Triệu Hồng Lăng lắc đầu: “Không xác định được, ít nhất không phải loại quan hệ nam nữ.” Lâm Yên đúng là rất hâm mộ Bùi Nam Nhứ, thế nhưng từ cách tương tác của hai người họ vừa rồi thì có thể chắc chắn được một điều, giữa họ không có bất cứ chuyện mập mờ nào.
Đa Đa cũng ngẫm nghĩ: “Thật ra chị Lâm Yên nói đúng, có lẽ ảnh đế Bùi chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi...”
Bùi Nam Nhứ dẫn Lâm Yên cùng một vệ sĩ khác đi qua lối đi VIP xuống bãi đậu xe.
Quả nhiên, dưới bãi đỗ xe cũng có một đám fan hâm mộ đang chờ sẵn.
Bọn họ thấy Bùi Nam Nhứ xuất hiện lập tức thi nhau thét chói tai.
Lâm Yên đeo khẩu trang, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đi theo sau Bùi Nam Nhứ.
Bùi Nam Nhứ lịch sự giúp Lâm Yên mở cửa xe theo thói quen, thế nhưng hiện giờ Lâm Yên đang đóng giả làm trợ lý của anh, làm sao có thể để anh giúp cô mở cửa xe được? Khao khát muốn sống thúc đẩy Lâm Yên vọt lên phía trước, giúp Bùi Nam Nhứ mở cửa xe rồi mới lên xe ở phía cửa xe còn lại.
Vệ sĩ thì lên chiếc xe khác phía sau.
“Anh, đón người về rồi.” Bùi Duật Thành: “Ừm.” Lúc này, Bùi Duật Thành đang ngồi ở băng ghế sau.
Trên tay anh cầm một tập tài liệu, trên người mặc âu phục nghiêm chỉnh, ánh sáng trong xe hơi tối nhưng chỉ một chút gò má lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo này cũng đủ khiến trái tim người đối diện đập rộn lên.
Gương mặt đó quả thật là 360 độ không góc chết.
Nhất là khi Bùi Duật Thành ăn mặc như bây giờ, có vẻ anh vừa mới tham dự một sự kiện quan trọng nào đó cho nên anh không mặc thoải mái giống như mọi khi.
Cả quần áo lẫn cà vạt đều rất phẳng phiu, cúc tay áo thoạt nhìn đơn giản nhưng thực chất lại cực kì quý giá khiến người ta phải le lưỡi của Buccellati.
Kính gọng vàng đến từ LOTOS, áo sơ mi trắng được cài đến nút trên cùng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Yên thấy Bùi Duật Thành ăn mặc nghiêm trang thế này, quả thật suýt nữa khiến trái tim của cô ngừng đập.
Thảo nào, trước kia chỉ cần một tấm ảnh chụp không rõ mặt của anh đã có thể khiến mấy cô nàng kia điên cuồng đến vậy.
Thời khắc này, người đàn ông đó cứ thể ngồi ở ngay trước mặt cô.
Không gian ở băng ghế sau rất rộng, Bùi Nam Nhứ đã ngồi phía đối diện nên Lâm Yên chỉ có ngồi xuống bên ghế của Bùi Duật Thành.
Nhưng mà cô lại ngồi dán sát ràn rạt cửa sổ, cố gắng kéo xa khoảng cách giữa hai người.
“Ngài Bùi...” Lâm Yên dè dặt lên tiếng chào hỏi.
Bùi Duật Thành ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt sâu như biển phía sau mắt kính: “Cô Lâm.” Thanh âm khàn khàn đầy từ tính như tiếng đàn cello vang lên trong không gian nhỏ.
Không hiểu sao một câu “cô Lâm” đầy xa cách như vậy lại khiến Lâm Yên rung động không chịu nổi.
Không được! Đã nói là buông bỏ hoa thơm cỏ đẹp, lập chỉ làm giàu cơ mà! Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời, chiều kiển ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.
Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thu tưởng hành thức, diệc phục như thị...
Lâm Yên lẩm nhẩm niệm Thanh Tâm Chú, đúng lúc đó, ở ghế lái phía trước đột nhiên thò ra một cái đầu: “Chị dâu!”