đã tới buổi trưa, Lâm Yên đã đợi gần ba tiếng.
Triệu Hồng Lăng nhíu mày nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình di động.
Sợ là trong hôm nay bọn họ không thể chụp tạo hình được.
Lâm Yên và Tưởng Tư Phi cùng được sắp xếp thử đồ và chụp hình vào sáng nay, buổi chiều là thời gian chụp tạo hình của các nghệ sĩ khác.
Nếu như Tưởng Tư Phi tốn thời gian quá nhiều thì Lâm Yên- được sắp phía sau không thể thử tạo hình để chụp hình được.
Đa Đa cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Yên, cô bé chỉ lo Lâm Yên không nhẫn nhịn được lại làm ầm ĩ lên.
Kết quả lại phát hiện Lâm Yên vẫn đang đắm chìm trong trò chơi, chơi đến mức quên trời quên đất.
Đa Đa cảm thấy cạn lời: “Chị Lăng, may mà trước đây chị bảo chị ấy tải trò chơi về máy điện thoại...” Sự thật thì chính người đại diện của Lâm Yên cũng không biết rằng nghệ sĩ nhà mình chỉ là đang “đắm chìm trong công cuộc kiếm tiền không thể kiềm chế”.
Lâm Yên nghĩ hiện tại trò chơi này đang rất nổi, không bằng cô lại quay về con đường cũ.
Thừa dịp rảnh rỗi tu luyện mấy tài khoản, sau đó đi đánh thuế kiểm chút tiền lẻ.
Được chơi game lại còn có tiền, chẳng phải là quá tuyệt vời sao! Cho nên, cô vừa luyện cấp vừa lặng lẽ đăng một quảng cáo trên diễn đàn của game, sau đó chờ kim chủ tự tới cửa.
“Chị Lăng, để em đi hỏi xem bao giờ tới lượt chúng ta.”
Đa Đa nói xong liền đi tìm những nhân viên khác hỏi thăm.
Lúc này, mọi người đang vui vẻ cười nói với Chu Man Thiển: “Chị Thiến, dáng người của Tư Phi đẹp thật đấy, như móc treo quần áo vậy, mặc cái gì lên cũng đều đẹp, có cảm giác vô cùng cao cấp...” “Xin hỏi một chút, không biết bao giờ mới đến lượt Lâm Yên chụp tạo hình?” Đa Đa đi vào hỏi.
Nhân viên bị cắt lời liền khó chịu quay đầu lại gắt: “Vội cái gì chứ, nữ chính còn chưa chụp xong đâu! Bên cô là nữ phụ tuyến 4, giục cái gì mà giục?”
Đa Đa hơi bực mình, cho dù cô chán ghét Lâm Yên thật nhưng vẫn biết tranh thủ quyền lợi cho nghệ sĩ nhà mình: “Nhưng mà cô ấy chỉ thử đồ và hóa trang đã tốn mấy tiếng đồng hồ rồi, chị Yên nhà chúng tôi đã chẳng còn lại bao nhiêu thời gian...” Những nhiếp ảnh gia cao cấp đều có quy ước thời gian làm việc cụ thể, hết giờ sẽ không có chuyện chụp bù.
Rõ ràng Tưởng Tư Phi đang cố ý không cho Lâm Yên chụp hình.
Nếu như Lâm Yên không được chụp thì những quảng cáo tuyên truyền trước khi chiếu phim chắc chắn không có hình ảnh của Lâm Yên.
Phía trước, Tưởng Tư Phi vẫn đang chậm chạp chọn quần áo như cười như không nhìn về phía Đa Đa, nói: “Đa Đa, bây giờ cô là trợ lý của Lâm Yên sao?” “Phải thì làm sao?” Đa Đa tức giận trả lời.
Lúc trước, Đa Đa là trợ lý của Tưởng Tư Phi, hết lòng hầu hạ Tưởng Tư Phi không khác gì chủ nhân, ai ngờ cô ta lại là loại người lòng lang dạ sói như vậy.
Tưởng Tư Phi mặc một chiếc váy hoa lệ, nhìn từ trên cao xuống: “Đằng nào cũng là người quen, tôi tự dưng đổi trợ lý nên cũng không quen cho lắm.
Tôi thấy cô rất có khả năng chăm sóc người khác, không bằng qua đây làm cho tôi, tôi trả lương gấp đôi.” Bóng gió tức là cô hầu hạ tôi rất thoải mái, cô qua đây tiếp tục hầu hạ tôi đi, tôi cho cô tiền.
Đa Đa nghe vậy thì tức không chịu nổi.
Cô ta tự bỏ đi thì cũng thôi, bây giờ còn định kéo cả cô đi theo nữa.
Cô ta nghĩ ai cũng là đồ long lang dạ sói như cô ta sao?