Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 111: Màn 8 - Mang Chủng



Phủ quốc trượng, Vạn Quyển lâu.

Đây là một cấm địa trong phủ quốc trượng, canh gác còn nghiêm ngặt hơn Ảnh Ngục mấy lần. Khi Tô Mộ Vũ vừa bước vào phạm vi mười trượng xung quanh Vạn Quyển lâu, đã có một mũi tên xuất hiện trước mặt hắn. Mũi tên kia cắm xuống, mang theo lực lượng ngàn cận, khiến mặt đất bắn tung, bản thân mũi tên cũng đâm xuống đất hơn nửa.

Một mũi tên mạnh mẽ như vậy, nếu đánh trúng người thường không khéo cắt đứt ngang eo.

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên, quả nhiên trong Ảnh tông vẫn còn một số cao thủ bí mật.

Trước khi vào Ảnh tông, Thủy Quan từng báo cho bọn họ,thực lực mà Ảnh tông đang thể hiện có vẻ không đáng sợ, căn bản không phải đối thủ của Ám Hà. Nhưng rất có thể đây là dấu hiệu giả mà Ảnh tông cố ý tạo ra, có lẽ trong Ảnh tông còn ẩn giấu rất nhiều cao thủ nhất lưu.

Trên tầng ba của Vạn Quyển lâu, một người thu hồi cung tên, trầm giọng nói: “Người này là ai? Hắn phát hiện ra ta?”

“Không biết. Nếu là người trong tông môn, chắc sẽ không tự tiện xông vào Vạn Quyển lâu này.” Một thủ vệ nhíu mày nói: “Hắn đang làm gì vậy?”

Chỉ thấy Tô Mộ Vũ bước lên vài bước, giơ tay cầm lấy đuôi mũi tên, rút mũi tên ra khỏi mặt đất. Hắn giơ lên quá đầu, híp mắt lại.

“Tránh ra!” Cung thủ trên lầu hét lớn một tiếng.

Những cảnh vệ bên cạnh lập tức phản ứng lại, đồng thời cúi người sát đất.

Tô Mộ Vũ cầm lấy mũi tên kia xoay một vòng rồi ném mạnh ra ngoài. Mũi tên bay đi, mang theo khí thế như sấm sét, không hề yếu hơn lúc vừa bắn khỏi trường cung.

“Có chút bản lĩnh đấy.” Cung thủ kia lại kéo cung bắn tên, hai mũi tên va chạm giữa không trung. Mũi tên mà Tô Mộ Vũ ném ra bị cắt thành hai nửa, còn mũi tên mà cung thủ bắn ra vẫn đánh về phía Tô Mộ Vũ. Lần này đã khác với cảnh báo lúc vừa rồi, mũi tên này mang theo ý giết người!

“Rơi!” Tô Mộ Vũ quát lên một tiếng, tung người nhảy lên, xuất kiếm chém mũi tên kia thành hai nửa.

“Là kẻ xâm phạm, phát hiệu lệnh thông báo tông chủ, những người khác tiến lên ngăn cản.” Cung thủ lạnh lùng nói.

“Tuân lệnh!” Bảy người cầm đao nhảy từ trên Vạn Quyển lâu xuống, lao về phía Tô Mộ Vũ, đồng thời một viên pháo hoa cũng nổ tung trên không trung.

Bên ngoài phủ quốc trượng.

Tô Xương Hà ngẩng đầu lên: “Xem ra gia chủ Tô gia đã bắt đầu ra tay.” “Nếu các gia chủ đã động thủ, Tô Già Thiên ta cũng nên đuổi theo.” Bên

cạnh Tô Xương Hà, kiếm khách Tô Già Thiên cầm kiếm đi tới.

“Đại gia trưởng này, trận chiến trong Cửu Tiêu Thành, chúng ta không được rút kiếm, lần này cứ để hai người chúng ta mở đường đi.” Tô Trường Phong cũng rút thanh trường kiếm bên hông, bước theo.

“Tất cả lui ra cho ta!” Chỉ thấy một thân hình cao lớn cầm mạch đao giáng xuống, trực tiếp đập nát cửa phủ quốc trượng.

“Mộ Tử Lăng!” Tô Già Thiên lùi lại phía sau, vung trường kiếm lên, đánh bay đống vụn gỗ.

“Ha ha ha, lũ rác rưởi Ảnh tông, còn không mau tới chịu chết?” Mộ Tử Lăng cười ha hả.

Phủ quốc trượng, phòng nghị sự.

Lạc Thiên Tường cuống quít lao vào: “Một người áo đỏ cầm đao dẫn đầu đám người Ám Hà lao vào!”

“Báo! Bên phải Vạn Quyển lâu phóng lệnh tiễn, chắc có kẻ xâm nhập!” Lại có một Ảnh vệ chạy tới.

“Tông chủ! Thủy Quan dẫn theo một cô gái tinh thông thuật dịch dung đang cướp ngục! Tô Mộ Vũ đã rời khỏi Ảnh Ngục!” Ngay sau đó, một Ảnh vệ lại vội vàng chạy vào.

“Bọn chúng phái người tập kích Lang Gia Vương, lại tấn công cả phủ quốc trượng? Thế này là sao?” Lạc Thiên Tường lấy làm khó hiểu.

“Chỉ e bên tập kích bên Phong Hiểu tự là giả, tấn công Ảnh tông mới là thật, bọn chúng ủ mưu lâu rồi.” Dịch Bặc căng thẳng siết chặt nắm tay: “Điều động tất cả nhân thủ trong phủ đối phó với bọn chúng, ngoài ra thông báo cho tam lão tới Vạn Quyển lâu trước.”

“Vì sao lại là Vạn Quyển lâu?” Lạc Thiên Tường hỏi.

“Thứ Ám Hà sợ chưa bao giờ là vũ lực của Ảnh tông, mà là vì Ảnh tông nắm giữ bí mật của bọn họ. Bọn họ chỉ cần phá hủy những hồ sơ trong Vạn Quyển lâu là có thể ẩn giấu hoàn toàn hành tung, thành lập Ám Hà hoàn toàn mới.” Dịch Bặc khẽ thở dài: “Lần này thua rồi.’

“Ngươi đánh cược bọn chúng sẽ phục tùng uy hiếp vì sự tự do, nhưng ngươi không hiểu, dọc con đường mà bọn chúng đang đi, chính là vì không sợ uy hiếp nên mới càng ngày càng tiếp cận tự do.” Một nam tử áo trắng xuất hiện trước mặt Dịch Bặc: “Ta đã nhắc ngươi rồi, Dịch tông chủ.”

“So với bọn chúng, ngươi mới là đối tượng giao dịch tốt hơn. Nhưng chẳng có cách nào, người cầm Miên Long Kiếm là bọn chúng.” Dịch Bặc đặt tay lên chuôi kiếm bên hông.

“Ta đã khuyên ngươi rồi, từ ngày đầu Tô Mộ Vũ tới phủ, ngươi nên giết hắn.” Nam tử áo trắng xoay người, gương mặt tái nhợt nở nụ cười lạnh lùng, là cựu gia chủ của Mộ gia, Mộ Tử Trập!

“Nói thế thì trong lễ Quan Tính năm xưa, nếu ngươi trực tiếp ra tay giết chết bọn chúng, cũng chẳng có những chuyện hôm nay.” Dịch Bặc trả lời.

“Đúng vậy. Hôm nay ta sẽ hoàn thành việc chưa hoàn thành ngày đó.” Mộ Tử Trập chậm rãi đi ra ngoài: “Giết chết Tô Xương Hà, đoạt lại Miên Long Kiếm, ta sẽ chấp chưởng Ám Hà rồi trở lại giao dịch với Dịch tông chủ.”

Bên ngoài Vạn Quyển lâu.

Tô Mộ Vũ và bảy người cầu đao giao chiến, Tô Mộ Vũ càng đánh càng kinh ngạc, bất cứ ai trong bảy người này đều có thực lực không kém gì Ô Nha. Từ khi vào Thiên Khải Thành, Ảnh tông luôn tạo cho hắn một cảm giác rằng Ô Nha đã là cao thủ Ảnh tông chỉ đứng dưới Dịch Bặc. Nhưng rõ ràng cung thủ trên tầng ba có thực lực hơn xa Ô Nha.

“Trên đời này còn có kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân như vậy ư?” Cung thủ kia cũng càng xem càng kinh ngạc, hắn kéo căng dây cung, nhắm vào Tô Mộ Vũ một lúc lâu nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội ra tay.

Tô Mộ Vũ và bảy người cầm đao giao chiến nhưng vẫn chú ý tới cung thủ bên trên, hơi phân tâm, bị một người cầm đao tìm được sơ hở, vung đao cắt rách ống tay áo của hắn.

“Chính là lúc này!” Cung thủ lập tức thả dây cung, mũi tên bay đi, tạo ra một tiếng rít trên không trung, tập kích Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ mỉm cười, trường kiếm đột nhiên thay đổi, trực tiếp ép lui người đang giao chiến với mình, cuối cùng mũi tên kia đâm xuyên qua ngực một người cầm đao.

Sơ hở vừa rồi mà Tô Mộ Vũ cố ý! Hắn mượn tên của cung thủ trên lầu, phá đao trận vây khốn mình một lúc lâu. Hiện tại bảy người chỉ còn có sáu, đao trận sơ hở chồng chất. Tô Mộ Vũ vung kiếm liên tục, đánh cho đám người cầm đao không ngừng né tránh.

“Càng ngày càng thú vị.” Cung thủ kéo cung, bắn ra ba mũi tên, tạm thời ép lui Tô Mộ Vũ. Tiếp đó hắn tung người nhảy từ trên tầng ba xuống: “Nói tên họ của ngươi đi.”

“Ám Hà, Tô Mộ Vũ.” Tô Mộ Vũ cất cao giọng nói: “Còn tên ngươi?”

“Ảnh tông, Tạ Tại Dã.” Cung thủ xoay tròn trường cung trong tay: “Ta từng nghe tới tên ngươi, Chấp Tán Quỷ.”