Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 120: Đâm trúng tim đen



Chị Lăng thấy cô làm việc chịu khó nên mới kéo cô về công ty, làm trợ lý cho các nghệ sĩ người người ngưỡng mộ.

Tuy Đa Đa không hiểu biết nhiều nhưng cô bé biết không thể phản bội ân nhân của mình, đặc biệt là vào lúc này.

Cô bé cười lạnh một tiếng, nói: “Không cần, cổ đi mà giữ lại chút tiền ấy để làm phẫu thuật thẩm mỹ đi!” Lời nói này của Đa Đa quả thật đã đâm trúng tim đen của Tưởng Tư Phi, sắc mặt của cô ta lập tức đen sì: “Cô.” Chu Man Thiến bước lên an ủi: “Bỏ đi Tư Phi, con nhỏ này không biết tốt xấu nên mới đi theo loại nghệ sĩ như Lâm Yên! Sau này chắc chắn phải ăn quả đắng!”

Đa Đa vác gương mặt nhỏ nhắn âm trầm đi về, viền mắt cũng hơi đỏ, vừa nhìn là biết đã bị chọc tức.

“Sao thế?” Triệu Hồng Lăng vội hỏi.

“Chị Lăng, em không sao, nhưng mà đám người đó thật quá đáng! Tưởng Tư Phi kia rõ ràng đang cố ý làm khó dễ...” Triệu Hồng Lăng nhìn Đa Đa bằng ánh mắt phức tạp, sau một lát trầm mặc mới lên tiếng: “Trước đây vì Tư Phi thiếu trợ lý nên chị mới kéo em về, từ trước tới giờ em vẫn luôn ở cùng Tư Phi.

Trợ lý vốn dĩ đều sẽ đi theo nghệ sĩ, dù sao cũng đã quen thuộc với nhau rồi, nếu như em.” Đa Đa nghe Triệu Hồng Lăng nói “ẩn ý” như vậy lại càng thêm kích động: “Chị Lăng, chị nói cái gì thế! Em mặc kệ, em không quan tâm mình theo nghệ sĩ nào, em chỉ theo chị thôi! Chị bảo em theo nghệ sĩ nào em sẽ theo người đó! Kể cả có phải theo loại bạch liên hoa như Lâm Yên em cũng không chịu theo kẻ vô ơn như Tưởng Tư Phi đầu!” Lâm Yên đang chơi game - tự dưng ngồi không cũng trúng đạn: “???”

Quả nhiên, ngày hôm nay Lâm Yên không thể chụp hình được.

Phía bạn hậu cần chỉ tùy tiện ném lại một câu “để sau này xem xét lại rồi sắp xếp”.

Nhưng hiển nhiên, đây chỉ là lý do qua loa để thoái thác mà thôi.

“Chúng ta đợi lâu như vậy mà cô ta lại nói không chụp? Chị Lăng, hay là chị để em đi tìm đạo diễn nói ba mặt một lời.” Đa Đa tức giận.

Triệu Hồng Lăng lắc đầu: “Vô ích thôi, một hậu cần như cô ta không dám làm như vậy.” Ý tức là phía bên trên đã ngầm đồng ý.

Khỏi cần nghĩ cũng biết khi đứng giữa Tưởng Tư Phi và Lâm Yên thì đoàn làm phim sẽ nghiêng về bên nào.

Bọn họ sẽ chỉ biết nghiêng về phía có nhiều lợi ích nhất.

Lúc trước, bọn họ có thể dung túng cho Lâm Yên là vì cô có thể kéo sự chú ý của công chúng, hiện giờ dung túng Tưởng Tư Phi là vì thế lực sau lưng cô ta.

“Đi thôi.” Triệu Hồng Lăng nhìn Lâm Yên, nói.

Vốn dĩ cô còn định an ủi Lâm Yên vài câu, kết quả lại nghe được Lâm Yên nói: “Hả? Đi rồi á? Nhanh thế cơ à! Chờ một chút để em đánh xong ván này đã! Lần này chắc chắn em được Pentakill rồi!” (*) Pentakill: chỉ thành tích kết liễu liên tiếp 5 thành viên của đội đối phương trong một trận đánh.

Triệu Hồng Lăng: “...” cả cô lẫn Đa Đa đều lo lắng không thôi, thế mà con người này lại chỉ tập trung chơi game, chẳng hề lo lắng gì, giống như đã đoán trước hôm nay bọn họ chắc chắn không chụp được.

Ba người xuống lầu, đi về phía bãi đậu xe.

Triệu Hồng Lăng gọi điện cho tài xế, sau khi nghe những gì tài xế nói ở đầu bên kia thì sắc mặt cô trầm xuống.

“Hiện giờ bên ngoài bãi đỗ xe có rất nhiều người hâm mộ đang chờ sẵn.” Triệu Hồng Lăng nói.

Đa Đa lập tức mở điện thoại lên, tìm đọc tin tức trên weibo: “Quả nhiên, đoạn video vừa rồi đã bị đám phóng viên đăng lên mạng rồi! Địa chỉ của nơi chụp hình cũng bị tiết lộ! Có rất nhiều fan nghe tin mà đến.” Lâm Yên ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị Lăng, các fan hâm mộ không nhận ra chị với Đa Đa, hay là chúng ta chia ra đi.

Hai người đi trước còn em sẽ tự nghĩ cách.” Triệu Hồng Lăng lập tức phản đối: “Không được!” Lâm Yên đang định thuyết phục thì phía cuối hành lang có mấy người đi tới.

Hai bên là trợ lý và vệ sĩ, ở chính giữa là một người đàn ông cao ráo, mặc vest kiểu cổ màu xám tro, gương mặt hoàn hảo như được chính tay thượng để đắp nặn mà ra.

Gương mặt của người này rất dịu dàng, khóe môi cong cong tạo thành nụ cười thân thiện, cả người cứ như cơm gió mùa xuân...

Đa Đa nhìn thấy lập tức đỏ bừng hai má, kích động đến cứng cả lưỡi: “A a a! Ảnh...

ảnh đế Bùi! Là ảnh để Bùi!”