Có thể nói chuyện một cách vui vẻ hòa đồng được không? Lâm Yên nhìn thoáng qua đội ngũ antifan của mình cách đó không xa, chậc lưỡi than thở: “Ai, antifan này không được rồi, chị đứng ngay trước mặt mà bọn họ cũng không nhận ra! Độ trung thành quá thấp!” Đa Đa cảm thấy cạn lời: “Đừng có lắm chuyện nữa, mau lên xe đi!” Lâm Yên vừa định lên xe thì chẳng biết đám anti fan bên kia phát hiện ra cái gì mà đột nhiên hăng máu, lao về phía cô.
“Lâm Yên! Là Lâm Yên!” “Tiện nhân Lâm Yên! Dám động đến anh trai của tao, tao liều mạng với mày...” “Các chị em mau lên! Đánh chết con tiện nhân này!”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đá vụn, trứng gà với rau củ đã thi nhau ào ào bay tới.
Đa Đa hất rau củ nát ra khỏi trán, giận dữ muốn chết: “Hôm nay ra đường chị không đánh răng à! Bị nhận ra rồi kia kìa! Sướng chưa!” Lâm Yên đang che chắn tránh né, nghe vậy chỉ nhướng mày: “Không thể nào, như thế này mà cũng nhận ra được? Chị đã đánh giá thấp độ trung thành của bọn họ rồi!” Đa Đa trầm mặt: “Tám phần là do người trong công ty thả tin ra!” Lâm Yên: “Tốt xấu gì cũng là người cùng công ty, có cần phải chơi xấu đến mức vậy không? Rốt cuộc là kẻ nào thất đức như vậy?” Đa Đa: “Toàn bộ người trong công ty đều ghét chị như chó, em biết được đó là ai chắc!” Lâm Yên: “...” Đa Đa giục: “Mau lên xe!!!” Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Yên và Đa Đa nhanh chóng chen lên xe rồi vội vã rời đi.
“Đúng là đã lâu lắm rồi mới cảm nhận được tình cảm nhiệt tình của anti fan..” Lâm Yên vuốt vuốt lồng ngực cảm thán.
Đa Đa trợn trắng mắt: “Đám người kia không tìm được chị nên chỉ có thể ngồi canh trước cổng công ty, đây chỉ là thiểu số mà thôi! Chờ sau khi đoàn làm phim khởi động, các nghệ sĩ tham gia gia nhập đoàn làm phim thì toàn bộ anti fan đều sẽ ngồi xổm trước cửa phim trường chờ chị, lúc đó mới gọi là xong đời! Chị nghĩ kĩ xem ngày đó nên chết như thế nào đi!” Trái tim nhỏ của Lâm Yên bị lời của Đa Đa đâm cho thủng lỗ chỗ, cô phải nhìn đến cái tên “Tiền Đa Đa” trên thẻ nhân viên của Đa Đa thì mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đa Đa gấp gáp thúc giục: “Bác tài làm ơn lái nhanh một chút!” “Đường này không dễ đi đâu, tôi đã lái nhanh nhất rồi!” Bác tài oán trách, hiển nhiên ông ta cũng không muốn nhận nhiệm vụ nặng nề này.
Đa Đa nghe vậy lập tức trợn mắt nhìn Lâm Yên một cách giận dữ: “Đều do chị cả đấy! Tình hình của chị Lăng đã khó khăn như vậy rồi mà còn phải lo cho đứa con chồng trước* như chị!” (*) Con chồng trước: Phụ nữ sau khi ly hôn mà có con với chồng trước sẽ có rất nhiều chuyện không dễ giải quyết, đứa con được ví như là cục nợ vứt thì thương, vương thì tội, mang lại nhiều rắc rối cho người mẹ.
Cụm từ này thường dùng để ám chỉ chỉ sự rắc rối.
Bác tài cũng toát đầm đìa mồ hôi: “Đuổi tới rồi, sợ rằng không cắt đuôi được!”