Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 106: Màn 8 - Mang Chủng 1



Ất dậu giáp thân lôi vũ kinh, thừa trừ khước hạ mang chủng tình.

(Trích từ bài thơ << Mai Vũ Ngũ Tuyệt - Ất Dậu Giáp Thân Lôi Vũ Kinh>> của Phạm Thành Đại.)

“Đây là Thiên Khải Thành à.” Một nam tử đeo trường kiếm tháo mũ trùm đầu, ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn, thần sắc có vẻ kinh ngạc: “Trông cũng chỉ có thế.”

“Những người trong giang hồ đều nói cao thủ Thiên Cảnh là thế gian hiếm thấy, nhưng chỉ trong tòa thành này thôi, số cao thủ Thiên Cảnh có thể gọi tên ra được đã lên tới mấy chục, đó là chưa tính những người nấp trong các phủ đệ, không để lộ danh tính.” Một kiếm khách khác ăn mặc tương tự như hắn, nhưng càng thêm nho nhã lễ độ. Người này đi tới bên cạnh hắn, nói đầy ẩn ý.

“À, ý ngươi là chút thực lực cỏn con của ta không đáng nhắc tới?” Nam tử đi đằng trước không buồn để ý, quan sát người bên cạnh.

“Người có thân phận như chúng ta, trước khi rút kiếm càng không bắt mắt thì càng lợi hại.” Nam tử đi đằng sau trả lời.

“Lý tưởng của chúng ta khác nhau, ta muốn dương danh thiên hạ, còn ngươi chỉ muốn làm một con quỷ thầm lặng. Không biết gia chủ suy nghĩ ra sao mà lần nào cũng bố trí chúng ta cùng thực hiện nhiệm vụ.” Nam tử đi đằng trước lắc đầu thở dài.

“Chính vì chúng ta khác biệt nên mới bố trí cho đồng hành. Nếu bố trí cho ngươi một đồng bọn giết địch là sẽ để lại danh tính, để lại danh tính rồi lại khoa trương, khéo ngươi đã chết từ lâu rồi.” Nam tử chậm rãi đi đằng sau mỉm cười nói.

Hai người cứ thế vừa đi vừa tán gẫu, đi dạo trong Thiên Khải Thành khoảng hơn một canh giờ, dáng vẻ hờ hững. Sau đó, cả hai đi tới trước một quán trọ trang trí hoa mỹ. Quán trọ tên là Phượng Khởi Triều Minh.

“Không tệ.” Nam tử đi trước gật đầu, tỏ ý tán thưởng quán trọ này, tiếp đó bước vào, trực tiếp lên tầng hai, mở cửa gian phòng bên trái. Hai người bước vào, cửa phòng khép lại.

Nam tử mặc đạo bào, cõng kiếm gỗ đào ngồi trên chiếc ghế trong phòng, nhìn hai người bước vào cười nói: “Tô Già Thiên, Tô Trường Phong.’

Tô Già Thiên đi tới, trực tiếp ngồi xuống trước mặt đạo sĩ: “Mộ Thanh Dương? Sao lại là ngươi? Gia chủ nhà chúng ta đâu?”

Mộ gia nhún vai: “Gia chủ nhà các ngươi bị Ảnh tông bắt giam rồi.”

“Gia chủ thực lực cỡ nào, làm sao lại bị Ảnh tông bắt giam được?” Tô Trường Phong đi tới, nhíu mày.

“Nơi này là Thiên Khải Thành, là địa bàn của người ta.” Mộ Thanh Dương cười nói.

“Lúc nào cứu viện, lúc nào động thủ, ai bắt, ta đi giết hắn trước!” Tô Già Thiên quát khẽ.

“Đừng vội, chờ mọi người đông đủ sẽ có cơ hội cho ngươi chiến đấu. Ở lại đây đợi ta truyền lệnh.” Mộ Thanh Dương đứng dậy. “Mấy ngày nay cứ dạo chơi trong Thiên Khải Thành, nhưng tuyệt đối không được bại lộ thân phận của mình.”

“Chẳng hiểu gì cả.” Tô Già Thiên hừ lạnh nói.

“Tuân lệnh, cẩn tuân mệnh lệnh gia chủ Mộ gia.” Tô Trường Phong chắp tay cúi người.

“Đúng là tổ hợp kỳ quái.” Mộ Thanh Dương mỉm cười, quay người rời khỏi, sau nửa canh giờ lại xuất hiện trong một quán trọ khác.

Một cô gái che kín toàn thân, đeo một cặp găng tay chỉ bạc đang ngồi trong phòng đọc sách; còn một cô gái khác mặc áo tím, dung nhan tuyệt sắc, đang ngồi dựa mình vào ghế dài nghỉ ngơi.

Mộ Thanh Dương đi vào, cô gái áo tím khẽ mở mắt ra, nhìn hắn một cái: “Ngươi đến rồi.”

Mộ Tranh Dương hít một hơi lạnh, nhìn cắp thân thon thả của cô gái áo tím, tiếp đó che hai mắt đi: “Vô Lượng Thiên Tôn!”

“Này này này, bây giờ ngươi đang là gia chủ đấy!” Cô gái đeo găng tay chỉ bạc vỗ nhẹ lên bàn.

“Khụ khụ.” Mộ Thanh Dương hắng giọng một cái, cười nói: “Mộ Tuyết Vi, Mộ Vũ Mặc, đã lâu không gặp.”

“Vũ ca đâu? Sao huynh ấy không ở đây?” Mộ Tuyết Vi nhìn qua sau lưng Mộ Thanh Dương, không có ai.

Mộ Vũ Mặc ngáp một cái: “Đúng vậy, Vũ ca đâu?”

Mộ Thanh Dương gãi đầu: “Vì sao ta gặp người của Tô gia, bọn họ hỏi ta sao Tô Mộ Vũ không tới. Ta gặp người nhà mình, cũng hỏi ta sao Tô Mộ Vũ không tới...”

“Thế thì vì sao hắn không tới?” Mộ Tuyết Vi truy hỏi.

“Vì hắn bị bắt, giờ đang bị nhốt trong đại lao của Ảnh tông.” Mộ Thanh Dương bất đắc dĩ nói.

“Cái gì?” Mộ Tuyết Vi cả kinh, lập tức đứng bật dậy: ”Ảnh tông ở đâu?”

Mộ Thanh Dương giơ tay che trán: “Nếu người bị bắt là ta, ngươi sẽ làm gì?”

“Bàn bạc kỹ lưỡng.” Mộ Tuyết Vi trả lời.

“Thế bây giờ là Tô Mộ Vũ, ngươi định làm gì?” Mộ Thanh Dương lại hỏi. Lần này là Mộ Vũ Mặc trả lời hắn: “Chuyện này không nên chậm trễ.” “Ta khóc đây.” Mộ Thanh Dương giơ ống tay lau mắt.

Mộ Tuyết Vi cũng cảm thấy ngại ngùng, vội vàng nói: “Đâu phải ý này.”

“Ta giả vờ đấy.” Mộ Thanh Dương buông ống tay áo xuống, thần sắc bình tĩnh: “Tạm thời Tô Mộ Vũ ở trong ngục của Ảnh Tông cũng không có nguy hiểm gì. Hôm nay ta tới đây cũng không có nhiệm vụ gì sai phái các ngươi, ta chỉ muốn xác nhận xem người các nhà phái tới đã vào vị trí chưa. Hai người các ngươi mới tới Thiên Khải Thành lần đầu, cứ thoải mái dạo chơi, nhưng đừng để người khác chú ý quá.”

“Được.” Mộ Vũ Mặc và Mộ Tuyết Vi nhìn nhau, đồng thanh đáp.

Trước khi đi Mộ Thanh Dương lại nhìn lướt qua Mộ Vũ Mặc, lắc đầu thở dài: “Nếu ngươi muốn ra ngoài, nhớ phải đeo khăn che mặt, bằng không... e là chẳng bao lâu sau sẽ bại lộ thân phận...”

“Được.” Mộ Vũ Mặc cười nói.

Mộ Thanh Dương lại rời khỏi quán trọ này, đảo một vòng lớn rồi bước vào quán trà, tiên sinh kể chuyện trong quán trà đang kể về sự nghiệp vĩ đại của hoàng đế Tiêu Nghị, nói tới mức nước miếng bay tứ tung, tiếng vỗ tay như sấm. Mộ Thanh Dương đi xuyên qua đám người ồn ào, tránh trái tránh phải, cuối cùng đi vào một gian phòng trang nhã ở tận cùng. Hắn vén màn bước vào giữa ánh mắt trợn trừng của hai nam nhân cường tráng.

“Hay!” Ngay đúng lúc người trung niên khôi ngô ngồi bên trong nghe tới hứng khởi, đứng lên khen hay.

Mộ Thanh Dương hoảng sợ, bất đắc dĩ nói: “Thất thúc...”

Người trung niên cường táng xoay người nhìn Mộ Thanh Dương: “À, Thanh Dương tới rồi.”

Mộ Thanh Dương nhìn thoáng qua người trung niên, lại nhìn khắp phòng toàn thanh niên cao lớn hung dữ, chỉ cảm thấy sát khí trong phòng này sắp hất bay nóc nhà của quán trà. Hắn lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Thất thúc, ngài chuyển toàn bộ Tạ gia đến đây đấy à?”

Người trung niên cường tráng kia chính là gia chủ Tạ gia Tạ Thất Đao. Hắn mỉm cười, tiến tới vỗ vai Mộ Thanh Dương: “Dù sao cũng là tới hoàng thành, người như chúng ta khéo cả đời chỉ có một cơ hội, dẫn theo các huynh đệ đi trải nghiệm.”

Sau lưng Mộ Thanh Dương đã ướt sũng, hắn cười khổ nói: “E là không ổn...”

“Yên tâm, ta mượn thân phận người khác. Bây giờ của ta là Ngũ Hổ Đoạn Sơn phái, tới Thiên Khải tham gia võ hội. Sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của chúng ta đâu.” Tạ Thất Đao nhận ra Mộ Thanh Dương đang lo lắng, lên tiếng trấn an.