mạo phạm đến ngài...” Bùi Duật Thành rất tâm lý mà kéo lại áo choàng tắm trên người, kiên nhẫn nói với cô: “Tiếp tục.” Cuối cùng Lâm Yên cũng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Bùi, đối với những tổn thương tinh thần mà ngài phải nhận, tôi cảm thấy rất có lỗi! Nhưng mà...
nhưng mà tôi rất nghèo...
chẳng có nổi mấy đồng tiền...” Bùi Duật Thành: “Cho nên?” Lâm Yên: “Hay là...
tôi dập đầu đền tội với ngài?” Bùi Duật Thành khẽ cười một tiếng: “Tôi không cần bồi thường như vậy.” Lâm Yên đau khổ cầu xin: “Được rồi, tôi biết dù tôi có dập đầu đến rách cả trán cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng trừ cái đó ra thì tôi thật sự không biết chuộc tội thể nào nữa...” Ánh mắt của Bùi Duật Thành hơi lóe lên, đôi mắt sâu như đáy biển lẳng lặng nhìn cô: “Cũng không phải là không có cách bồi thường.” Hai mắt Lâm Yên sáng rực lên, cô dè dặt hỏi: “Không phải là không có cách bồi thường? Là cách gì vậy?” Con người Bùi Duật Thành thật sự khiến người khác không thể đoán được anh ta nghĩ gì, vậy nên mỗi lần cô nói chuyện với anh ta đều sợ đến mức hồn vía lên mây.
Bùi Duật Thành không trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Có thể hỏi cô Lâm một vấn đề được hay không?” Lâm Yên vội vàng gật đầu: “Đương nhiên! Ngài cứ việc hỏi ạ.” Bùi Duật Thành: “Cô Lâm...
thích tôi?” “..” Lâm Yên sửng sốt trong nháy mắt.
Câu hỏi này...
Cô rất muốn phủi sạch mọi quan hệ, thế nhưng nếu trả lời là không thích...
thì tất cả những hành vi của cô ban nãy đều trở thành hành vi biến thái...
Nó đủ để tống cô vào tù một trăm lần.
Nếu như cô nói cô thích Bùi Duật Thành, vì theo đuổi anh ta nên mới tiếp cận anh ta thì miễn cưỡng còn chấp nhận được...
Cô thật sự cảm thấy may mắn vì cái “tên biến thái” trong người mình chưa theo Bùi Duật Thành tới tận nhà vệ sinh.
Thế là, Lâm Yên chỉ có thể tiếp tục giẫm lên mặt mũi của mình, cố gắng xốc lên chút tình cảm, rồi ra vẻ thâm tình không gì sánh được, nói: “Tất nhiên rồi! Lần trước tôi đã nói rồi, từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy Tổng giám đốc Bùi, tôi đã yêu ngài từ ánh nhìn đầu tiên!” “Ai nói ánh sao trên trời xinh đẹp thì chắc chắn người đó chưa từng thấy đôi mắt của ngài, Ai nói gió xuân ấm áp nhất định là chưa từng nhìn thấy ngài mỉm cười.
Ai nói kẹo là thứ ngọt ngào nhất chắc chắn chưa từng nghe giọng nói của ngài, chỉ cần không nhìn thấy ngài một ngày là tôi đã bị tụt huyết áp!” Lâm Yến sợ mình nói còn chưa đủ thành khẩn lại bồi thêm một câu: “Nếu như có thể hẹn hò với ngài thì đời này tôi không còn gì tiếc nuối!”
Ý cười nơi đáy mắt của Bùi Duật Thành như những vòng tròn gợn sóng trên mặt hồ, ngày càng trở nên dập dềnh: “Lời nói của cô Lâm khiến người ta thật cảm động.” Lâm Yên nghe vậy liền chớp mắt, trong đầu vô thức nghĩ tới một câu “Thật cảm động nhưng đáng tiếc”.
Lúc Lâm Yên còn đang thả trôi suy nghĩ thì cô nghe được câu trả lời trầm thấp, giàu từ tính như tiếng đàn cello của Bùi Duật Thành: “Nếu đã như vậy thì...
tôi có thể hẹn hò với cô Lâm.” Lâm Yên: “...”
Bùi Duật Thành vừa dứt lời, Lâm Yên lập tức ngẩng phắt đầu lên, hai mắt mở to, vẻ mặt xám xịt như thể không ngờ được Bùi Duật Thành sẽ đồng ý với cô.
Sét đánh thẳng vào đầu chắc cũng không “chấn động” hơn điều này.