Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 105: Màn 7 - Tiểu Mãn 17



Tô Mộ Vũ tỉnh lại từ giấc mộng, chép miệng một cái. “Ăn cơm.” Cai ngục bực bội gõ song sắt.

“Đúng lúc đang đói.” Tô Mộ Vũ cười nói, nhìn cai ngục nhét đồ ăn qua song sắt, một cái bánh bột ngô, một bát cháo cháo gạo trắng trông không mấy sạch sẽ và một đĩa dưa muối. Nụ cười của hắn lập tức cứng lại trên mặt, lúc này hắn mới khôi phục tinh thần.

“Mau ăn đi.”

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Ngày nào cũng cháo loãng với dưa muối, có thể đổi món khác không?”

“Thế ngươi muốn ăn gì?” Cai ngục tức tối quát.

“Ta muốn ăn đậu hũ chiên.” Tô Mộ Vũ bình tĩnh trả lời.

Thủ vệ đầu tiên kinh ngạc, tiếp đó trợn tròn hai mắt như đang nghe chuyện nực cười nào đó. Hắn cao giọng cười ha hả: “Đậu hũ chiên? Ngươi nghĩ ngươi là khách quý chắc? Ngươi là tù nhân! Mau ăn cháo cho ta, không thì tới cháo cũng chẳng có mà ăn đâu!”

“Đậu hũ chiên, có phải loại nhân thịt không?” Một nam tử tóc trắng lẳng lặng xuất hiện bên cạnh cai ngục. Cai ngục kinh ngạc quay người, lập tức cúi mình hành lễ: “Thủy Quan đại nhân.”

Thủy Quan cúi người, cầm cái bánh bột ngô lên, gõ cái bốp lên mũ giáp của cai ngục, phát ra một tiếng “bộp”: “Cái bánh ngô này cứng thật. Tông chủ muốn bàn điều kiện với người ta, kết quả ngươi bố trí ăn uống như vậy à?”

Cai ngục do dự một chút rồi trả lời: “Tông chủ không dặn dò gì, xưa nay tù nhân trong Ảnh Ngục luôn ăn như vậy.”

“Đi, chuẩn bị đậu hũ chiên cho Tô công tử, phải là loại nhân thịt.” Thủy Quan tiện tay ném cái bánh bột ngô vào lòng cai ngục: “Tô công tử còn muốn ăn gì nữa.”

“Thêm một bát cơm tẻ nóng hổi là được.” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Đi làm đi.” Thủy Quan ném một nén bạc ra, cai ngục nhận lấy, không dám nhiều lời, vội vàng rời khỏi Ảnh Ngục.

“Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới thăm ta?” Tô Mộ Vũ thấy cai ngục rời khỏi mới hỏi.

“Có phải sáng nay có người tới Ảnh Ngục gặp ngươi không?” Thủy Quan hỏi.

“Đúng vậy.” Tô Mộ Vũ gật đầu.

“Ngươi có biết hắn là ai không?” Con ngươi của Thủy Quan hơi co lại. “Không biết, nhưng đoán được.” Tô Mộ Vũ trực tiếp trả lời.

“Thế ngươi có biết tuy hắn đã rời khỏi mọi phong vân bão táp trong Thiên Khải Thành, nhưng vẫn là một người mà không ai dám chọc, là kẻ nguy hiểm tới mức cả Lang Gia Vương cũng cực kỳ e ngại không?” Thủy Quan nói đầy ẩn ý.

Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Cho dù biết thì đã sao, có gặp hắn hay không có phải chuyện ta quyết định được đâu.”

“Các ngươi trò chuyện cái gì?” Thủy Quan lại hỏi.

“Hắn muốn hợp tác với Ám Hà, nhưng không đưa ra điều kiện.” Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Ta không đồng ý.

“Cũng không cự tuyệt?” Giọng nói của Thủy Quan mang theo ý lạnh.

“Hình như ngươi rất để ý tới người này?” Tô Mộ Vũ đã nhận ra điểm khác thường của Thủy Quan.

Thủy Quan khẽ thở dài một tiếng, gương mặt lại nở nụ cười châm biếm: “Chẳng qua là người này quá đáng sợ, so với Dịch Bặc, hắn đáng sợ hơn gấp mười gấp trăm lần, cho nên ta hơi thất thố. Ta chỉ muốn nhắc nhở Tô gia chủ, đừng có giao dịch với kẻ này.”

“Dịch Bặc chẳng thà vận dụng Ám Hà để ám sát Lang Gia Vương chứ không muốn hợp tác với người này. Đương nhiên ta cũng thấy nguy hiểm.” Tô Mộ Vũ gật đầu: “Ngươi yên tâm đi.”

“Được. Đại gia trưởng đã tiến hành ám sát Lang Gia Vương như kế hoạch của hắn, đương nhiên ám sát thất bại. Đại gia trưởng giả bộ bị thương, mượn cơ

này yêu cầu Dịch Bặc chấp nhận cho tất cả sát thủ tinh nhuệ của Ám Hà vào Thiên Khải Thành.” Thủy Quan nói.

“Thời điểm rút kiếm sắp tới rồi.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói. “Đúng. Thời điểm rút kiếm sắp tới rồi.” Thủy Quan cười lạnh đáp. Quán trọ Triều Lai.

Tô Xương Hà nằm trên giường, người quấn đầy băng vải. Mộ Thanh Dương ngồi bên cạnh hắn, ném đồng Đào Hoa Tệ lên chơi.

“Danh sách kia đã phái người giao cho Thất thúc chưa?” Tô Xương Hà đột nhiên hỏi.

“Đã phái người đưa đi, theo tốc độ của Thất Thúc, chắc những người này đang trên đường rồi.” Mộ Thanh Dương trả lời. “Ta đọc tên trên đó rồi. Đại gia trưởng, ngươi đúng là tàn nhẫn.”

“Nói vậy là sao?” Tô Xương Hà cười nói.

“Bỏ qua mưu lược võ nghệ, trong danh sách của ngươi chỉ có một tiêu chuẩn.” Mộ Thanh Dương cố tình hạ thấp giọng: “Ai giết người giỏi nhất thì người đó tới.”

“Đây chẳng phải căn nguyên của Ám Hà hay sao? Tô Xương Hà nhướn mày: “Chỉ tiếc là trên danh sách của ta vốn phải có cả Mộ Từ Lăng, nhưng ta không tìm được.”

“Mộ Tử Lăng, gia chủ ba nhà đều sợ hắn tới mức nhốt hắn vào quan tài, đại gia trưởng lại dám dùng hắn?” Mộ Thanh Dương cũng cả kinh.

“Bọn họ quá ngu xuẩn, lực lượng của Mộ Tử Lăng đúng là đáng sợ. Nhưng bản thân Mộ Tử Lăng lại không hứng thú gì với hai chữ quyền thế, hắn chỉ muốn làm một thanh đao. Như vậy một gia chủ thống lĩnh gia tộc không nên suy nghĩ làm sao để khóa chặt thanh đao này mà là dùng đao cho tốt.” Tô Xương Hà trả lời.

“Ai da, nói cũng có lý.” Một giọng nói dũng mãnh vang lên ngoài phòng. “Ai?” Mộ Thanh Dương thu hồi Đào Hoa Tệ, rút trường kiếm bên hông.

Cửa phòng bị đá văng ra, một nam tử mặc áo đỏ đứng bên ngoài. Hắn bước lên trước một bước, định đi vào, nhưng bị va một cái nên lại lùi ra.

Vì trên người hắn dắt một thanh mạch đao quá dài, khiến hắn đụng vào cửa.

Hắn nhún vai, thu mạch đao lại rồi đi vào.

“Mộ Tử Lăng!” Mộ Thanh Dương kinh ngạc hô to.

“Là ta là ta. Không cần kêu gào như thấy quỷ vậy đâu.” Mộ Tử Lăng nhếch miệng cười: “Bằng không ta giết ngươi.”

Tô Xương Hà mỉm cười bảo Mộ Tử Lăng thu kiếm: “Cuối cùng ngươi cũng tới tìm ta.”

Ánh mắt Mộ Tử Lăng lóe lên vẻ hung dữ: “Ngươi biết ta muốn tìm ngươi?”

“Chỉ cảm thấy đây là một khả năng.” Tô Xương Hà nhìn mạch đao của Mộ Từ Lăng nói: “Vì ta cảm thấy, cổ độc trên người ngươi còn chưa được giải.”

“Tên khốn kiếp Mộ Tử Trập lừa ta!” Mộ Tử Lăng cả giận nói: “Tên khốn kiếp ấy ở đâu? Ta muốn tính sổ với hắn.”

“Ta đoán hắn cũng đang ở Thiên Khải Thành.” Tô Xương Hà ngồi dậy khỏi giường: “Chúng ta trao đổi nhé. Bây giờ ta có thể bảo Mộ Thanh Dương chữa trị hoàn toàn cổ độc trên người ngươi.”

“Ngươi làm được?” Mộ Tử Lăng nhìn qua Mộ Thanh Dương.

Mộ Thanh Dương liếc mắt nhìn Tô Xương Hà một cái nói: “Không phải chuyện khó khăn gì.”

“Ngoài ra, ta có thể cho ngươi một cơ hội giết chết Mộ Tử Trập.” Tô Xương Hà bồi thêm.

“Chấp nhận.” Mộ Tử Lăng nói thẳng.

“Không hỏi điều kiện của ta?” Tô Xương Hà cười.

“Không cần, điều kiện của ngươi chỉ đơn giản là giúp ngươi giết người thôi.”

Mộ Tử Lăng vỗ thanh mạch đao bên người: “Trao đổi như vậy rất công bằng.”