em sẽ xóa hết tất cả video!” “Đợi đã.” Bùi Vũ Đường vừa mới lấy điện thoại ra, Bùi Duật Thành đã cản lại.
“Dạ, anh còn có gì dặn dò ạ?” Bùi Vũ Đường dè dặt hỏi.
Bùi Vũ Đường lập tức hiểu ý, cung kính dâng di động của mình lên.
Bùi Duật Thành mở di động ra, xem hết một lượt những video Bùi Vũ Đường quay lén.
Chủ yếu là những sinh hoạt thường ngày của anh, còn có đoạn video anh bơi vừa rồi nữa.
Bùi Vũ Đường lấy góc quay rất tốt, ngay cả ánh sáng cũng phù hợp.
Bùi Vũ Đường run rẩy: “Anh...?”.
Dưới ánh mắt sợ hết hồn hết vía của Bùi Vũ Đường, Bùi Duật Thành thản nhiên lên tiếng: “Quay không tệ.” Bùi Vũ Đường thở phào, lập tức vuốt mông ngựa: “Hì hì, đó là vì anh của em quá đẹp trai nên quay kiểu gì cũng đẹp ạ!” Bùi Duật Thành: “Em nợ ân tình của Lâm Yên.” “Vâng...
đúng vậy ạ...” Bùi Vũ Đường lí nhí trả lời.
“Nếu đã vậy thì cứ giữ đi.” Bùi Duật Thành nói rồi trả di động lại cho em trai.
Bùi Vũ Đường nghe vậy thì cảm thấy không thể tin nổi.
Anh...
anh cậu vì để giúp cậu trả ơn mà...
không tiếc hi sinh bản thân mình! Bùi Vũ Đường kích động không thôi, gào lên một tiếng rồi nhào tới: “Anh cả! Quả nhiên anh vẫn yêu em!” Bùi Vũ Đường quá kích động, hoàn toàn không nhận ra mình đang có một sự hiểu lầm kỳ quái.
Bùi Vũ Đường nói xong liền vui vẻ rời đi.
Bùi Duật Thành quay về phòng khách, mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng.
Đúng lúc này, cảm giác choáng váng quen thuộc đột nhiên ập tới.
Chai nước vừa mới được Bùi Duật Thành mở ra rơi xuống đất...
Ý thức của anh như bị một vực sâu khổng lồ nuốt chửng chìm vào bóng tối từng chút một...
Bùi Duật Thành cố gắng dùng một chút tỉnh táo cuối cùng lảo đảo đi tới ghế sofa, gần như anh vừa ngồi xuống là lập tức chìm vào hôn mê...