Lão Trương tức giận: “Một tài xế kì cựu như tôi còn không cắt đuổi được thì một người vừa mới cầm bằng lái như cố định lại thế nào! Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết trời cao đất dày!” Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã lái tới đoạn dừng đèn giao thông tiếp theo.
Lâm Yên biết không thể thuyết phục được nên dứt khoát mở cửa xe, đi xuống.
Đa Đa lập tức hét chói tai: “Lâm Yên! Chị điên à!!!” Lâm Yên: “Xuống xe!” Lão Trương hết cách, chỉ có thể xuống xe đổi sang ngồi ở băng ghế sau.
Thời gian chờ đèn đỏ sắp hết.
Năm...
Bổn...
Ba...
Hai...
Một...
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên.
Lâm Yên giẫm thẳng chân ga, hiểm hóc lướt qua chiếc xe trước mặt rồi phóng vụt đi.
Đa Đa sợ đến mức nắm chặt dây an toàn, hét toáng lên: “Lâm Yên! Chị bình tĩnh! Tôi thà bị đám người kia bao vây còn hơn với bị chị kéo đi chết!!!” Lâm Yên thả một tay ngoáy lỗ tai: “Đa Đa, nếu em còn rống lên như vậy nữa thì chị chưa chết vì đâm xe đã chết vì điếc tai rồi.” Đa Đa: “Chị đừng có thả một tay ra a a a a a!!!” Trong khoảng khắc Đa Đa nói chữ cuối cùng, Lâm Yến đánh võng một đường chuyển từ bên phải làn đường sang bên trái.
“A a a a a!!!” Đa Đa sợ hãi liên tục gào thét...
Ngay cả lão Trương cũng sợ hãi nắm chặt vào tay cầm ở ghế trước, “Rốt cuộc Giám đốc Lăng tìm đâu ra một nghệ sĩ như cô, có vấn đề về đầu óc không vậy!” Nhưng mà, dần dần, hai người nhận ra...
Nhìn qua thì có vẻ Lâm Yên đang lái xe lung tung, nhưng thực tế, chiếc xe này nằm trong tay Lâm Yên giống như biến thành một thiết bị tinh vi được điều khiển thuần thục, vượt qua từng chiếc xe một cách vô cùng chính xác.
Đồng thời cũng không hề xảy ra va chạm với bất cứ một chiếc xe nào xung quanh.
Thậm chí trong khi lạng lách vẫn còn nhớ bật đèn xi nhan đúng luật giao thông.
Đa Đa sửng sốt nhìn cô gái đang ngồi sau vô lăng thông qua kính chiếu hậu.
Người con gái đó vẫn đang đeo khẩu trang nên không thể nhìn rõ được gương mặt, thế nhưng đôi mắt kia lại bình tĩnh như nước, sắc bén như một lưỡi dao bén nhọn, đây là dáng vẻ mà Đa Đa chưa bao giờ nhìn thấy...
nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác an tâm.
Đa Đa đang thất thần, đột nhiên một tiếng “Brùm” vang lên, Lâm Yên đánh một cú lượn tuyệt đẹp đi vòng qua con đường chật hẹp chỉ có thể chứa một chiếc xe đi qua.
Con đường này vừa nhỏ lại vừa khó đi, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ đâm thẳng xuống đồng ruộng bên cạnh chứ đừng nói tới chuyện lái xe với tốc độ cao.
Thế nhưng, chiếc xe của bọn họ cứ như một con ngựa hoang mất cương chạy trên thảo nguyên, thoải mái không gì sánh được.
Một lát sau, bọn họ đã bỏ lại mấy chiếc xe đằng sau rất xa.