Thôi mặc kệ vậy, dùng hết toàn bộ! Lâm Yên nhanh chóng bày bổ, nào là kiểm gỗ đào, gương bát quái gì gì đó đều treo hết lên, bùa thì dán đầy nhà, tỏi thì...
dứt khoát đeo thẳng lên cổ mình.
Uông Cảnh Dương chẳng hiểu ra sao đứng bên cạnh nhìn: “Vai diễn lần này của bà là...
một đạo sĩ?” Lâm Yên không trả lời, cô rút một lá bùa màu vàng ra rồi đưa nó cho Uông Cảnh Dương: “Cẩu tử, qua đây, giúp tôi một chút, dán nó lên trán của tôi, ngay giữa ấy, dán thẳng vào!” Uông Cảnh Dương: “Bà nghiêm túc hả?” Lâm Yên: “Cực kì nghiêm túc! Mau lên!” Uông Cảnh Dương thở dài, bất đắc dĩ đi tới nhận lấy tờ bùa màu vàng kia, “Lần này tôi thật sự phục bà rồi...” “Nhanh nào nhanh nào nhanh nào...” Lâm Yên nhắm mắt lại, sau đó dùng ngón tay chỉ lên trán của mình, thúc giục.
Uông Cảnh Dương: “.” Ha ha, mấy cô gái khác đứng trước cậu đều là nhắm mắt chờ hồn, đến lượt Lâm Yên thì lại bắt cậu làm cái chuyện thế này! Uông Cảnh Dương cam chịu xé băng dính hai mặt đằng sau lá bùa ra, sau đó nhắm chuẩn cái trán của Lâm Yên dán vào.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Uông Cảnh Dương gần như chạm đến trán của Lâm Yên thì bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đột nhiên giơ lên, nắm chặt lấy cổ tay của cậu ta một cách chuẩn xác.
“Lâm Yên” từ từ mở mắt, lộ ra đôi mắt như bị băng tuyết bao trùm lấy.
Ánh mắt của “cô” rơi vào Uông Cảnh Dương, đồng tử “cô” hơi co lại rồi men theo cánh tay của cậu ta, nhìn thấy lá bùa màu vàng.
Tờ giấy màu vàng thô ráp, bên trên dùng bút đỏ viết cái gì đó ngoằn ngoèo y như giun.
Tiếp đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp xung quanh một vòng, thấy được kiếm gỗ đào treo trên đầu giường, kính bát quái trên cửa sổ, bùa chú dán khắp nơi cùng...
một vòng tỏi treo trên cổ.
Khóe miệng của “Lâm Yên” hơi giật một cái, sau đó hít sâu một hơi rồi đưa tay bóp trán.
Thật là...
anh đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của cô rồi...
Bùi Duật Thành tỉnh lại thì phát hiện...
Ý thức của anh lại đi vào thân xác của Lâm Yên.
Sau đó, anh thấy một căn phòng bày đủ loại đồ đạc kỳ quái...
Sau khi hiểu ra cô đang làm gì, tâm tình lúc này của Bùi Duật Thành thật khó có thể hình dung.
Uông Cảnh Dương ôm cổ tay bị đau, lên án cô bằng vẻ mặt ai oán: “Này, Lâm Yên, chẳng phải chính bà bảo tôi dính lên sao? Bây giờ bà muốn thế nào đây?” Bùi Duật Thành hờ hững quét mắt nhìn cậu ta: “Có thuốc lá không?” Ánh mắt bất ngờ trở nên xa lạ khiển Uông Cảnh Dương sửng sốt, nghi ngờ nói: “Thuốc lá? Bà bắt đầu hút thuốc từ lúc nào?”